Hai ngày sau.
Đông Phương Vu Vân đứng ngoài cổng vòm của Tẩm Viên, nhìn Phương Khác đang luyện kiếm trong viện. Phương Khác lúc này trông đặc biệt hấp dẫn, thế kiếm sạch sẽ dứt khoát, ánh mắt chuyên chú mà kiên định.
Mỹ nhân kiểu này, trong phủ của hắn quả thật không có. Trong chiêu thức của Phương Khác không nhìn ra sự khác biệt gì giữa tu tiên giả và người bình thường. Chỉ là có một loại cảm giác… vi diệu khó thể diễn tả.
Đông Phương Vu Vân thấy Phương Khác thu kiếm, do dự một lát cuối cùng vẫn tự cho là phong lưu phóng khoáng bước tới trước mặt Phương Khác: “Phương tiểu mỹ nhân luyện kiếm cực khổ. Hay là để bổn điện hạ dẫn tiểu mỹ nhân đi thưởng thức mỹ thực, du lãm một phen?” Ba ngày nay, hắn liên tục gặp trắc trở với hai người này, nhưng như vậy chỉ khiến hắn càng bại càng dũng.
Phương Khác trực tiếp bỏ kiếm vào túi chứa đồ, quay người đi vào phòng. Vị lục điện hạ này, quả thật là âm hồn bất tán. Y không giỏi đối phó với loại người này, vẫn nên tránh đi. Vì kế hoạch của họ, lúc này Diệp Vu Thời đang vội vã chế phù. Nghĩ đến đây Phương Khác bất giác cong môi lên.
Đông Phương Vu Vân thoáng ngây ra, sau đó cười nói: “Ngươi và vị Diệp mỹ nhân đó là một đôi đúng không?”
Phương Khác chẳng dừng bước thẳng thừng xem như chẳng nghe thấy. Y có một loại trực giác, nếu Đông Phương Vu Vân và Khoảng Đông Nhiên mà gặp mặt, nhất định sẽ là một lần gặp mặt vô cùng hảo hữu.
“Tu sĩ quả nhiên cũng sẽ có thất tình lục dục. Cũng đúng, mỹ nhân là dùng để yêu thương, không phải dùng để ngắm… Ai, đừng đi mà. Lẽ nào cả ngày tu hành không cảm thấy nhàm chán sao? Bổn điện hạ không biết tu hành, nhưng về một vài phương diện thì dù ngươi có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp. Chúng ta có thể giao lưu thảo luận một phen mà.” Đông Phương Vu Vân đầu tiên là lầm bầm, thấy Phương Khác quả thật một chút mặt mũi cũng không cho mình đã vào phòng bèn lớn tiếng nói.
Phương Khác dừng bước, hơi chần chừ.
Quay đầu nhìn Đông Phương Vu Vân, đối phương đang nhìn y cười nịnh nọt. Phương Khác cảm thấy ớn lạnh, nhưng nghĩ đến một chuyện, vẫn dừng lại nói: “Trong phủ lục điện hạ mỹ nhân kiểu nào cũng có, có thể thấy lục điện hạ rất giỏi về chuyện này.”
“Quá khen quá khen, không dám không dám. Nếu nói mỹ nhân, so với vị Diệp mỹ nhân kia, nói có sẽ có, nhưng vẫn thiếu loại như Phương tiểu mỹ nhân.” Đông Phương Vu Vân rất tự đắc nói.
Ngươi nói thế, ta cũng sẽ không cao hứng được chưa? Phương Khác giật giật khóe môi.
“Phương Khác, Phương tu sĩ, Phương huynh, tùy tiện ngươi chọn một cái. Xin đừng gọi ta Phương tiểu mỹ nhân gì đó. Lục điện hạ.” Phương Khác cười nhấn mấy chữ Phương tiểu mỹ nhân, rồi nói tiếp: “Diệp tu sĩ, Diệp huynh, hai xưng hô này tự ngươi chọn. Đừng để ta nghe thấy mỹ nhân gì đó nữa, hiểu?”
Nói đến đây, Phương Khác cười híp mắt, nhưng lại nhẹ lắc thanh kiếm trong tay trước mặt Đông Phương Vu Vân.
Đông Phương Vu Vân nhất thời nghẹn lời. Người này còn dám uy hiếp hắn? Đông Phương Vu Vân đảo mắt: “Tại sao Diệp mỹ… không, Diệp tu sĩ chỉ có hai chọn lựa? Đúng rồi, ta mãi chưa biết toàn tên của Diệp tu sĩ…”
“Không phải ngươi nói muốn giao lưu thảo luận một phen sao? Ta cảm thấy rất được.” Phương Khác mỉm cười. Toàn tên? Biết toàn tên, thân phận gì đó không phải bại lộ hết sao?
Đông Phương Vu Vân sáng mắt, nói với Trù Đoạn sau lưng mình: “Trù Đoạn, đi chuẩn bị đi, bổn điện hạ muốn cùng Phương huynh giao lưu thảo luận một phen.” Tuy không biết hôm nay hắn nói câu nào đả động được Phương Khác, nhưng ít nhất đối phương không còn làm ngơ nữa. Nếu không hắn nên làm sao báo cáo với tam ca, ai bảo ngay cả một câu hắn cũng không moi được chứ? Đông Phương Vu Vân tươi cười càng sâu, quả nhiên so với vị Diệp tu sĩ nhìn thì ôn văn nho nhã rất dễ ở chung kia, vị Phương tu sĩ này càng dễ nói chuyện hơn.
Đông Phương Vu Vân cái khác có thể không được, nhưng phương diện ăn uống vui chơi thì chính là nhân tài kiệt xuất. Chỉ riêng nói về rượu và điểm tâm được bưng lên cũng có thể nói suốt một nén hương.
Phương Khác nhìn điểm tâm tinh xảo trước mắt, cực kỳ câm nín.
Có phải y đã ra quyết định sai lầm rồi không? Nhớ tới lời Diệp Vu Thời nói hôm đó, đừng tùy tiện như vị lục điện hạ này, hàm ý đại khái là bảo y đừng gần mực thì đen. Nghĩ tới đây Phương Khác mỉm cười, chẳng qua sự thật chứng minh Diệp Vu Thời nghĩ nhiều rồi, về phương diện tùy tiện này cho dù y có muốn thì cả đời cũng không đạt được trình độ như lục điện hạ.
“Đời người ngắn ngủi, phải kịp thời hưởng lạc… Đương nhiên, tu sĩ các người hình như sống hơi lâu. Nhưng các ngươi thật sự có thể trường sinh bất lão, dung nhan giữ mãi sao?” Đông Phương Vu Vân nói đến quan niệm nhân sinh của mình, đột nhiên nhớ tới sự khác biệt của tu sĩ, bèn hỏi.
Lúc này một thị tùng bưng điểm tâm lên.
Phương Khác nhướng mày, vị thị tùng này hình như hơi bất đồng? Diện mạo khá tốt, tư thế đi ưu nhã. Nhưng ánh mắt lại tùy ý hơn những thị tùng khác. Là người duy nhất dám nhìn thẳng lục điện hạ, hơn nữa còn tràn đầy địch ý nhìn y. Phương Khác lập tức ngộ ra, cái này chắc không phải thị tùng mà là một trong mớ mỹ nhân kia đúng không?
Đông Phương Vu Vân nhíu mày, nhìn Trù Đoạn, Trù Đoạn chột dạ cúi đầu. Hắn ghét người tự ý chủ trương. Hắn nhìn Phương Khác, phát hiện đối phương đang quan sát Lâm Lang.
Đông Phương Vu Vân nhếch môi cười, ấn tay Lâm Lang đang định xoa mình: “Phương huynh phải biết, phán đoán một người có phải mỹ nhân hay không không nhất định là nhìn từ mặt, tay cũng có thể.”
“…” Phương Khác lặng yên không nói, vị lục điện hạ này lại bắt đầu luận bàn một đống nữa rồi. Y lãng phí một buổi chiều không phải vì nghe những lời nhảm nhí này. Nếu Diệp Vu Thời biết… Phương Khác mím môi, nhưng nếu không hỏi, một nam nhân vô cùng thẳng như y lại thật sự không hiểu…
Mấy nén hương sau.
“Tu sĩ cũng giống chúng ta có thất tình lục dục, ăn gió uống sương đã có thể no trong lời đồn cũng không thể đúng không?”
“Đương nhiên, chẳng qua trong tu sĩ có vài người tu luyện công pháp đặc thù sẽ từ bỏ thất tình lục dục. Nhưng ăn gió uống sương cũng có thể làm được, tu sĩ sau trúc cơ đã có thể tích cốc. Dùng mấy loại thực vật như linh mễ không phải vì lắp đầy bụng mà để hấp thụ linh lực. Linh lực của tu tiên giới tuy nồng đậm hơn phàm giới nhiều, nhưng nơi không có linh mạch vẫn không đủ linh lực.”
“A… đúng rồi, bổn điện hạ sơ suất quá, luôn là bổn điện hạ hỏi chuyện Phương huynh, lẽ nào Phương huynh không có gì muốn hỏi sao?” Đông Phương Vu Vân đột nhiên vỗ bàn nói.
Phương Khác chớp mắt, nhìn Đông Phương Vu Vân bày vẻ mặt chúng ta bây giờ đã thân quen lắm rồi, có vấn đề gì cứ tận tình hỏi. Y nghĩ nghĩ rồi nói: “…”
Đông Phương Vu Vân nhất thời ngây ra, sau đó không thể tin được nói: “Không phải chứ? Ngay cả cái này ngươi cũng không biết?”
Phương Khác ho một tiếng, lỗ tai đã đỏ bừng.
Đông Phương Vu Vân thấy thế, càng không thể tin nổi, kế đó bật cười. Cười không thể khống chế, ngã tới ngã lui. Những thị tùng khác không biết sao điện hạ lại đột nhiên cao hứng như thế, đều lén lút nhìn sang bên này.
“Xì… thật là, thật là…” Đông Phương Vu Vân dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Phương Khác từ trên xuống dưới.
Đông Phương Vu Vân lúc này thấy tốt liền thu, khắc chế ý cười của mình: “Phương huynh, như vậy không được đâu. Lẽ nào tu tiên giới các ngươi không có… cái đó? Hử?”
“Buồn cười vậy sao? Giữa nam nữ ta đương nhiên biết, nhưng nam nam…” Phương Khác mím môi, nhìn Đông Phương Vu Vân tươi cười cực kỳ phơi phới trước mặt, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Đông Phương Vu Vân híp mắt cười nói: “Không ngờ Phương huynh lại… non nớt như thế.” Phải ngừng một chút Đông Phương Vu Vân mới nghĩ ra được một từ để hình dung.
“Không sao, để bổn điện hạ ta dẫn ngươi đi khai trai, để hiểu rõ… lạc thú giữa nam tử. Trên đời này làm gì còn nơi nào mỹ diệu hơn ôn nhu hương chứ?” Đông Phương Vu Vân chậm rãi chỉnh lý cổ áo của mình.
“Lục điện hạ, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi. Ta không muốn đến những nơi không hài hòa. Ta chỉ là… bỏ đi.” Phương Khác duy trì vẻ mặt vô cảm, trên thực tế nội tâm đã vô cùng quẫn bách, nói xong thì đứng lên ra ngoài.
“Nam tử và nữ tử bất đồng. Sự bất đồng này nghĩ chắc Phương huynh cũng tự lĩnh hội được? Hay Phương huynh còn chưa ý thức được? Giữa nam tử…” Đông Phương Vu Vân hạ giọng, ngữ khí cực kỳ ái muội: “Chỉ cần hơi bất cẩn, bên thừa nhận không những không đạt được khoái cảm mà còn bị thương. À, có lẽ thể chất tu sĩ sẽ mạnh hơn người bình thường nên không cần sợ cái này?”
Đông Phương Vu Vân nhìn Phương Khác đã dừng lại, đắc ý nhướng mày.
“Không có… mấy loại sách gì sao?” Phương Khác vẫn không có biểu cảm gì, khẽ cúi đầu nhìn Đông Phương Vu Vân ngồi tựa lên lưng ghế.
“Có thì có, nhưng ngươi xác định không đi? Phải biết trên giấy chỉ biết một chút ít, không biết toàn bộ…” Đông Phương Vu Vân đứng lên, mờ ám vỗ vai Phương Khác, một tay ra vẻ muốn ôm eo Phương Khác, lại bị trường kiếm lóe lãnh quang đưa ngang dọa phải lùi một bước.
“Lục điện hạ, giữ khoảng cách an toàn, đao kiếm dù sao cũng không có mắt.” Phương Khác mỉm cười, ngữ khí nhàn nhạt lại bao hàm uy hiếp. Quả nhiên hàng này nhất định có ngôn ngữ chung với Khoảng Đông Nhiên, đồng dạng thích động tay động chân với người khác. “Cảm tạ lục điện hạ dốc lòng giúp đỡ, tại hạ được lợi rất nhiều. Ta nghĩ lục điện hạ nhất định có thể dùng ngôn ngữ ngắn gọn đơn giản giải thích rõ ràng với ta, phải không?”
Một tia mầm hỏa nho nhỏ bốc lên ở cổ tay áo Đông Phương Vu Vân, sau đó lại biến mất. Lúc đó Đông Phương Vu Vân không thấy gì hết, căn bản không biết mầm hỏa này làm sao chui ra.
Đông Phương Vu Vân lặng lẽ thở dài, mỹ nhân tuy tốt, ngặt nỗi có gai.
Trong đầu Đông Phương Vu Vân bỗng lóe linh quang, nhịn không được nhìn Phương Khác. Vị Diệp mỹ nhân kia, vừa nhìn đã biết là một khúc xương vô cùng khó gặm. Y xác định y gặm được sao? Hơn nữa… Đông Phương Vu Vân nhớ lại sát ý trong mắt Diệp Vu Thời hôm đó, không khỏi rét người.
“Trong tay bổn điện hạ lại có mấy quyển tinh phẩm, Phương huynh lấy đi là được.” Đông Phương Vu Vân sờ vết cháy ở tay áo, cười nói. Nhưng làm sao đây? Cảm thấy vị Phương tiểu mỹ nhân này càng lúc càng hợp khẩu vị hắn. Quả nhiên không đạt được mới là tốt nhất sao? Ừm… nhưng, lúc đó tam ca tại sao lại hoàn toàn lờ Diệp mỹ nhân mà nhìn trúng Phương tiểu mỹ nhân chứ?
Sao Phương Khác biết chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi người trước mắt đã nghĩ được nhiều như thế. Y chỉ cực kỳ vừa lòng gật đầu.