Kết Tóc Làm Phu Thê

Chương 5: Muốn bị ta ăn




Hơi thả Ngôn Mộc ra, đối diện con ngươi trong suốt kia, ta dùng đồ vật dưới khố cọ nhẹ giữa hai chân trắng nõn của y, ám muội trừng mắt nhìn, nhiệt khí phun ra trên ngọc nhũ, tay càng vuốt ve một chút lên bộ ngực mềm mại.

"Mặc dù muốn ngươi, nhưng thân thể ngươi nói đến cùng không chịu nổi, cho nên Ngôn Mộc cần phải bồi thường ta."

Ngôn Mộc dưới ánh mắt lửa nóng của ta, trên mặt trắng hồng dường như muốn xuất huyết, hơn nữa tay ta làm càng không ngừng nắn bóp ngọc nhũ của y, gương mặt tuấn tú ngượng ngùng đỏ tươi như mận đào.

Ánh nắng chiếu rọi từ từ nhạt xuống, hoàng hôn chiều tà dát lên ánh sáng màu vàng óng. Hoàng hôn ảm đạm, ánh chiều tà lưu loát nhào tới trước mặt, lửa trại buổi tối rọi sáng dần dần bầu trời tối tăm.

Ánh sáng lửa trại chiếu rọi ở trên mặt, tóc đen nam nhân rũ sát ở sau lưng, gió thổi phất phơ làm cho sợi tóc chập chờn tung bay. Vầng sáng mặt trời rọi xuống, thân thể trần trụi không được che chắn bị ta ôm vào trong ngực.

Bộ ngực mềm mại no đủ khổng lồ dán chặt lồng ngực ta, Ngôn Mộc bị ta ôm ngồi ở trên đầu gối, cự vật đỉnh tại tiểu huyệt y, nhưng chưa tiến vào.

Thù du trắng nõn phấn nộn bị gió nhẹ càn quét qua chậm rãi giơ cao, ngọc nhũ trắng như tuyết đầy đặn che kín màu hồng cứng lên, tay của ta khẽ vuốt làn da mát lạnh trắng như tuyết của Ngôn Mộc, nhìn y quẫn bách lại thuận theo dựa vào trong lồng ngực ta, tùy ý ta vuốt ve.

Mãi đến khi giá nướng có hương vị nhàn nhạt bay tới, tay của ta mới để xuống.

"Ngôn Mộc, ăn gà hay ăn cá?" Y cũng không ngại động tác của ta, cầm lấy giá nướng rắc lên gia vị, ngước mắt lên nhìn mặt chứa đầy xuân sắc của y.

"Giống như phu quân."

"Ừm, ta bây giờ chỉ muốn ăn ngươi, chẳng lẽ Ngôn Mộc nghĩ muốn bị ta ăn?" Tay vỗ vỗ mái tóc màu đen, ánh mắt càng ngày càng u ám, đôi môi nhẹ nhàng cọ ngọc nhũ, đầu lưỡi càng ám muội hơn mút vào.

"Ừm... A..." Thân thể phát run ánh mắt mơ hồ, đôi mắt mất đi tiêu cự đôi môi thở hổn hển, khí tức hô hấp phun lên cổ của ta.

Ta nhẹ mổ chỗ hương thơm mềm mại, bờ môi ấm áp liếm cắn nụ hoa trước ngực, vừa gặm vừa cắn đã có thủy ngân chảy xuống, hiện ra ánh sáng màu mật ong lộng lẫy.

"Phu quân... A..." Vây quanh ngọc nhũ trắng nõn non mềm đánh vào, đầu lưỡi chuẩn bị nuốt vào thù dù phấn nộn của Ngôn Mộc, khoang miệng ấm áp ẩm ướt ngậm nụ anh đào sưng to trong miệng.

"Ừm... A..." thù du bị nuốt chửng trong miệng được ta thả ra, tay nâng bộ ngực trắng mịn mềm nhẵn, ta hơi hít vào phun ra chỗ nụ hoa anh đào, thân thể dưới thân hoảng run, vú hồng trước ngực càng ưỡn đến mức câu nhân.

Ánh mắt của ta nhất thời đen như mực, tay vỗ vỗ đầu v* sưng phồng no đủ,  liếm cắn hoa anh đào phấn nộn khéo léo, nước miếng nơi đầu lưỡi càng cực lực liễm mút nỗi nơi ngọc nhũ.

Thân thể run run rẩy rẩy trần trụi giữa hai chân ôm lấy eo ta, tư thế kề sát như vậy dễ dàng để ta liếm láp Ngôn Mộc hơn. Ta lè lưỡi, đầu lưỡi liếm núm vú đỏ tươi, đầu lưỡi nóng bỏng đưa ra rồi rút về chỉ liếm chỗ hoa anh đào, nơi bị ta liếm láp kia càng cứng sưng phồng lên.

Nhẹ nhàng dùng hàm răng gặm cắn, thù du càng triệt để bị ta nuốt vào, tiếng nước xì xì vang dội trên đầu v* tất cả đều là giọt nước dâm mị.

"A —— a —— a —— "

Ngôn Mộc bị ta làm cho thất thần thở dốc, khóe mắt nổi lên nhàn nhạt ửng đỏ, hai mắt ướt át hơi híp lại, đôi môi càng nhếch lên, rên rỉ nhịp nhàng ăn khớp tràn ra, ánh mắt mê hoặc, thân thể leo lên hõm cổ của ta nổi lên lửa nóng.

Từ từ hút một cái, y không khống chế nổi co giật, hậu huyệt nơi hạ thể xì xì xì xì d*m thủy phun ra trên đùi của ta, d*m thủy tung toé làm cho Cự Dương càng ướt nhẹp hơn bị chất lỏng phun ra tới ẩm ướt.

Giờ khắc này viền mắt Ngôn Mộc đỏ lên, ánh mắt tan rã, cả người mềm nhũn bất lực ôm ta, hô hấp phun ra gấp gáp trên cổ của ta, mồ hôi hột được lửa trại chiếu rọi xuống làm ướt tóc đen trên trán.

"Ngôn Mộc nơi này rất mẫn cảm, chỗ này của ta đều bị người phun ra tới ướt."

Ta nhẹ mút ngọc nhũ trắng như tuyết của y, dương v*t ẩm ướt càng cọ nhẹ giữa hai chân của y, để cho chân của y cũng hơi nhiễm chút ẩm ướt.

Thân thể Ngôn Mộc sớm bị ta làm cho mẫn cảm đến cực điểm, chỉ là nhẹ nhàng mút vào, bộ ngực mềm mại của y liền run rẩy dữ dội. Chỗ đầu v* phấn hồng đứng thẳng che lấp mê hoặc người kia, ánh lửa trại màu vàng chập chờn phong thái, hình ảnh hai vú run run bị ánh sáng lộng lẫy chiếu vào mơ hồ hiện ra giọt nước trắng sáng đứng lên.

"Phu quân, ta rất đói." Y cũng không trả lời ta, chỉ là vẻ mặt đỏ bừng kia căn bản không dám nhìn cự vật ướt nhẹp của ta, mặt mày chôn ở trên cổ người nam tử đầu cúi thấp xuống, bên tai nhiễm nhàn nhạt ửng đỏ dáng dấp khả ái ấy làm cho ta hơi bật cười.

Ta cầm lấy con gà, xé đùi gà ra đưa cho y, y nhận lấy tinh tế nhâm nhi thưởng thức.

Dáng vẻ Ngôn Mộc ăn uống rất tao nhã thong dong, nhìn y ăn đồ ăn là một sự hưởng thụ, đặc biệt còn là một người đẹp không được quần áo che đậy.

"Phu quân, cần phải mặc quần áo." Y chỉ chỉ một chỗ bên đống lửa bên trong phơi hai bộ quần áo, ta cầm lấy giá nướng cá, gỡ xương đưa cho y.

"Chờ một chút ăn no, chúng ta mặc vào rồi trở về."

"Được."

Khuôn mặt nhu hòa mang theo thích ý vui vẻ, ta không có tiếp tục đùa cợt Ngôn Mộc, tuy rằng phản ứng của y làm cho lòng ta rất ngứa ngáy, nhưng đến cùng vẫn phải thu liễm lại.

Bởi vì ta cũng không dám hứa chắc, lúc làm cho y dục hỏa đốt người, ta có bao nhiêu kích động muốn để cho y la hét rít gào.

Lúc nhìn thấy Ngôn Mộc không ăn nữa, sau khi ta ôm lấy y đi rửa tay, mới ung dung thong thả giúp y mặc vào quần áo.

Buổi tối gió lạnh kéo tới, thổi mái tóc dài trên trán bay lất phất, bạch y dưới ánh lửa trại chập chờn, theo gió khẽ bay lên. Ta ôm chặt Ngôn Mộc, nhìn ánh mắt ôn nhu như nước, dẹp đường hồi phủ.

Rửa mặt cùng ăn một chút đồ ăn, ta liền ôm Ngôn Mộc nằm ở trên giường.

"Phu quân, ngươi tại sao học khinh công?"

"Biết khinh công không tốt sao? Có thể ở chỗ cao thương yêu Ngôn Mộc."

"Ừm... A..."

Bỗng nhiên vang lên tiếng kinh ngạc, ta mang theo ý cười nhìn bộ ngực mềm bị tay của ta vuốt ve, tay kẹp thù du không ngừng chà đạp, thân thể Ngôn Mộc run run rẩy rẩy dán vào ta, vùi đầu vào lồng ngực ta không ngừng thở dốc.

"Thuở thiếu thời, ta liền rời đi cha đẻ, tuỳ tùng của ta."

Tay nâng mặt Ngôn Mộc, nhìn con ngươi thất thần của y, khóe mắt mơ hồ lộ ra hơi nước.

Ta khẽ hôn một cái lên hai má trắng hồng của y, nói tiếp: "Sư phụ nhận bốn người đệ tử, do vậy mà ta cũng học được khinh công."

"Phu quân, vậy ngươi xếp thứ mấy, các sư huynh đệ là người như thế nào?"

Thần sắc trên mặt Ngôn Mộc rất trong sáng, tâm tư tò mò muốn biết tiết lộ rõ ở trên mặt.

Ta cọ nhẹ lên mặt của y, ôm chặt thân thể trần trụi của y, vươn mình đặt Ngôn Mộc ở dưới thân, tay đụng vào thân thể mềm mại tinh tế của y, nghe y nhàn nhạt thở nhẹ, thứ cực nóng giữa hai chân như có như không để tại hậu huyệt.

Tay càng vuốt ve phần lưng bóng loáng, lộ ra bờ vai đẹp da thịt trắng nõn non mềm được ánh nến chiếu sáng, càng câu người.

"Ta xếp thứ hai, Đại sư huynh là một người rất lạnh lùng, không thích nói chuyện. Tam sư đệ là đại phu, y thuật tự nhận thứ hai tuyệt không người dám nhận thứ nhất, vốn là người có chút tự kiêu. Tiểu sư đệ là người si tình, là một người nam nhân khi từ bỏ tuyệt không quay đầu lại, rất quật cường nhưng cũng rất khổ sở."

"Phu quân... Rất lạnh..."

Thân thể Ngôn Mộc phát run, sắc mặt hơi đỏ ửng chút, lông mi hoảng loạn run rẩy chớp chớp, cặp mắt hoa đào xinh đẹp hiện lên hơi nước mờ nhạt.

"A... Phu quân..." Ngón tay ma sát trong vách, ta như có như không vỗ về nhẹ nhàng tại miệng huyệt, động tác khiêu khích để cho mị huyệt khẩn cấp mút vào ngón tay của ta. Nhìn thân thể bị tay ta chỉ khẽ chạm liền căng thẳng, ta buồn cười điểm nhẹ một cái lên cái trán của Ngôn Mộc.

"Nhìn ta một chút đang làm gì, mặc dù ta thật sự muốn làm Ngôn Mộc như vậy."

Ngôn Mộc mở hai mắt mông lung, nhìn thấy động tác trên tay của ta chợt lóe lên kinh ngạc, rồi đột nhiên toàn thân yên tĩnh lại.

Tay quét thuốc mỡ mát lạnh bôi lên ở phía sau huyệt, ánh nến chiếu xuống tiểu huyệt hơi có chút sưng tấy, ta tỉ mỉ bôi xong chỗ đó mới lần thứ hai ôm lấy Ngôn Mộc.

"Ngủ."

Ta vuốt ve tóc đen của Ngôn Mộc, để cho y gối lên trên tay của ta, một cái tay khác ôm lấy thân thể trắng nộn mềm mại, nhẹ nhàng hôn vào giữa trán y.

"Cảm tạ phu quân." Ngôn Mộc hơi chuyển nhẹ thân thể, nhẹ nhàng hôn lại trên môi ta, rồi chôn ở trong lồng ngực không nhìn ta nữa.

Ta nâng nhẹ mặt của y lên, Ngôn Mộc vẫn chưa nhắm mắt, đôi mắt chớp chớp nhìn về phía ta, đáy mắt phảng phất có tia sáng linh động, ửng đỏ trên mặt nụ cười hiện ra nơi khóe miệng, dung nhan ôn nhã tuấn tú dưới ánh nến tạo nên gợn sóng trong lòng ta.

"Ngôn Mộc thực sự quyến rũ, không còn sớm, ngủ đi!" Ôm chặt thân thể trong lồng ngực, nhìn y nhắm mắt lại, dưới ánh nến thụy nhan rất an ổn điềm tĩnh. Hô hấp từ từ truyền đến, không chống cự nổi buồn ngủ, ta cũng ngủ thiếp đi.

Ánh trăng biến mất, bóng đêm như mực, hình bóng ảm đạm di động, phía trước cửa sổ, không che lấp được một phòng an bình ấm áp.