Tu tiên giới, có cách nói Tam Thiên thế giới và Tiểu Thiên thế giới, Tam Thiên thế giới chính là tu tiên giới và phàm giới. Mà cái gọi là Tiểu Thiên thế giới, chính là một không gian độc lập, đặc biệt do hư không phá động tạo nên. Những không gian này có lớn có bé, bên trong có các loại cơ duyên và thiên tài địa bảo, linh thú, linh mạch, chỉ không có người. Những Tiểu Thiên thế giới này, có cái xuất hiện theo quy luật, có cái chẳng có quy luật gì, có cái địa điểm cố định, có cái lại hành tung bí mật, đến nay Tiểu Thiên thế giới được phát hiện đã ít càng thêm ít, Côn Luân bí cảnh chính là Tiểu Thiên thế giới địa điểm cố định đã được nắm rõ quy luật.
Là một bí cảnh bị môn phái nắm giữ, hơn nữa bí cảnh mười năm mở một lần, nếu không phải bí cảnh Côn Luân đủ lớn, sớm đã bị từng đợt tu sĩ vắt khô.
Điểm truyền tống của mọi người đều tùy cơ, lúc này Phương Khác xuất hiện trong một khu rừng, ngay lúc vừa đến, đã ngửi được mùi lá mục và mùi vị mục nát của mấy thứ lung tung gì đó. Dưới chân là đống lá cây mềm rũ ẩm ướt, ngẩng đầu là cành cây rậm rạp che kín mặt trời.
Ấm nóng, ẩm ướt. Đây chính là cảm giác do khu rừng này tạo nên. Mà là tu tiên giả, chỉ cần hoàn cảnh ngoại giới không phải cực hàn hoặc cực nóng thì sẽ không có ảnh hưởng gì lớn.
Phương Khác hít sâu mấy cái, cảm thấy toàn thân thoải mái. Tại chỗ thế này y cảm thấy được linh khí thủy mộc sung túc hơn những nơi khác nhiều.
Sờ sờ túi chứa đồ, bên trong là tất cả những gì thu hoạch được gần đây. Nói ra, mấy hôm nay đến khu buôn bán đào được không ít thứ thú vị. Phương Khác lắc lắc cái chuông màu hoàng kim treo ở eo, nhưng không có âm thanh gì. Cái chuông này phát hiện được trong túi chứa đồ của hai tu sĩ luyện khí kia, có thể hoàn toàn che giấu khí tức tu sĩ. Hôm đó y dùng linh thức vậy mà không phát hiện hai tu sĩ luyện khí chính là vì tác dụng của các chuông này. Y đặc biệt thử nghiệm một chút, tu sĩ kỳ trúc cơ bình thường đều không thể phát hiện, mà tu sĩ kỳ kim đan sẽ có thể phát giác.
Y nhớ Diệp Vu Thời cũng bị truyền tống vào rừng, mà nhẫn Nạp Hư được phát hiện trên thi cốt của một vị tu sĩ tại hang động phía bắc bí cảnh Côn Luân. Nhưng khi ở trong bí cảnh Côn Luân căn bản không thể phân biệt được phương hướng, ban ngày mặt trời luôn ở ngay chính giữa, mà một khi đêm đến, ánh trăng của bí cảnh Côn Luân là mọc ở phía bắc lặn ở phía nam. Chỉ khi đêm xuống mới có thể phân biệt phương hướng để tìm được chỗ đó, trong sách viết ở một ngọn núi nhỏ phía bắc bí cảnh Côn Luân, ngay sườn núi có một hang động.
Trước khi Diệp Vu Thời đến đó, phải tìm được nó.
Phương Khác bước cạn bước sâu chậm rãi tìm kiếm, theo như y biết, trong hoàn cảnh này sinh trưởng không ít linh dược và những hạt giống có lực sát thương y cần. Là một tu sĩ có linh căn hệ thủy làm chủ, thuật pháp có lực sát thương lớn nhất của y lại là thuật pháp hệ thổ và hệ mộc, nói ra thật không biết làm sao. Tu sĩ có linh căn hệ thủy làm chủ thiếu đi mấy phần lực công kích, tại nơi đấu pháp thường xuyên như cơm bữa thế này, thực sự là không chiếm được chút tiện nghi nào. Đương nhiên cũng có thể là do y quá yếu… điểm này y không muốn thừa nhận mấy.
Có thu hoạch rồi, Phương Khác vui vẻ cười.
Trên thân của một cái cây ngã đổ dưới đất đã mục rữa, mọc mấy lùm cỏ bình thường như cỏ dại. Nhưng phiến lá màu đen đã tiết lộ thân phận thật của chúng, Mao La thảo. Có vẻ đã được mấy chục năm, đại khái có thể bán được năm mươi linh thạch. Phương Khác cẩn thận bỏ linh thảo vào hộp ngọc. Đây chính là lý do tại sao ai ai cũng muốn vào bí cảnh. Linh thảo khó tìm ở tu tiên giới lại không hề quý hiếm trong bí cảnh.
Tiêu Xương Thu vẫn dáng vẻ lạnh lùng, vào lúc gần như tất cả mọi người đều vô thức che giấu chính mình, nàng lại ngự kiếm nhanh chóng lao vút trên không bí cảnh Côn Luân. Người sáng mắt đều nhìn ra được, mục đích của nàng rất rõ ràng. Hồ nước không mấy bắt mắt ở giữa bí cảnh Côn Luân.
Tiêu Xương Thu lạnh mắt đảo nhìn tu sĩ đã đến trước mình, dừng một chút trên người ba đệ tử phái Thái Hành.
Chu Thức Vũ khẽ gật đầu với Tiêu Xương Thu, Tiêu Xương Thu cũng nhẹ gật đầu, nhất thiết phải bảo đảm Ưu Đàm Tử không lọt vào tay hai môn phái khác, tất cả tu sĩ tại đây đều giữ một khoảng cách an toàn, cũng lặng lẽ nhìn hồ nước kia.
Tu sĩ tại đây rõ ràng phân làm mấy phái, mà trong mấy phái này, trừ phái Côn Luân, đệ tử hai phái khác lại tự chia thành mấy phái, bầu không khí khá là ngưng trệ.
Trong lùm cây không xa, Phương Khác liễm khí nhìn bên này. Trò hay sắp mở màn rồi. Vốn đuổi theo một con linh thú hiếm gặp, ai biết lại xông vào trung tâm đấu đá của bí cảnh Côn Luân lần này chứ?
Vào thời khắc ngày đêm giao nhau, hoa Ưu Đàm trong hồ sẽ nở, sau khi nở sẽ khô héo ngay kết ra Ưu Đàm Tử. Hoa Ưu Đàm sinh trưởng ngàn năm, trăm năm ngậm nụ, chỉ nở một thoáng. Ưu Đàm Tử, không cần luyện chế, sau khi dùng có thể tinh luyện linh căn, đột phá một cảnh giới. Nhưng quan trọng nhất, nó là dược liệu không thể thay thế để luyện Kết Anh đan.
Còn có mấy thế lực đang hừng hực muốn bùng nổ ở những chỗ linh thảo khác. Hoa Ưu Đàm, tất cả mọi người đều biết nó nở trong mười ngày này, nhưng không thể xác định thời gian cụ thể, chỉ có thể canh ngay tại đây. Đối với mấy loại linh thảo quý giá nhất trong bí cảnh, trong ba phái đã không còn là bí mật gì nữa.
Tại đây có năm đội ngũ, mà Ưu Đàm Tử chỉ có một hạt. Một trận ác chiến là khó thể tránh khỏi. Phương Khác tập trung tinh thần nhìn tình huống phát triển, rõ ràng y biết hết quá trình và kết quả, tại sao còn cảm thấy hưng phấn?
Lúc này Diệp Vu Thời cũng trốn ở chỗ nào đó, cũng đang chú tâm xem tình huống phát triển, nhưng mục đích của Diệp Vu Thời không phải là Ưu Đàm Tử. Chỉ cần là kẻ hơi có não cũng biết, Ưu Đàm Tử không thể thuộc về một ai đó, cuối cùng vẫn sẽ thuộc về sở hữu của môn phái. Kết Anh đan, một lò đan dược nhiều lắm có thể cho ra sáu viên Kết Anh đan, một môn phái nếu có thêm mấy tu sĩ nguyên anh, vậy thực lực đương nhiên không thể so sánh nổi.
Cho nên ba môn phái đều cực kỳ xem trọng Ưu Đàm Tử.
Phương Khác ngẫm nghĩ, ánh mắt rơi lên mặt trời ở giữa không, tiếp tục ở đây xem cuộc chiến, hay chờ thời khắc màn đêm kéo xuống, đi tìm hang động đó?
“Phương sư đệ.”
Bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh, Phương Khác suýt nhảy bật lên, nhưng bị cánh tay nhìn thì như nhẹ nhàng đặt trên vai đè chặt lại.
Phương Khác nhìn chằm chằm Diệp Vu Thời không biết từ lúc nào đã cùng ngồi xổm trong bụi cây giống y, hơn nữa thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng y.
Phương Khác cắn răng, có cần phải hù dọa người ta vậy không? Hù người có khi gây chết người đó.
“Trong phái Thái Hành có tu sĩ kỳ kết đan.” Diệp Vu Thời ấn một tay lên vai Phương Khác, ánh mắt đảo qua cái chuông ở eo Phương Khác, “Ta luôn ở trên tán cây.”
Phương Khác lập tức trợn to mắt, tiếp theo thở ra nhẹ nhõm. Nếu có tu sĩ kỳ kim đan, vậy y có khả năng sẽ bị phát hiện. Hàm ý khi Diệp Vu Thời nhìn cái chuông y đương nhiên hiểu, cho nên hắn nhảy từ tán cây xuống là để không bị y liên lụy? Ánh mắt vừa rồi là bất mãn trần trụi đúng không? Đúng không? Chẳng qua, hiện tại… phải biết rằng, tác dụng của kiện linh khí trên người Diệp Vu Thời chính là ngụy trang, đương nhiên có thể bảo đảm họ sẽ không bị ai phát hiện.
Quả nhiên cho dù đây là quyển sách y từng xem qua, y cũng không nên quá mức sơ ý. Trong sách không miêu tả tất cả những chi tiết nhỏ, tuy y biết phái Thái Hành làm trái lời hứa, cho tu sĩ kỳ kim đan trà trộn vào, nhưng không biết tu sĩ kỳ kim đan đó đang ở đây. Loại sai lầm này, Phương Khác à Phương Khác, chỉ lần này thôi là đủ rồi.
Dáng vẻ thở phào của Phương Khác lọt vào mắt Diệp Vu Thời, tay ấn vai bèn đổi sang nắm tay phải Phương Khác, và kiếm trong tay Phương Khác.
Quả nhiên y biết gì sao? Nếu không sao lại thở phào khi thấy hắn xuất hiện? Với tu vi hậu kỳ trúc cơ của hắn, theo lý mà nói cũng không cách nào che thân trước linh thức cường đại của tu sĩ kỳ kim đan mới đúng chứ? Huống chi, hiện tại còn là hai người.