Khả Tằng Ký Đắc Ái (Có Từng Nghĩ Đến Yêu?)

Chương 14




Lý Khỉ Lục gật đầu, xoa tóc em trai, đưa cậu về phòng.

Lúc ở nhà Anh Lê, thái độ của Lý Liên Y ngày càng tự nhiên hơn.

Hai người lúc ở chung đã tựa như đôi bạn lâu năm, không còn gì phải kiêng kị.

Phát hiện Lý Liên Y lúc ngồi trên sô pha đọc sách lại có thể duỗi người thoải mái, đôi chân trần duỗi ra làm nhăn nếp thảm trải sàn, Anh Lê rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng bình ổn lại.

Tư thái đó có thể chứng minh rằng Liên Y ở nhà mình đã thực sự thoải mái.

Nhìn chăm chăm vào đôi chân trần của cậu thiếu niên, da thịt trắng nõn, mắt cá chân mảnh khảnh, ngón chân nộn nộn, tựa như một đứa trẻ, cực kỳ đáng yêu.

Anh Lê ngực dâng lên một cỗ kích động, rất muốn vuốt ve một chút đôi chân khả ái kia.

Lý Liên Y ngẩng đầu, nhìn lại ánh mắt đương kinh ngạc của Anh Lê.

Nhận ra đối phương đang nhìn chằm chằm đôi chân trần của mình, Lý Liên Y đỏ mặt, lui lui, thu chân lại.

Anh Lê bị chính cái ý nghĩ bay bổng của mình làm cho thất thố, khụ một tiếng, thu lại tâm tình, tiếp tục vùi mặt vào công việc.

Chớp mắt đã đến tháng tư, đầu tháng năm sẽ có một kì nghỉ dài hạn.

Trong quán bar, Diệp Thanh Tử hỏi Anh Lê, “Kì nghỉ dài hạn này anh dự định đi đâu chưa? Nhớ chụp ảnh về cho chúng tôi xem nha.”

Anh Lê vịn tay vào quầy bar, suy nghĩ.

Trước đã cùng thảo luận với mấy bằng hữu kì nghỉ này sẽ đi nơi nào, định đến hồ La Bố (*) theo kiểu như đi thám hiểm, thế nhưng không ít bằng hữu sợ nguy hiểm mà phản đối, còn muốn đến Đôn Hoàng (**), ngắm nhìn lại thành cổ Lâu Lan (***) nữa.

Ngoài ra, còn có người đề nghị đi Thổ Nhĩ Kĩ, chính mình mới chỉ được nhìn quốc gia này qua màn ảnh TV, đây là đất nước có được nét phong tình của cả Châu Á và Châu Âu.

Hiện tại đã sắp đến lúc cần quyết định, Anh Lê chợt cảm thấy không còn muốn ra khỏi nhà nữa.

Nếu như mình đi du lịch, Liên Y sẽ không thể đến thăm chuột nhỏ.

Nghĩ tới đây, Anh Lê không khỏi thầm nở nụ cười, cái lý do này chỉ là thứ yếu mà thôi.

Trọng yếu hơn chính là, vừa nghĩ đến một thời gian không được gặp Lý Liên Y, Anh Lê liền thấy có chút là lạ.

Hình như đã thành thói quen, cùng cậu trải qua những ngày thứ sáu.

Nếu như mình không ở Hương Đảo, cậu ấy sẽ đến đâu? Ở nhà, hay cùng người nhà đi nghỉ mát.

Anh Lê thấy có lẽ khả năng thứ nhất lớn hơn.

Nói vậy, anh nghĩ, thà rằng mình không đi du lịch, ở lại Hương Đảo, thì Liên Y có thể cùng mình một chỗ.

Đối với ý nghĩ của chính mình, Anh Lê thấy có chút ấu trĩ, Lý gia là một gia tộc lớn, bạn bè thân thích rất nhiều, Lý Liên Y không lo không có ai làm bạn, chỉ là, tính tình của cậu như vậy nhất định không muốn làm bạn với họ mà thôi.

Cậu ấy có thể, cho phép một người, ở trong phòng mình không?

Rõ ràng biết đối phương không có điểm gì thiếu khuyết, nhưng Anh Lê vẫn cho rằng Liên Y cần được yêu thương nhiều hơn nữa, luôn luôn không thể yên tâm về cậu, muốn hảo hảo chăm sóc che chở cho cậu.

Cậu ấy cũng là một người đã từng bị tổn thương.

Luôn luôn lo lắng cho cậu, Anh Lê nghĩ, hiện tại Liên Y chính là một người không thể không lưu ý.

Mà hình như cậu ấy lại không nghĩ như vậy?

Anh Lê quyết định, sẽ hỏi Liên Y trước, rồi mới sắp xếp kế hoạch của mình.

“Kì nghỉ dài hạn sắp đến rồi, cậu có dự định gì không?” Lúc ở vườn sau ngắm cảnh biển, Anh Lê hỏi Lý Liên Y.

“Anh định đi du lịch phải không?” Lý Liên Y lập tức hỏi lại.

Anh Lê ngửa đầu, nheo mắt suy nghĩ một hồi, “Chuyện này à, nói thật, tôi cũng không muốn đi cho lắm, ngược lại muốn ở nhà hơn.”

Lý Liên Y quay sang nhìn anh, “Không phải chỉ cần có dịp là anh sẽ đi du lịch sao?”

“Ừm, nói như thế nào nhỉ, giờ thì không muốn lắm.”

Một lát sau, Anh Lê hỏi: “Nếu như bảy ngày nghỉ tôi đều ở nhà, cậu có thể đến nhà tôi không?”

Vốn dĩ, Lỹ Liên Y cũng đang rất phiền não về vấn đề này, Anh Lê nếu như phải đi, không ở trong thành phố này, vừa nghĩ đến thôi Lý Liên Y đã thấy không thoải mái.

Những muốn hỏi một chút, lại chẳng thể ra khỏi miệng. Anh ta là bằng hữu của mình, nào có đạo lý không cho bạn bè đi du lịch bao giờ.

Làm sao có thể yêu cầu Anh Lê ở lại được.

Hiện tại Anh Lê chủ động nói ra, Lý Liên Y như trút được tâm tình nặng nề suốt một đoạn thời gian qua.

“Được, tôi mỗi ngày sẽ đến nhà anh chơi.”

Anh Lê thấy cậu đáp ứng, thực vui mừng.

Những bảy ngày liền, có thể mỗi ngày được gặp cậu, vừa nghĩ đã thấy vui vẻ, Anh Lê bắt đầu ngóng trông ngày nghỉ mau đến.

Anh thấy, mỗi khi cùng một chỗ với Lý Liên Y, chính mình dường như đều biến thành trẻ con, bắt đầu chơi điện tử, cùng cậu xem truyện tranh, hay ở nhà xem phim hoạt hình. Bởi vì đã nói Liên Y đẹp ngang với ngôi sao thần tượng, bọn họ còn đem đống tuần san giải trí ra so sánh.

Kỳ nghỉ tới.

Các anh trai còn đi học hay đã đi làm, đều đi du lịch, biệt thự Lý gia càng thêm an tĩnh.

Lúc này đây, Lý Liên Y lại không quá để tâm đến cái sự an tĩnh này, cậu đã có hẹn, hầu như cả ngày đều ở cùng với Anh Lê, có anh làm bạn, cảm giác tịch mịch hầu như đã không còn.

Bác Kim quản gia nhìn mà cũng vui lòng.

Liên Y và người bạn của cậu, đang cùng nhau ngồi thư giãn trước cửa sổ.

“Có muốn ra biển chơi không?” Đang cùng đọc sách, Anh Lê chợt đề nghị.

Anh mong muốn cậu vừa có thể ra ngoài, lại vừa không phải đến nơi có nhiều người, vậy ra biển đi?

Lý Liên Y khép lại quyển sách trên tay, nhìn Anh Lê, “Có nhiều người không ạ?”

Anh đáp: “Không.”

“Chỉ đi cùng anh thôi đúng không?” Có lần thấy Anh Lê nói chuyện điện thoại với bạn, Lý Liên Y đã biết, anh quen thân không ít người, hơn nữa bọn họ đều tin tưởng, dựa dẫm vào anh, anh tựa như đại ca của một gia đình lớn vậy.

Đương nhiên, điều này càng chứng tỏ Anh Lê là một người chín chắn, có thể đảm nhiệm cũng như có khả năng kêu gọi mọi người, rất được tín nhiệm.

“Muốn cùng bọn họ ra biển, còn có rất nhiều cơ hội. Bây giờ hai người chúng ta đi. Mấy ngày nay thời tiết khá đẹp, dịp tốt để ra biển, tôi có một chiếc du thuyền. Nếu không muốn bơi, chúng ta có thể câu cá.”

Lý Liên Y nghe Anh Lê nói vậy, yên lòng, cũng không phải vì sợ người lạ, mà là những lúc như thế này, cậu chỉ muốn được một mình cùng với anh.

“Thuyền của anh?”

Anh Lê gật đầu, “Thuyền không lớn lắm, nhưng được trang bị không thiếu thứ gì, cậu xem qua sẽ biết.”

Có thể có một chiếc du thuyền tư nhân cho riêng mình, Lý Liên Y biết, Anh Lê phải là một người có được sự nghiệp rất thành công.

“Thuyền tên gọi là gì ạ?”

Anh Lê vừa nghe đến vấn đề này, sửng sốt một chút. “A, cái này, thật ra là chưa bao giờ nghĩ đến tên cho thuyền.”

“Như vậy… gọi là Liên Y có được không?”

“Tên của cậu.” Anh Lê thú vị mỉm cười.

“Tên của tôi không được sao?”

Anh Lê gật đầu liên hồi, “Được, tốt lắm. Tôi sẽ nói với công ty phụ trách bảo dưỡng thuyền, để cho họ sai người phun tên lên thuyền.”

Thực không ngờ, công ty phụ trách bảo dưỡng máy móc cho thuyền làm việc lại hiệu quả như vậy, khi anh dẫn Lý Liên Y đến bến tàu, liếc mắt đã thấy chiếc du thuyền trắng, trên thân đã được phun thật to hai chữ “Liên Y”.

Lý Liên Y nhìn thấy tên của mình, chưa nói gì, đứng trên bến tàu nhìn kỹ hai chữ kia một hồi.

Kỳ thực, trong lòng Lý Liên Y rất thỏa mãn. Nhà của cậu cũng có thuyền, một câu nói là có thể dùng tên mình mà đặt, nhưng đối với thuyền của Anh Lê thì lại khác.

Lý Liên Y biết, Anh Lê thực quan tâm đến mình, cậu thích cái cảm giác này.

Thuyền bắt đầu rời khỏi bến, Anh Lê chỉnh chế độ tự lái, sau đó đứng trên boong tàu mở ô che ánh nắng mặt trời.

Lý Liên Y mang ghế đến, hai người ngồi xuống.

Thời tiết vô cùng tốt, bầu trời xanh điểm vài đám mây trắng, ánh mặt trời chói chang, từng đợt sóng xanh biết dập dềnh, phản chiếu ánh sáng bàng bạc.

Người ra biển thoạt nhìn cũng không ít, giữa những con sóng mênh mông vô bờ, điểm xuyết một vài cánh buồm.

Anh Lê đem đồ uống cho Lý Liên Y, mình cũng uống một cốc, tựa trên ghế, trầm tĩnh lại.

“Có ngày nghỉ thật tốt, có thể thư giãn một chút.”

“Gần đây anh bề bộn nhiều việc lắm à?”

Anh Lê gật đầu, “Công ty sắp tới chuyển đến tòa nhà mới, đang trong giai đoạn tất bật (4*) chuẩn bị, hạng mục tiêu thụ cũ khá tốt, tôi mong là ở khu vực mới này cũng đạt được thành tích như vậy.”

“Không nên để mình bị áp lực nhiều quá.”

Nghe Lý Liên Y nói vậy, một cậu bé chưa bao giờ rời khỏi nhà, hiện tại lại xoa dịu áp lực cho mình, Anh Lê nở nụ cười, cầm cái cốc trong tay cụng một cái vào cốc của cậu, “Đinh” vang lên một tiếng nhỏ.

“Cảm ơn.”

Lý Liên Y cũng đáp lễ, “Không có gì.”

Lúc bắt đầu câu cá, Anh Lê phát hiện Lý Liên Y chưa câu cá bao giờ. Vì vậy, anh dạy cậu các bước cơ bản cần có.

Đến lúc có việc mới ôm chân Phật quả nhiên mất linh (5*), Anh Lê bên này, cứ con cá này tiếp con cá khác nối đuôi cắn câu, thậm chí còn câu được cả tôm, không bao lâu chiến lợi phẩm đã chất non nửa thùng, thế nhưng Lý Liên Y lại một con cũng chẳng câu được.

Mái tóc đen của cậu bị gió biển thổi bay bay, sợi tóc tỏa sáng dưới ánh mặt trời khẽ phất phơ, rồi lại hạ xuống, cậu đang hết sức chăm chú với việc thả câu, chẳng để ý chi đến gió máy cả.

Anh Lê đằng sau phi thường muốn ôm Lý Liên Y một cái, thay cậu vuốt lại những sợi tóc bay loạn.

Giờ đây, Anh Lê không khỏi nhớ tới những lần hai người ôm nhau, đều là có nguyên nhân mới được vậy, thế nhưng, ôm cậu thực sự rất thoải mái, thật là động lòng người.

Lý Liên Y nắm cần câu, nhìn chăm chú ra ngoài khơi, vẻ mặt hết sức tập trung, thực giống chuột nhỏ, ánh mắt đen láy chớp động lóe lên tia sáng, mang theo một loại hấp dẫn chói lóa.

Thực sự rất đáng yêu.

“Chẳng nhẽ mồi câu của tôi có vấn đề?”

Nghe Anh Lê nói vậy, Lý Liên Y quay đầu, vẻ mặt giận dỗi nhìn chằm chằm anh.

Anh Lê vội vàng cười chữa lời, cậu nhóc biểu tình nghiêm túc, mím mím môi, không cam lòng lại có chút bất đắc dĩ, đầu cúi xuống.

“Anh cười cái gì.” Giọng điệu Lý Liên Y có phần rất nghiêm chỉnh.

Chính là cái kiểu nghiêm túc này, khiến Anh Lê càng không nhịn được.

“Không… không có.”

Lý Liên Y không cam tâm lên án, “Anh rõ ràng là đang cười. Tôi ở nhà đã từng được học, cũng đã từng câu cá.”

Vừa nghe cậu nói đến đây, Anh Lê liền đem mặt quay đi, “Ở nhà… không giống với ở giữa biển.”

Lý Liên Y tức giận chìa một tay, nắm một con cá trong thùng, tay giơ lên, ném lại vào biển rộng.

Nhẹ nhàng “tõm” một tiếng, mặt biển gợn lên một hoa sóng nho nhỏ.

“Nhà của tôi không phải long cung.” Lý Liên Y nghiêm mặt nói.

Câu này nói đúng y như Anh Lê dự liệu, làm anh càng thêm muốn cười, mím môi chịu đựng, mặt đã có chút đỏ.

Lý Liên Y lại càng giận, liên tiếp đem chỗ cá mà Anh Lê câu được ném trở lại biển khơi.

Anh Lê thầm nghĩ, ai, cậu nhóc rốt cuộc giận thật rồi.

Dáng vẻ khi tức giận của cậu thật đúng là đáng yêu, mắt đen mở lớn, chóp mũi hếch lên.

Anh Lê cuối cùng thành ra cùng Lý Liên Y so tài ném, xem ai ném cá được xa hơn.

Cá câu được, thoáng cái đã về lại biển khơi.

Thẳng đến cuối cùng, đang lúc Lý Liên Y đem tôm hùm chuẩn bị ném đi, Anh Lê kéo tay cậu, “Đừng, đừng, thủ hạ lưu tình, để lại một ít để ăn.”

Lý Liên Y trừng mắt nhìn Anh Lê, vẫn đem tôm ném về biển.

Anh Lê cười thầm rót một cốc nước, đưa cho Lý Liên Y, có người sau một hồi bắt ném cứ như mèo con tức giận, uống liền một hơi rồi bị ho khụ khụ.

Vừa thấy Lý Liên Y ho khan, biết cậu bị sặc nước, Anh Lê vuốt vuốt lưng cậu, rồi đưa khăn tay cho cậu.

Ho xong, Lý Liên Y yên tĩnh lại.

Một lát sau, cậu hỏi: “Anh không giận tôi chứ?”

Anh Lê lắc đầu.

“Tôi đem cá ném đi hết rồi.”

Anh Lê mỉm cười, vẫn lắc đầu.

“Tôi làm gì anh cũng không tức giận?”

Anh Lê nhìn Lý Liên Y, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, “Tôi hiểu cậu, có thể là không nhiều, cũng không được đầy đủ, nhưng tôi ít nhiều có thể hiểu được, tôi không để tâm đâu. Tôi có điểm mấu chốt của mình, nếu cậu chạm vào điểm đó, tôi sẽ nói cho cậu biết. Bình thường cậu có hơi nháo một chút, tôi sẽ tha thứ, không tức giận. Bạn bè ở cùng nhau cần phải như vậy, tin tưởng mới có thể tạo nên tình bạn, hai bên khi ấy không cần phải dè chừng nhau, mà là biểu lộ chân tình. Nếu như bạn bè mà không có được sự tha thứ và bao dung như vậy, sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

Nghe xong lời Anh Lê nói, Lý Liên Y chỉ ngồi yên lặng như đang suy nghĩ gì đó.

“Anh thực sự rất giống anh trai tôi.” Hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, Lý Liên Y nói.

Anh Lê nghe vậy, cười hỏi: “Vị nào? Cháu nội thuộc dòng chính gia tộc Lý thị tổng cộng có mười sáu người, cậu có mười một người anh, tôi giống ai?”

“Đều giống.”

Nhìn Lý Liên Y nói, biểu tình nghiêm túc, Anh Lê đáp: “Tôi đây thực sự rất vinh hạnh rồi.”

“Ngay từ đầu gặp anh, tôi đã thấy không sợ, có lẽ bởi vì anh rất giống anh trai tôi, bọn họ đều rất bao dung đối với tôi, chưa từng ép tôi làm những chuyện tôi không thích, cũng rất chiều chuộng tôi.”

Anh Lê lắc lắc ngón tay, “Cần phải nói rõ một chút, tôi sẽ không nuông chiều cậu, nếu như tôi thấy cậu sai, tôi sẽ lập tức chỉ ra.”

Lý Liên Y nghe được câu nói rõ ràng của anh, suy nghĩ một chút, “Vậy nên chị hai mới muốn tôi làm bạn với anh.”

“Có lẽ vậy. Lúc ấy Khỉ Lục cũng đâu biết rõ con người tôi. Là tôi chủ động đề nghị, Khỉ Lục tin tưởng tôi, tôi rất cảm ơn cô ấy.” Vừa nói, Anh Lê vừa nhìn về phía Lý Liên Y, “Tôi cũng rất cảm ơn cậu, cậu cũng tin tưởng tôi.”

Bị Anh Lê dùng ánh mắt chăm chú nhìn mình, đôi mắt đen láy, mang theo cảm giác đặc biệt thâm trầm của một người đàn ông trưởng thành, Lý Liên Y vô thức muốn tránh né ánh mắt ấy, cúi đầu.

(*) hồ La Bố (Lop Nur): hồ nước nằm ở phía đông nam khu tự trị Tân Cương Trung Quốc. (theo baike.baidu.com)

(**) Đôn Hoàng:là một thị xã thuộc địa cấp thị Tửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. (theo wikipedia)

(***) thành cô Lâu Lan:   Thành cổ Lâu Lan nằm trên mũi Tây Bắc Lô-bu-puo phía Nam Tân Cương , từng là yết hầu của con đường tơ lụa . Nay đã bị sa mạc , địa mạo Nhã Đan và lớp muối cứng rắn bao bọc , hầu như không người đặt chân đến , hết sức tan hoang , hiu quạnh và hiểm nghèo .

(4*): nguyên văn QT là “khẩn la mật cổ” = “khua chiêng gõ mõ” ý là ầm ĩ rình rang nháo nhào, nghe kỳ kỳ nên mạn phép đổi thành “tất bật”.

(5*) Đến lúc có việc mới ôm chân Phật quả nhiên mất linh: xuất phát từ một điển tích liên quan đến vợ của cư sĩ Trần Phi Lâm – “Đến lúc việc xảy ra mới ôm chân Phật cũng có hiệu quả”, Tự tỷ đã có cải biến một chút thành “mất linh” tức là “không hiệu quả”, có lẽ là ý chỉ việc lúc cần mới học hỏi thì sẽ không có kết quả tốt.



——–o0o——–