Khác với lần say rượu kia, lần này người nằm trên giường ngủ rất yên ổn.
Cậu nằm nghiêng, không đá chăn, cũng không hành hạ cái giường, có lẽ là cảm thấy lạnh, cả nửa người vùi vào trong chăn.
Giang Lê nương theo ánh đèn ngủ, đứng lặng tại chỗ hồi lâu, mò chiếc điện thoại trên giường ra, đi đến ban công, mở khóa, mở giao diện WeChat rồi lướt xuống dưới hai ba cái, tìm được avatar của Tang Du.
【-: Mấy hôm được nghỉ, cậu ấy có nói chỗ nào khó chịu không.】
Đầu bên kia im lặng vài giây, gửi qua một chuỗi tin nhắn.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Không có, sao thế?】
【Làm việc tốt mỗi ngày: Lại khó chịu à?】
【Làm việc tốt mỗi ngày: Chắc là không đâu, mấy ngày ở Thanh Vân Quán tôi đều đi cùng cậu ấy, hai ba ngày sau đó cô chú cũng ở nhà, nếu có chuyện thật thì đã đến Chung Sơn từ lâu rồi.】
Tang Du gửi liên tiếp ba tin nhắn mới nhìn thấy thời gian, 12 giờ rưỡi.
Đã giờ này rồi, Giang Lê hỏi như vậy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một tình huống.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Mộng du hả?】
【-: Ừ.】
Biết là mộng du, Tang Du thở phào một hơi, cũng đoán được mục đích Giang Lê nhắn tin.
Xác suất cao không phải là vì tình huống khó giải quyết, mà chỉ lo người nào đó che giấu tình trạng cơ thể, không chịu nói thật thôi.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Trước tự học tối hình như tôi thấy cậu hỏi cậu ấy hai câu, cậu ấy nói sao? Có phải nói không có tình trạng gì đó đúng không?】
【-: Thế nên tôi mới hỏi cậu.】
【Làm việc tốt mỗi ngày: Chắc là không lừa cậu đâu, có lẽ không có gì thật, hoặc chỉ là triệu chứng nhẹ, cậu ấy sẽ chẳng để ý. Nếu như chỉ bị mộng du, vấn đề cũng không lớn, chỉ là thần hồn bất ổn thôi.】
Tình trạng chưa tệ lắm.
Nhận được câu trả lời chính xác, Giang Lê nhìn về phía phòng ngủ một cái.
Tang Du đầu bên kia cũng yên tâm hơn.
Kết quả của yên tâm chính là không nghiêm chỉnh được quá hai giây.
Màn hình di động của Giang Lê sáng lên lần nữa.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Cậu biết đó, dẫu sao cũng dừng thuốc đột ngột, tóm lại vẫn sẽ có một chút phản ứng xấu.】
【Làm việc tốt mỗi ngày: Ngài hãy khoan dung nhé.】
【-: Còn chưa ngủ đi?】
Tang Du nhìn thấy tin nhắn thì cười ngay tại chỗ.
Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi, Giang Lê còn biết quan tâm người khác.
【Làm việc tốt mỗi ngày: Chẳng phải đang nói chuyện với lão đại của hội học sinh Nam Sơn sao, tôi dám ngủ hả?】
Giây tiếp theo, bên trong khung trò chuyện đã có thêm hai bản tài liệu.
Tang Du nhấn vào xem: "???"
【-: Được.】
【-: Nếu đã không muốn ngủ thì đối chiếu tài liệu đi.】
【-: Sáng mai đưa tôi.】
【Làm việc tốt mỗi ngày:......】
Gửi tin nhắn cho Tang Du xong, Giang Lê không coi di động nữa, xoay người vào phòng.
Hắn thuận tay rút một tờ đề trong ngăn tủ ra, kéo ghế ngồi vào, cầm bút giải bài.
Đổi từ vở Vật lý sang Toán học, lại làm thêm hai đề Hóa cấu tạo phân tử, cuối cùng cũng buông bút.
Muốn xem nhẹ, nhưng không xem nhẹ được.
Cuối cùng Giang Lê mang theo cơ thể lười biếng dựa lên cạnh bàn học, thuận theo hướng ánh đèn ngủ chiếu rọi nhìn qua.
Chẳng biết người đang say giấc nồng đã trở mình từ khi nào, hơn nửa cái chăn đều bị quấn vào mép tường.
Giang Lê đứng lặng một hồi, đi qua, giơ tay dém kỹ chăn lại.
Người trên giường phát ra tiếng nói mớ rất nhỏ, đầu nghiêng ra ngoài, giống như lại muốn trở mình.
Giang Lê không nhịn được, khẽ một cái xuống mu bàn tay của cậu: "Ngủ đàng hoàng."
Giường bị chiếm đoạt, đồng hồ treo tường đã chạy đến một giờ rưỡi, Giang Lê hết cách, hắn cất vở, cầm một cuốn bút kí văn xuôi đi qua chiếc giường khác.
Hắn tựa lên đầu giường, tiện tay lật xem chẳng có mục đích gì.
Tốc độ đọc sách từ nửa phút một trang biến thành một phút, rồi đến hai ba phút, không biết lật tới trang thứ bảy hay là thứ tám, hắn không lật tiếp nữa.
Giang Lê khép sách lại, đời này hắn chưa từng đau đầu như vậy.
...... Mùi Nhược Mộc đầy giường, tận dụng thời cơ ùn ùn kéo đến.
Mười mấy phút sau, Giang Lê đứng dậy.
Xác nhận người chiếm mất giường của hắn đang ngủ ngon lành, hắn thay quần áo, trực tiếp mở cửa xuống lầu.
(@W.a.t.t.p.a.d Augusttt138)
-
Hề Trì nghĩ là mình đã ngủ rất lâu, nhưng mở mắt ra, cậu chỉ cảm nhận được một chút tia sáng lờ mờ.
Không phải ánh sáng mặt trời, là ánh sáng từ đèn ngủ tối qua.
Hai câu hỏi "Sao lại mở đèn cả đêm" và "Mấy giờ rồi" đồng thời hiện ra.
Hề Trì nghiêng đầu qua, thò tay muốn với lấy chiếc điện thoại dưới gối, điện thoại thì không tìm thấy, nhưng khoảnh khắc nửa khuôn mặt vùi vào trong gối, cậu lại đứng hình ngay tại chỗ.
Cơn buồn ngủ vẫn còn giằng co biến mất không chút dấu vết theo hơi thở xộc thẳng vào xoang mũi.
Nháy mắt, cậu đột nhiên nghĩ tới, rất lâu trước đây, trong một bài đọc hiểu tiếng Anh nào đó từng nhìn thấy một câu, "Mùi vị chính là cỗ máy thời gian".
Cậu đã quên đó là đề nào, cũng quên mất làm nó khi nào, cũng quên luôn cả nghĩa mở rộng của "cỗ máy thời gian" trong bài là cái gì.
Nhưng quả thực vào khoảnh khắc này, cậu hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Trong vài giây nhìn chằm chằm ván giường, đầu óc Hề Trì nổi lên rất nhiều suy nghĩ lung tung rối loạn.
Đây không phải giường của cậu.
Gối của Giang Lê có hơi thấp.
Cùng với một điều cuối cùng, cũng là điều rõ ràng nhất -- Hóa ra cậu đã quen thuộc với hơi thở của Giang Lê đến mức độ này.
Một tiếng "két" quấy rầy toàn bộ tâm tư của Hề Trì.
Hình như có tiếng người mở tủ quần áo vang lên, âm thanh rất nhỏ, nhưng ký túc xá rạng sáng yên lặng đến kỳ quái, cho dù là một tiếng động nhỏ, cũng có vẻ vô cùng bắt tai.
Hề Trì nghiêng đầu qua.
Ánh đèn ngủ nhợt nhạt, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Giang Lê đang đứng trước tủ quần áo thay đồ.
Hắn mặc một chiếc quần dài màu xám rộng rãi, để trần thân trên, vai lưng rộng lớn nhưng cũng thon gầy, đường cong cơ bắp nơi sống lưng dần dần hiện rõ theo động tác thay quần áo.
Hề Trì ngẩn ra một lúc, đột nhiên cụp mắt xuống, sau đó ngồi dậy từ trên giường, thanh âm vang lên khiến động tác của người đang đứng thay đồ trước tủ dừng lại, chỉ loáng cái nhưng đã nhanh chóng hồi thần.
Giang Lê trùm một chiếc T-shirt màu đen xong mới xoay người qua, dường như cũng khá bất ngờ đối với hành vi đột ngột tỉnh dậy của người trên giường.
"Tỉnh rồi à?" Giang Lê mở miệng.
Hề Trì "Ừm" một tiếng, trong đầu tự dưng hiện ra mấy cảnh tượng ban nãy, cậu khựng lại, cúi đầu hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"5: 02 rồi", Giang Lê nhấn mở màn hình di động, nói, "Còn sớm, ngủ thêm đi."
5 giờ?
Lúc này Hề Trì mới ngẩng đầu, nhờ ánh đèn, cậu nhìn thấy đầu tóc ẩm ướt của Giang Lê và vệt nước chưa khô hẳn trên cánh tay -- không giống tắm rửa bình thường lắm, giống xối nước hơn.
Hề Trì: "?"
Tối qua trước khi mơ mơ màng màng thiếp đi, hình như cậu đã nghe thấy tiếng Giang Lê vào phòng tắm rồi mà?
Vì sao bây giờ lại dậy tắm nữa?
Hề Trì đang định hỏi, nhưng khoảnh khắc cậu cúi đầu đã nhìn thấy đáp án -- một quả bóng rổ nằm yên lặng cạnh bàn học.
Hề Trì: "Cậu đi chơi bóng hả?"
Cậu nhớ quả bóng rổ đó trước kia nằm trên giá sau cửa ban công.
Giang Lê "Ừm" một tiếng.
Hề Trì cảm nhận được mùi nước mưa, cậu vô thức đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
"Không phải bên ngoài đang mưa sao? Cậu chơi bóng rổ ở đâu?"
"Mới mưa thôi." Giang Lê lấy trong ngăn tủ ra một cái khăn lông, tiện tay lau lau tóc, nói.
Vừa mới mưa, cũng tức là người mới về, Hề Trì không nói gì.
Giang Lê đóng tủ quần áo lại, nghiêng người nhìn người trên giường: "Nằm xuống ngủ đi, còn sớm."
Hề Trì không trả lời hắn.
Lời muốn hỏi rất nhiều, thoáng cái chắn kín cổ họng, không lên không xuống.
Ví dụ như "Sao nửa đêm cậu còn ra ngoài chơi bóng", ví dụ như "Sao tôi lại ngủ trên chiếc giường này", hết thảy bốc lên, cuối cùng câu cậu hỏi ra khỏi miệng lại là: "Cậu không ngủ cả đêm à?"
Giang Lê chỉnh đèn ngủ tối đi, muốn để người trên giường ngủ tiếp, nhưng hình như... rất khó.
"Ngủ rồi." Giang Lê nói.
Hề Trì ngẩng đầu nhìn hắn, hiển nhiên không tin.
Hai người im lặng giằng co.
Giang Lê bại trận trước, đi đến cạnh giường Hề Trì, cúi người moi một cuốn sách từ bên gối đầu của cậu ra.
Giang Lê có thói quen đọc sách trước khi ngủ, Hề Trì nhìn cuốn bút kí văn xuôi kia, thở dài một hơi: "Vậy sao đột nhiên cậu lại đi chơi bóng?"
"Không phải đột nhiên, chỉ là lâu rồi chưa chơi thôi." Giang Lê nói.
Hề Trì nhìn Giang Lê đi qua chỗ mình, cậu khựng lại vài giây rồi liếc mắt một cái lên giường của bản thân.
Cậu biết Giang Lê có thói quen chơi bóng đêm, nhưng --
"Đổi giường ngủ không quen sao."
Giây phút hỏi ra khỏi miệng, trong đầu Hề Trì đã tưởng tượng ra rất nhiều đáp án, phải hoặc là không phải, nhưng Giang Lê lại không trả lời, mà chỉ nhìn cậu một cái, hỏi ngược: "Cậu thì sao."
Giọng nói của Giang Lê một lần nữa kéo tầm mắt Hề Trì quay về trên người hắn: "Tôi sao cơ?"
"Tối qua có ngủ được không", giọng điệu Giang Lê tự nhiên, lúc nói chuyện thì cúi người kéo chiếc chăn chất đống ở đuôi giường lên cho cậu, "Đắp vào."
1
Thú nhận sự thật "chiếm giường người khác còn ngủ rất ngon" này hình như có hơi mặt dày, nhưng nhìn tấm chăn trên người cùng Giang Lê gần trong gang tấc, Hề Trì vẫn gật đầu đáp một tiếng.
Có điều cậu vẫn không biết rốt cuộc mình đi từ chiếc giường kia đến chiếc giường này bằng cách nào.
"...... Tôi qua tôi đã làm gì vậy?" Cuối cùng Hề Trì cũng hỏi ra.
Hề Trì nói rất uyển chuyển, nhưng Giang Lê vẫn hiểu được.
Hắn nhìn người trên giường.
Dù sao thần hồn cũng được ôn dưỡng kha khá rồi, không nói rõ ngược lại sẽ dễ khiến cậu suy nghĩ vớ vẩn.
Giang Lê dùng đôi ba câu nói rõ chuyện mộng du.
Hề Trì: "......"
Hề Trì im lặng thật lâu, đơ mặt hỏi: "Thường xuyên lắm sao."
"Không thường xuyên, chỉ hai ba lần thôi."
"Lần sau nếu còn tình huống như vậy, cậu cứ trực tiếp gọi tôi dậy đi", Hề Trì không biết cái chứng bệnh cần mặt trăng muốn mặt trời này còn có nhiều triệu chứng phụ linh ta linh tinh như vậy, cậu ngẩng đầu nhìn Giang Lê, nghiêm túc nói, "Hoặc là trói lại cũng được."
Giang Lê bật cười: "Không cần."
Hề Trì: "Không cần cái gì?"
"Dưỡng đủ rồi, không có lần sau đâu", Giang Lê đứng dậy tắt hẳn đèn ngủ, không cho cậu cơ hội nói chuyện nữa, "Được rồi, mau ngủ đi."
Tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, đèn ngủ tắt ngúm, Hề Trì ngẩng đầu chỉ thấy được đường nét mơ hồ của Giang Lê.
Nếu đã tỉnh rồi, cậu cũng không lý nào chiếm lấy giường của Giang Lê nữa.
"Còn một tiếng lận, cậu ngủ chút đi."
Nói xong, cũng không đợi mở miệng, Hề Trì đã ngồi dậy đi về phía giường của mình.
Trong tia sáng mông lung, hai người lướt qua vai nhau một cái rất nhẹ.
Mỗi một tấc trên giường tựa như đều thấm đượm hơi ấm còn sót lại của người kia, trốn không được, thoát cũng không xong, Giang Lê rũ mắt đứng cạnh giường, hồi lâu sau, hắn nằm xuống.
Mãi đến khi chuông báo thức vang lên, hai người cũng chưa ngủ hề ngủ lại.
-
Ngày đầu tiên sau khi kỳ nghỉ kết thúc chính thức bắt đầu, hơn nửa lớp còn chưa điều chỉnh xong đồng hồ sinh học từ nghỉ lễ, tiết một tiết hai lại là môn chính, lên lớp người vô thức tự động đứng dậy nhiều vô số kể, lão Phó nom mà trực tiếp lắc đầu.
Cuối cùng cũng đợi đến tiết học chung, hôm nay có mưa, không ra tập được, lão Phó muốn cho đám nhóc này ngủ thêm một lát, kết quả vừa đến phòng học, nhìn đám người lúc lên lớp thì uể oải chán chường giống như sắp thở oxi lúc này đã thay đổi nét mặt.
Lão Phó: "......"
"Quầy quà vặt hình như mới ra một loại bánh bao mới, còn lấy cái tên là To Vô Địch nữa, tôi rất muốn xem thử nó to cỡ nào." Liêu Tranh lục tung hộc bàn tìm thẻ học sinh.
Lâm Văn Quang: "Tên như vậy thì ngon được đến đâu?"
Vương Địch: "Eo."
Cuối cùng cũng tìm thấy thẻ học sinh, Liêu Tranh hô lên một tiếng: "Ai ăn thì tiện mang về nè?"
Giây tiếp theo, hai mươi mấy tấm thẻ học sinh từ đằng sau bay tới.
Vương Địch la "eo" còn ném nhanh nhất.
Liêu Tranh: "......"
Nháy mắt lớp học hỗn loạn một mảnh, bốn phương tám hướng truyền tới các loại thanh âm "Tớ muốn bánh bao kim sa", "Bánh trứng sữa nha", "Lấy cho tao một cái bánh xá xíu", không biết còn tưởng là vào nhầm hàng bánh bao nào đó.
Hề Trì không để ý, cậu đang định đi lấy nước, quay đầu thì trông thấy Giang Lê giơ tay xoa xoa ấn đường.
Vẻ mặt hắn vẫn hờ hững như trước, nhưng Hề Trì lại cảm nhận được rõ ràng tâm trạng hắn thay đổi.
Hề Trì nhíu nhíu mày, cậu bỏ ly nước xuống lần nữa, xoay người, rút cây bút trên tay Giang Lê ra, mở miệng không cho giải thích: "Ngủ đi, lát nữa tôi gọi cậu."
Giọng nói vẫn yên ả trước sau như một, nhưng giọng điệu giữa những câu chữ toàn là vẻ "Đây là thông báo, không phải thương lượng", không hay thấy lắm, Giang Lê nhướng mày một cái rất nhẹ.
Hề Trì còn tưởng phải lòe thêm hai câu đạo lý hắn mới nghe thủng, ai ngờ Giang Lê chỉ mỉm cười rồi ứng tiếng ngay.
Hắn xoa xoa cái gáy, đang định nằm úp xuống, Hứa Vân Duệ đột nhiên đưa qua một tờ giấy, nói cần ký tên.
Giang Lê nhận giấy đưa mắt nhìn mấy cái, ký tên.
Hề Trì: "......"
Một phút sau.
Thành viên của hội học sinh lớp 11/2 bên cạnh tới hỏi định dạng tập tin.
Hề Trì: "........."
Hai phút sau.
Vương Địch và Chúc Dư cận chiến bên cạnh máy nước uống, nửa người suýt chút nữa đụng vào bàn của Giang Lê.
Hề Trì: "............"
Hề Trì không thể chịu nổi nữa, cậu đứng dậy khỏi chỗ, lạnh mặt đi đến lối đi, đứng bên cạnh Giang Lê, chỉ nói ra chín chữ.
"Đứng dậy."
"Đổi chỗ ngồi."
"Đi vào trong ngủ."
Giang Lê nâng mí mắt lên, đang định mở lời, giọng của người đằng trước càng lạnh hơn: "Đừng nói gì hết, đi ngủ."
Hai phút sau, Hứa Vân Duệ tìm ra bản tài liệu đang cần trong đống tập tin, cậu ta kích động xoay người lại: "Lê......"
Không có Lê ca của cậu ta.
Chỉ có bí thư trưởng Tây Sơn.
Hứa Vân Duệ tìm lại được cảm giác thiên lôi đánh xuống "Bí thư trưởng Tây Sơn lấy chìa khóa của hội học sinh Nam Sơn bọn họ từ trong túi áo ra" đã lâu không gặp.
Bí thư trưởng Tây Sơn đang rũ mắt nghịch điện thoại: "Tài liệu rất gấp sao?"
Hứa Vân Duệ khựng lại, cẩn thận nhìn Lê ca của cậu ta đang nằm ngủ bên cạnh.
"Cũng... không gấp lắm."
"Vậy lát nữa hẵng nói."
"Được rồi."
Cùng với việc ngày càng nhiều người cảm nhận được động tĩnh ở đằng sau, phòng học dần dần yên lặng lại.
Hề Trì nghiêng đầu nhìn Giang Lê một cái, thấy hắn ngủ ngon lành, cậu đứng dậy đóng khe cửa sổ cuối cùng, tiếp đó ngồi xuống chỗ của Giang Lê, cầm di động tra cứu thông tin... mộng du trong kho dữ liệu yêu tộc.
Buổi sáng cậu không hỏi thêm, là vì biết Giang Lê sẽ không nói nhiều.
Tài liệu về mộng du trên mạng rất đa dạng, hồn phách không vững là một trong các nhân tố thường thấy nhất.
Hề Trì tìm thấy diễn đàn giải đáp thắc mắc, cậu gõ hai chữ "mộng du" lên thanh tìm kiếm.
Bài giải đáp tổng cộng có hai ba trăm trang, Hề Trì tiện tay ấn vào mấy bài kết quả mới nhất.
Xem liên tục mười mấy bài, càng xem vẻ mặt Hề Trì càng "nhạt".
Các triệu chứng mộng du đều không giống nhau, thứ giống duy nhất chính là -- rất ồn ào.
Lướt sơ qua một bài xong, Hề Trì nhắm nhắm mắt rồi mới lại nhấn vào bài tiếp theo.
Chủ lầu gõ liền mấy dòng chữ.
【Cứu mạng, người mộng du quá giày vò quá khó dỗ rồi, thời gian trước bạn cùng phòng của tôi bị dọa cho hồn bay phách lạc, mộng du mấy ngày liên tục, cứ nói bản thân là xe cảnh sát của Cục giám sát và quản lý, phải xuống lầu đi tuần tra, chặn cũng không chặn nổi, vừa kéo đã kêu ò í e ò í e tùm lum, phòng ngủ sắp sập luôn rồi!!!】
Hề Trì: "............"
Hề Trì đang cứng mặt lướt xuống, trong khóe mắt đột nhiên vươn ra một bàn tay.
Chẳng biết Giang Lê đã dậy từ khi nào.
Ngay lúc cậu thất thần, tay phải của người kia đã vượt qua ranh giới bàn, phủ lên màn hình di động phát sáng của cậu.
Tay phải của Giang Lê ấn vào phía dưới, đè di động xuống.
"Đừng nhìn nữa."
Lòng bàn tay hai người khẽ chạm nhau, có chút ấm áp, khoảnh khắc Hề Trì nghiêng đầu nhìn hắn, bên tai lại vang lên giọng nói nhàn nhạt của Giang Lê.
"Cậu không giày vò."
"Cũng không khó dỗ."