Lão hòa thượng nắm cánh tay không bị thương của Diệp Vu Thời, khi mắt đảo qua ngọc bội màu máu ở eo Diệp Vu Thời thì sáng lên, đó là Bích Ảnh. Cùng lúc này, cánh tay bị thương của Diệp Vu Thời lật ngửa ra, bên trên là một lá bùa, hai ngón tay kẹp lá bùa đánh vào eo lão hòa thượng.
Rầm! Bộc phá trong thoáng chốc khiến lão hòa thượng không kịp đề phòng.
“A! Nghiệp chướng, ngươi dám đả thương ta!” Lão hòa thượng giật mình kêu lên rồi trở tay đánh vào ngực Diệp Vu Thời.
Chưởng này lão hòa thượng dùng hết toàn lực. Diệp Vu Thời bị một chưởng đánh bay về phía Phương Khác.
Diệp Vu Thời rơi thẳng xuống, sống chết không rõ.
“Nếu ngươi tìm chết, cũng không thể trách lão nạp.” Mắt lão hòa thượng thoáng hiện chút hoảng loạn, sau đó lại trấn định, một lần nữa tập trung linh lực trong lòng bàn tay, nhắm vào Diệp Vu Thời và Phương Khác.
Cái gì! Con ngươi lão hòa thượng co rút. Trân mắt nhìn hai người đột nhiên biến mất trước mắt mình. Ngay vừa rồi Diệp Vu Thời mà lão cho rằng đã sắp không được vừa rớt lên nóc phòng đã túm lấy Phương Khác, hai người lập tức biến mất.
Là Ảnh Bích. Lão hòa thượng oán hận không thôi, năm đó Ảnh Bích bị trộm khỏi hoàng miếu, lão chưa từng nghĩ là do tên võ phu ti tiện đó trộm đi. Chẳng qua chỉ là một phàm nhân nho nhỏ mà thôi, sao lại hiểu tác dụng của linh bảo chứ? Nào ngờ quả nhiên là kẻ ti tiện đó làm, mà nhị hoàng tử bây giờ lại đã bước vào cửa tu tiên.
Lão hòa thượng ấn tay lên vết thương ở eo, cảm giác đau rát làm mắt lão phát lạnh. Không ngờ ngay cả tay của mình hắn cũng không cần, trực tiếp dẫn nổ lá bùa ngay trên tay. Chỉ sợ ngay cả một chưởng của lão cũng nằm trong mưu kế của hắn. Hành sự như thế… còn là biến dị linh căn. Ngày sau sợ sẽ thành đại họa… tên này không thể lưu.
Cho dù hắn là nhi tử của người đó. Lão hòa thượng nhìn trong hoàng thành, mắt chớp qua một tia hoảng sợ. Không cần gấp, Ương Triều hoàng tử đông đúc, sẽ không để ý một nhị hoàng tử đã chết hơn mười năm.
Lão hòa thượng nghĩ đến đây, nhìn nhìn xung quanh, tùy ý chọn một hướng phi thân đi. Hoàn toàn không nhìn đến hai người bình thường mặc trang phục tiểu tư đã nhìn thấy lão.
“… Gặp quỷ rồi?” Vu Ngũ ngây ngốc nhìn lão hòa thượng phi thân đi, vượt nóc băng tường gã từng thấy, nhưng… bay thế này, thật sự là người sao?
“Không phải quỷ, là tu sĩ. Nhìn có vẻ giống mấy tên lừa trọc ở trong hoàng miếu. Hiện tại người cũng không thấy nữa rồi, chúng ta nên làm sao báo cáo với lục hoàng tử?” Vu Nhất nhìn nóc phòng, vừa tận mắt nhìn thấy người mà lục hoàng tử muốn bọn họ dẫn đi sống chết không rõ nằm ở đó. Bây giờ lại chẳng còn ai, chỉ còn lại vết máu.
“Thật sự có tu sĩ?” Vu Ngũ càng thêm chấn động.
“Triệu tập nhân mã tìm kiếm phụ cận.” Vu Nhất nói: “Tốt nhất là có thể tìm được hai người đó trước lão hòa thượng kia. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Phương Khác là cảm giác được bị thăm dò một cách mãnh liệt mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt, đã đối mặt với đôi mắt vô cùng xinh đẹp, một đôi mắt tràn đầy hứng thú.
Đối phương một thân hoa phục tử sắc, trên y bào có long văn bốn vuốt nghiêng người ngồi bên mép giường, đầu tóc đen được trâm cài búi lại sau đầu, hơi nghiêng người đánh giá y.
Không, nói đánh giá không phù hợp, so với đánh giá còn mãnh liệt hơn. Giống như muốn nhìn thấu từ trong ra ngoài. Hắn là vị lục điện hạ một trong ba người trên tửu lâu hôm đó. Người bình thường…
“Ngươi tỉnh rồi, tu tiên giả.” Đông Phương Vu Vân nói, đôi mắt hoa đào xinh đẹp tựa như phiếm quang nhìn Phương Khác.
“Hắn đâu?” Phương Khác liếc Đông Phương Vu Vân một cái rồi trực tiếp ngồi dậy hỏi.
Không cần nghi vấn, bọn họ bị tập kích. Trong mắt Phương Khác xuất hiện ánh sáng sắc lạnh, trước khi hôn mê là khí tức vô cùng quen thuộc. Vậy Diệp Vu Thời đâu? Phương Khác nhìn người trước mắt, khi y ngồi dậy, trong mắt người này hiện vẻ kiêng kỵ.
“Hắn?” Đông Phương Vu Vân kéo dài ngữ điệu, rồi nhẹ tặc lưỡi nói: “Mỹ nhân hình như không có vận khí tốt như ngươi, đến nay vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.”
Phương Khác đưa linh thức ra, phát hiện chỗ y ở hiện tại là một trạch viện rất lớn, Diệp Vu Thời chỉ cách y một bức tường.
“Ngươi và vị mỹ nhân đó có quan hệ gì?” Đông Phương Vu Vân hỏi, lúc họ phát hiện hai người này, toàn thân trọng thương, nếu là người thường sớm đã chết rồi. Vị mỹ nhân kia không những bị vỡ nát xương một cánh tay, lòng bàn tay càng không thể nào nhìn thẳng, vết bỏng nghiêm trọng còn lộ ra cả xương trắng. Nhưng hắn lại dùng cánh tay như thế, túm chặt người trước mắt này. Khi tách ra… thật sự là không nỡ nhìn thẳng.
Đông Phương Vu Vân đảo mắt, dứt lời, trước mắt nào còn bóng người?
Đông Phương Vu Vân quay đầu nhìn, chỉ thấy màn châu trong phòng nhẹ đung đưa, mà các thị vệ của hắn giống như không nhìn thấy cái gì, vẻ mặt bình tĩnh.
Đông Phương Vu Vân kinh ngạc há to miệng, nhất thời không nói nên lời, lại ngây ngốc quay đầu nhìn đệm giường, người vừa rồi ở đây đã không thấy nữa.
Đây chính là tốc độ của tu tiên giả sao?
Thị nữ Lăng La cách vách đang mở cửa sổ ra, đợi nàng vừa quay đầu:
“A!” Trong phòng có thêm một người, người này vào từ lúc nào? Đi đường sao không có một chút âm thanh nào? Lăng La kinh hô một tiếng, sau đó nín bặt dưới ánh mắt của Phương Khác, mồ hôi lạnh lập tức tràn ra, chân mềm đi muốn quỳ xuống.
Phương Khác quay đầu nhìn Diệp Vu Thời trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi trước nay luôn khẽ cong mang theo ý cười giờ chỉ còn màu trắng mất đi độ cong. Từ vai trái đến ngón tay mỗi một tấc đều bị lớp băng chói mắt bao kín kẽ.
Từ vị trí trái tim bắt đầu lan tràn đau đớn, y muốn đưa tay thăm dò nội tức của Diệp Vu Thời, nhưng vừa chạm đến tay trái của Diệp Vu Thời đã khựng lại.
Mắt Phương Khác đầy âm trầm, sự âm trầm đó càng lúc càng đậm, tên trốn trong bóng tối đó, tên tập kích đó, đáng chết.
Lăng La không dám thở mạnh, cong lưng cúi đầu len lén nhìn Phương Khác. Người này hình như là một trong hai người lục điện hạ cứu về. Lăng La lập tức run lên, răng cũng bắt đầu va lập cập.
Thật đáng sợ, thật khó chịu… không biết người này lộ ra loại khí chất gì, khiến nàng ngay cả động cũng không thể, toàn thân như tê liệt, hoàn toàn không thể cử động.
Lăng La trợn to mắt, nàng sẽ chết, trong đầu chỉ còn mỗi ý nghĩ đó.
“Phương Khác.”
Đột nhiên một âm thanh vang lên, giải cứu Lăng La khỏi nỗi sợ to lớn.
Trong đầu Phương Khác không ngừng diễn lại tất cả những chuyện xảy ra trước khi bị tập kích, thân ảnh trong bóng tối đó, tăng bào mơ hồ thấy được trước khi ngã xuống. Là một hòa thượng… còn là một lão lừa trọc. Trong phàm giới không ngờ lại có tu tiên giả thế này. Y và Diệp Vu Thời lần này đều đã vòng một vòng ở quỷ môn quan.
Cho đến khi âm thanh Diệp Vu Thời vang lên.
“Ta không đáng ngại.” Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác trước mặt chỉ mặc tiết y, ngay cả giày vớ cũng chưa mang.
Hắn nhớ rõ lần trước hắn bị thương, vừa tỉnh lại đã thấy vẻ hả hê rõ rệt trong mắt người nào đó, so với bây giờ, quả thật chênh lệch cực lớn.
Phương Khác không biết Diệp Vu Thời đang nghĩ gì, chỉ là sắc mặt hòa hoãn đi ngồi xuống mép giường, vén chăn mỏng trên người Diệp Vu Thời lên, len tới chỗ tay phải của Diệp Vu Thời. Vết thương của Diệp Vu Thời, ngoại thương nghiêm trọng hơn nội thương.
“Đối phương là ai?” Phương Khác hỏi, vừa dìu Diệp Vu Thời dậy, lấy đan được trong nhẫn Nạp Hư ra đặt vào lòng bàn tay đút Diệp Vu Thời.
“Ủa? Mỹ nhân cũng tỉnh rồi?” Đông Phương Vu Vân nhìn Lăng La đã ngã ngồi dưới đất rồi nhìn hai người nói, thị vệ sau lưng cũng nối đuôi nhau vây kín căn phòng.
Lúc này Phương Khác mới phản ứng lại xưng hô của Đông Phương Vu Vân với Diệp Vu Thời. Mỹ nhân? Phương Khác cúi đầu nhìn Diệp Vu Thời, âm thầm gật đầu, quả thật là mỹ nhân.
Mà Diệp Vu Thời lại không thèm để ý nuốt đan dược, sau đó bắt đầu cởi băng bó từ vai trái đến ngón tay. Dược vật bình thường không có bao nhiêu tác dụng với thương thế của hắn, vẫn nên đổi thành dược của tu tiên giới là hơn.
Phương Khác nhìn động tác của Diệp Vu Thời, đưa tay muốn làm thay.
Đông Phương Vu Vân thấy hai người rõ ràng đã bỏ lơ mình, sắc mặt tối đi. Với cả điệu bộ thân cận của hai người này… chẳng lẽ hai người này là?
“Thì ra mỹ nhân và tiểu mỹ nhân là quan hệ này. Bảo bổn điện hạ làm sao chịu nổi?” Đông Phương Vu Vân cười cười bước gần một bước.
Hắn vừa nói thế, Phương Khác và Diệp Vu Thời đồng thời nhìn hắn.
Tiểu mỹ nhân? Ta sao? Phương Khác trợn to mắt, so với cảm giác tán đồng khi nghe gọi Diệp Vu Thời là mỹ nhân, lúc y nghe có người gọi mình tiểu mỹ nhân trong đầu chỉ xuất hiện hai chữ gạt người. Với cả y và Diệp Vu Thời có quan hệ gì liên quan gì đến hắn? Hắn không chịu nổi cái lông gì chứ?
Nói đi cũng phải nói lại, sao bọn họ lại ở trạch viện của vị lục điện hạ này? Mà tại sao lục điện hạ lại cứu bọn họ? Phương Khác nghĩ đến đây cũng liền hỏi ra.
Diệp Vu Thời nhìn Đông Phương Vu Vân một cái, nhớ đến tiếng bước chân của hai người bình thường khi đó, như ngộ ra. Xem ra lúc vào tửu lâu, họ đã bị nhìn chằm chằm.
Nhưng tại sao? Hắn không tin vị lục đệ này nhận ra hắn.
“Tại sao xuất hiện tại trạch viện của bổn điện hạ, đó đương nhiên là kết quả bổn điện hạ anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Nhị vị mỹ nhân có phải nên lấy thân báo đáp chăng?” Đông Phương Vu Vân cười trêu, ánh mắt lại đặt trên người Phương Khác chỉ mặc tiết y, nhìn từ đầu đến chân một lượt. Trên gương mặt cũng tính là tuấn tú xuất hiện biểu tình tên là háo sắc.
Phương Khác lập tức cảm thấy ớn lạnh. Cảm giác này giống như… bị ánh mắt dính chặt lưu luyến một phen từ đầu đến chân.
“Ra ngoài.” Diệp Vu Thời híp mắt lại, lạnh lùng nói. Sát khí sắc bén phóng ra khiến Đông Phương Vu Vân dừng bước. Đồng thời thu lại ánh mắt không mang ý tốt đang đặt trên người Phương Khác.
Đông Phương Vu Vân bị sát khí trong mắt Diệp Vu Thời hù dọa. Sau đó phản ứng lại, người này ở tại trạch viện của bổn điện hạ đuổi bổn điện hạ ra ngoài?