Khả Trì Hạ

Chương 4




Tôi đang mở miệng, Ôn Loan đi đến bàn: “Chu Hạ, có thể cùng chúng tớ ngồi chung không? Xung quanh hình như không còn chỗ rồi”.

Châu Dã đứng sau cô, từ phía trên nhìn qua tôi và Kì Trì lướt qua, đôi con ngươi đen sâu đó không nhìn ra cảm xúc gì.

“Oh quao” bạn cùng bàn không nói gì mà dùng khẩu hình miệng.

Nhìn qua những ánh mắt ăn dưa từ bốn phía, tôi có chút đau đầu.

17.

Lục Thâm từ lúc ngồi xuống cái miệng vẫn chưa dừng lại.

Ôn Loan sẽ tiếp lời, rồi lại chuyển về chuyện bọn họ khi còn nhỏ.

Đến cả Châu Dã cũng thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

Tôi và bạn cùng bàn nhìn nhau, im lặng mà tăng tốc độ ăn uống.

Dù sao cũng không ai muốn làm khán giả chỗ này.

“A Dã, cậu còn nhớ hòn đảo mà khi nhỏ chúng ta đã đi không, chúng ta đã ước định với nhau đợi tớ trở về sẽ đi lại nơi đó lần nữa” Ôn Loan cười đến động lòng người, “Đợt nghỉ lần này rủ tất cả cùng đi chung đi”.

“Du lịch hòn đảo hả?” Lục Thâm hiển nhiên là rất hưng phấn, “Được đó, tớ còn đang sầu vì ngày nghỉ không có chỗ để đi”.

“Chu học bá đi chung không?”.

Tôi bị sặc.

Ôn Loan cười cũng nhạt đi.

Kì Trì đẩy chén canh qua, nói không nhanh không chậm: “Sao lại ăn vội như vậy, cũng không ai cướp của cậu”.

Cậu mím môi, ánh mắt đầy ý cười.

Tôi không vui vẻ mà liếc cậu một cái, uống một chút canh cho thuận khí.

Ôn Loan đột nhiên hỏi: “Chu Hạ có hay không sẽ không quen?”.

Mọi người nhìn cô.

Cô giải thích: “Tớ đang nói, lần này đi chơi đều là bạn từ nhỏ của chúng ta, Chu Hạ chắc là sẽ không thân với họ, nếu đi chung có hay không sẽ không tự nhiên?”.

Tôi hiểu mà.

Nói chuyện rất cẩn thận, nhưng ý là không muốn tôi đi chung với họ.

Nhưng tôi cũng không định đi.

Dù sao cũng nói đúng chỗ ngứa.

“Không cần đâu, đợt nghỉ đó tớ còn có việc”.

Lục Thâm bĩu môi xuống: “Có phải cậu định đi bên Nhất Thủy Cư gì đó?”.

“Nhất Thủy Cư?”.

Ôn Loan hỏi tôi.

“Nhất Thủy Cư của lão tiên sinh Thôi Nhân sao?”.

Lục Thâm ngẫm nghĩ: “Hình như tên gọi như vậy, đó là một ông cụ cổ quái”.

Tôi không biết tại sao Ôn Loan lại thích thú với cái này.

“Chu Hạ muốn đi Nhất Thủy Cư sao?” Cô cười dịu dàng, “Ông nội tớ và Thôi lão tiên sinh là bạn bè, nếu cậu muốn, tớ có thể giới thiệu giúp cậu”.

Tôi ngẩn ra một chút, sau đó gật gật đầu: “Thật không, vậy cảm ơn cậu rồi”.

Lục Thâm nghi hoặc: “Nhưng mà Chu học bá sớm đã là đồ đệ của ông cụ”.

“Hì hì”.

Bạn cùng bàn ngồi bên cạnh nén cười nhưng không nhịn được.

Nụ cười của Ôn Loan có chút miễn cưỡng.

“Thật không, nhưng mà Thôi lão tiên sinh có nói qua tuổi tác đã lớn không nhận đồ đệ rồi”.

Tôi cười cười: “Do may mắn thôi”.

“Tớ nhớ ra rồi” bạn cùng bàn đột nhiên nói “Tớ đã bảo tên này nghe qua đâu rồi, mấy ngày nữa không phải trên trường sẽ có một hoạt động văn hóa rất lớn sao, đưa các loại văn vật vào trường học, hình như là người được mời đến chính là vị sư phụ này”.

“Ông cụ này lợi hại lắm sao?” Lục Thâm hiếu kì.

Ôn Loan đã khôi phục lại nụ cười nhàn nhạt, chỉ là giọng nói vẫn có chút không tự nhiên: “Thôi lão tiên sinh là người nổi tiếng trong giới đồ cổ”.

Tôi chớp chớp mắt, không ngờ là danh tiếng của ông cụ Thôi lại uy thế đến vậy.

“Như vậy à” Lục Thâm hiểu rồi gật gật đầu, rồi lại dùng ánh mắt như phát sáng của cún con nhìn tôi, “Không uổng là Chu học bá”.

Ánh mắt của Châu Dã cũng nhìn qua, có mấy phần ngạc nhiên.

Cậu biết tôi mỗi tuần đều đi Thanh Thủy Trấn.

Nhưng cậu luôn cho là đó là sự sắp xếp của ba Châu.

Bữa cơm sau đó diễn ra yên tĩnh hơn trước vài phần.

Ôn Loan có vẻ không tập trung được.

Khi tôi ăn xong định cùng bạn cùng bàn đi, Kì Trì không biết khi nào đã để dưa hấu vào một chiếc hộp nhỏ, đặt trên khay đồ ăn của tôi.

“Đừng lãng phí, Chu học bá”.

18.

Thời tiết cuối tháng sáu nóng đến khó chịu.

Đám mây chân trời từng tầng từng tầng che đi nhau, trôi nổi trên nền xanh.

Gần đến cuối tuần, tiếng than thở trong lớp không ngừng, nhưng cũng phải ngậm ngùi mà học bài.

Tôi đã hai tuần chưa đi Thanh Thủy Trấn rồi.

Mô phỏng theo tích chập vài cái, những lỗi sai của môn toán gần đầy nhiều khiến lòng muộn phiền.

Lục Thâm thường hay chạy qua đây, nói cho hay thì là hỏi bài, nhưng sau đó lại là chương trình gợi chuyện của cậu.

Giống như bây giờ ở hàng sau—

Lục Thâm nói mãi không ngừng, Ôn Loan thỉnh thoảng trả lời mấy câu.

Vẫn là ánh mắt Châu Dã có độ ảnh hưởng: “Yên lặng tí”.

Còn có Kì Trì.

“Bài thi này hơi đỏ rồi”.

Bạn cùng bàn không biết sau khi học xong đã đi đâu, Kì Trì ngồi xuống một cách tự nhiên.

Cậu nói xong, mạch suy nghĩ của tôi cũng bị đứt.

“Cậu cũng rảnh rỗi quá”.

“Nếu không làm sao mà cạy được góc tường” cậu cười rất tự nhiên.

“Cậu không sao chứ?”.

Kì Trì cười lên, cậu hướng cằm về bài thi thử của tôi, “Đường phụ trợ này vẽ không sai, nhưng mà làm vậy thì khi chứng minh sẽ hơi khó khăn”.

Lúc cần nói thì không nói, thành tích của Kì Trì không kém, toán lí hóa thường hay đứng đầu bảng.

Lời khuyên chắc hẳn là hữu ích.

Tôi đang định hỏi, bàn trước lại phát ra tiếng la vì bất ngờ: “Ủa kìa”.

Chỉ thấy cô nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng không ngừng nói: “Không biết thì hỏi, sao lại có người lớn lên đẹp như vậy”.

“Cái gì đó” bạn cùng bàn của cô chòm lên: “Cầm cây dù làm sao mà nhìn thấy được?”.

“Tớ hồi nãy đã nhìn rồi”.

“...”.

Không biết từ khi nào ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa, một góc trời xanh cũng bị nhuộm đi cả, cái nóng nực của mùa hạ cũng trong cơn mưa mà tiêu tan đi một ít.

Tôi vô thức mà nhìn kĩ chung quanh.

Cây cầu đi vào trước cổng trường đang có một hàng người đứng đó.

Người đứng cuối đội đang cầm dù, như nghĩ đến gì, nâng dù lên chút—

Đụng phải đôi mắt đen sâu.

Cách nhau lớp mưa bụi mỏng manh, vậy mà tầm mắt lại bị che đi.

Tim tôi hẫng đi.

Giọng của Lục Thâm từ phía sau truyền đến: “Chu học bá, cậu nhìn cái—”.

Tôi đứng bật dậy, nhanh chóng ra khỏi chỗ ngồi: “Tớ còn có việc”.

Khi ra đến cửa mém chút đụng phải bạn cùng bàn: “Này sắp vô học rồi cậu chạy đâu vậy?”.

“Nếu thầy có hỏi thì nói tớ đi qua chỗ triển lãm văn hóa hỗ trợ rồi”.

“Hả?”.

Lục Thâm mê mang: “Không phải, sao lại đột nhiên liền…”.

Kì Trì điều chỉnh thần sắc, thu lại ánh nhìn về hướng ngoài cửa sổ.

Lại đối diện cái nhìn của Châu Dã mấy giây, rồi chuyển đi chỗ khác.

“Đi thôi, về lớp học lấy dù” cậu gọi Lục Thâm.

“Đi đâu đó?”.

“Đi tham gia triển lãm văn hóa thôi”.

19.

Khi xuống đến dưới lầu, nhóm người vừa mới đi qua sảnh chính không xa.

“Trì Chi”.

Tôi nhỏ giọng kêu lên.

Bóng người dừng lại, quay đầu qua—

Thiếu niên cầm dù, tay cầm bằng trúc, mặt dù màu giấy.

Mắt nâng nhẹ, ý cười dịu dàng.

Tôi chạy chậm qua.

Sầm Trì Chi cầm dù che về tôi, có chút bất lực: “Vẫn đang mưa đó, đừng chạy vội quá, đợi tớ đi qua là được”.

Tôi lau lau những giọt mưa trên người, cười nói: “Tớ chỉ là vui quá, khi gặp cậu”.

Sầm Trì Chi dừng lại chút.

Tôi chớp chớp mắt: “Có phải tớ nên thu liễm một tí?”.

Thiếu niên mắt đầy ý cười, đang định nói gì, phía trước có người kêu: “Trì Chi”.

Là một người độ trung niên khuôn mặt hòa ái đang đứng đợi không xa, ý của ông là đoàn người đang đi trước bỏ lại khoảng cách xa.

Sầm Trì Chi hỏi tôi: “Có muốn đi cùng chúng tớ không?”.

Tôi gật đầu.

Mặt dù không lớn, vừa hay đủ hai người.

Tôi hỏi: “Tớ còn chưa hỏi sao cậu đến rồi?”.

“Đến tham gia triển lãm văn hóa” cậu giải thích “Vật trưng bày triển lãm lần này có vài món là đồ vật cá nhân của Sầm gia”.

“Nếu như vậy, cũng không cần đích thân đến chứ”.

Ai cũng biết rõ Sầm tiểu thiếu gia thân thể không tốt, mấy năm nay luôn sống trong Thanh Thủy Trấn, ít khi ra ngoài.

“Sức khỏe của cậu—”.

“Tớ đã khỏe hơn rất nhiều rồi” Sầm Trì Chi cười nói “Với lại lần này đến, cũng có dụng ý riêng—”.

Ánh mắt lấp lánh của cậu nhìn tôi.

“Tớ muốn gặp cậu”.

Tiếng mưa rơi tích tích tách tách xuống mặt dù.

“Cho nên cậu không cần thu liễm, bởi vì tớ cũng rất vui”.



“Sư phụ”.

Khi đến sân triển lãm, ông cụ Thôi đang ngồi sau sân khấu uống trà.

“Này” ông cụ Thôi cầm nắp che đi nửa miệng trà, ánh mắt nhìn qua tôi rồi nhìn qua Sầm Trì Chi bên cạnh, “Đi chung nãy giờ rồi nhỉ, không biết còn tưởng cậu ấy là sư phụ con”.

Haizz, bệnh cũ âm dương quái khí này.

“Đây là Chu Hạ đi” ngồi bên cạnh là hiệu trưởng, ông cười thân thiện, “Trước đã nghe qua Thôi lão nói qua, thành tích rất tốt, là một mầm móng tốt”.

“Cũng không nhìn xem là đồ đệ của ai”.

Ông cụ Thôi kiêu ngạo rồi.

Hiệu trưởng cười cười: “Nhưng mà bây giờ hình như vẫn chưa phải lúc học sinh có thể đi vào mà nhỉ?”.

Tôi liền trả lời: “Dạ em đến để chào hỏi sư phụ thôi, vậy em đi ra ngoài đợi đây”.

Tôi nhìn Sầm Trì Chi, cậu nhẹ gật đầu về tôi.

Khi đi ra khỏi sau sân khấu, hình như nghe thấy hiệu trưởng hỏi: “Trì Chi, mấy năm không gặp cậu rồi, sức khỏe dạo này như nào?”.

Sau đó là tiếng lẩm bẩm của ông cụ Thôi.

“Tiểu tử này sức khỏe có tốt hơn không thì không hay, nhưng tâm tư cũng không ít đâu”.

20.

Buổi tọa đàm bắt đầu lúc chín giờ.

Trừ cái bệnh âm dương quái khí của mình, tính chuyên nghiệp của ông cụ Thôi đúng là không phải đùa.

Một cái miệng mà đã có thể nói đồ chết thành đồ sống, đối với những kiến thức vừa nặng vừa cổ này, học sinh tại hiện trường ngoài mong đợi là tiếp thu rất tốt.

Sau buổi tọa đàm là thời gian quan sát tự do.

Sảnh để quan sát là ở lầu hai.

Tôi mới đi đến bên ông cụ Thôi, liền nghe thấy có người kêu.

“Cụ Thôi”.

Ôn Loan mang ý cười đi đến.

Đi theo không gì mới là nhóm người Châu Dã.

Ông cụ Thôi ánh mắt mê mang.

Ôn Loan tự mình giới thiệu: “Cụ Thôi lâu rồi không gặp ạ, cháu là Ôn Loan, khi còn nhỏ ông nội có dẫn con qua chỗ ông chơi”.

Ông cụ Thôi nghĩ một hồi: “Cháu gái của Ôn Hùng?”.

“Dạ dạ” Ôn Loan gật đầu.

Có vẻ Ôn Loan và ông cụ Thôi còn nhiều chuyện để nói, tôi lùi qua bên, vừa lúc nhìn thấy Sầm Trì Chi đi ra từ chỗ rẽ.

“Trì Chi”.

“Trì Chi?”.

Hai tiếng kêu cùng lúc vang lên.

Tiếng trước là tôi, tiếng sau là Kì Trì.

Sầm Trì Chi nhìn về sau tôi: “Kì Trì?”.

Kì Trì đi qua, có chút kinh ngạc và vui mừng: “Đúng là cậu rồi, cậu sao lại đến đây?”.

Nghĩ đến gì đó: “Đến tham gia triển lãm?”.

Sầm Trì Chi gật đầu: “Đúng”.

“Sức khỏe tốt hơn chưa?”.

Đây sợ là câu hỏi mà cậu ấy nhận được nhiều nhất khi đi ra đây.

Cậu cười nhẹ: “Tốt hơn nhiều rồi”.

“Các cậu biết nhau?” tôi nhịn không được mà hỏi.

Kì Trì cười lên: “Không chỉ là biết, nếu theo vai vế, cậu ấy sợ là còn phải gọi tớ là anh họ”.

Sầm Trì Chi cười cười, ngầm thừa nhận.

“Tình huống gì vậy, A Dã—” Lục Thâm mới chọc chọc Châu Dã, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Châu Dã dừng lại giữa tôi và Sầm Trì Chi, liền không phát ra âm thanh gì.

Ôn Loan hình như mới chú ý qua đây.

“Vị này là tiểu thiếu gia của Sầm gia đi?” Cô mang theo ý cười, mang theo chút dí dỏm, “Đúng là người cũng như tên”.

Tôi sờ sờ mũi.

Trừ Kì Trì, Châu Dã và những người khác vốn đều đến từ quê nhà Thanh Thủy Trấn, nghe qua cũng không kì lạ.

Sầm Trì Chi lễ phép đáp lại: “Cảm ơn”.

Người hạ màn lần này ông cụ Thôi.

Ông hình như có chút thiếu kiên nhẫn đối với những câu chuyện không ngừng này: “Được rồi, cũng không phải là đoàn viên đầu năm gì, ông đi đây, đau cả đầu”.

Đi mấy bước, ông lại quay đầu: “Sầm gia tiểu tử, cậu có đi không?”.

Tôi vô thức mà nói: “Cậu ấy—”.

Mới đến có bao lâu.

“Vậy phiền Thôi lão ở dưới lầu đợi một tí”.

Sầm Trì Chi mở miệng, đối với thần sắc của tôi, nhẹ lắc đầu.

Cậu đem đồ trên tay cho tôi.

Là một cái hộp nhỏ bằng gỗ, được chạm trổ rất tỉ mỉ.

Ở trong là những cái bánh nhiều màu khác nhau.

“Bánh hoa của chợ Tây” Kì Trì chỉ nhìn cái là nhận ra, cậu cười nhẹ, “Mấy năm rồi, Trì Chi tiểu thiếu gia của chúng ta vẫn thích ăn đồ ngọt”.

Sầm Trì Chi cười nhàn nhạt, nói với tôi: “Nơi này thời tiết nóng hơn Thanh Thủy Trấn chút, nếu làm toán mà thấy mệt, có thể ăn cho đỡ, bên trong có pha trà, sẽ không ngán”.

Lòng tôi mềm đi.

“Được”.

Cậu đi theo người đàn ông trung niên mang nét mặt hòa ái ban nãy.

“Chú Lưu, chúng ta đi thôi”.

Sầm Trì Chi cùng người khác gật đầu, liền rời đi.

“Trì Chi—”.

Tôi kêu lên, cũng không biết phải nói gì.

Sầm Trì Chi quay qua, nhìn tôi chớp chớp mắt: “Thi hết là được nghỉ rồi”.

Tôi đơ nhẹ, rồi cũng cười lên: “Thi hết đúng là được nghỉ rồi”.

Được nghỉ—-

Là có thể gặp mặt rồi.

Khi Sầm Trì Chi đã rời đi, Ôn Loan bước lên nói: “Vậy là cậu cũng quen Sầm tiểu thiếu gia, nhìn lại thì quan hệ của hai người cũng rất tốt”.

Cô nhìn bánh mà Sầm Trì Chi cho tôi.

Đứng không xa Châu Dã cười mỉa mai, nghe không ra cảm xúc: “Tớ còn cho là, cậu nghiêm túc học hành đó”.

Tôi chau mày.

Không biết là lại bị gì.

“Này A Dã—” Lục Thâm kêu lên, người đuổi theo trước là Ôn Loan.

Mắt thấy Lục Thâm cũng muốn đuổi theo, Kì Trì giữ cậu lại.

Mắt nhìn qua chiếc bánh, vô ý nhìn vào dây đỏ trên cổ tay, ngừng lại, ánh mắt sâu lên.

“Hóa ra là Trì Chi đúng không”.

“Cái gì?” Lời nói mê mang không hiểu.

Kì Trì khôi phục lại thần sắc ban đầu, cười cười: “Tớ còn cho là Ôn Loan về rồi, góc tường cạy cũng lên thôi”.

“Cậu—”.

“Lục Thâm” Kì Trì không nhìn tôi nữa “Đi thôi”.