Lúc này, Thiên Phúc mới sực tỉnh.
Sao anh có thể quên đi điều này chứ? Anh bật dậy, để lại một câu phía sau:
-Tử Kiệt, cảm ơn cậu.
Không quan tâm đến vẻ mặt thoáng chốc đơ ra của Tử Kiệt, anh chạy như bay vào phòng bệnh của An Nhiên.
Mùi thuốc khử trùng vẫn còn vương lại trong không khí.
Ngồi bên giường bệnh, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô mơ.n trớn.
Nhìn những vết thương mới cũ chất chồng trên cơ thể người con gái nhỏ bé, lòng anh như thắt lại.
Nhưng ý niệm mới hiện ra trong đầu lúc nãy làm anh vui mừng bao nhiêu thì khi đối diện với cô, anh lại chần chừ.
Nếu cô sống mà hận anh đến tận xương tủy thì anh có chịu nổi không? Nếu cô biết anh vì thù hận mà hại người bên cạnh cô, cô sẽ thế nào?
-An Nhiên, em có còn nhớ đến anh không? Có lẽ đối với em, anh chỉ là một cái bóng rất mờ nhạt lướt qua đời em rồi tan đi mất.
Nhưng em biết không? Đối với anh lại không như thế.
Anh luôn nhớ về em.
Hình bóng em luôn hiện hữu trong tim anh.
Tỉnh dậy đi em.
Để có thể nhìn anh nhiều hơn một lần.
-Là anh không có niềm tin vào bản thân, là anh đã âm thầm chịu đựng ngắm nhìn em từ xa mà không có can đảm lại gần.
Anh là một con rùa rụt cổ bước chầm chậm đằng sau em chỉ để nhìn em mải mê đuổi theo Thiên Bảo.
Em đâu biết rằng phía sau lưng luôn có một người con trai luôn dõi theo em, luôn thật lòng thật dạ yêu em…
Áp bàn tay lạnh ngắt của cô lên má mình, miệng lẩm bẩm, nhưng nước mắt anh cứ chậm rãi lăn xuống.
Lần đầu tiên trong đời anh khóc vì một người con gái.
Bao nhiêu năm nay anh cố gắng hết sức thay đổi bản thân để có thể xứng với cô.
Anh điên cuồng tìm kiếm chỗ đứng cho mình trong xã hội để mong rằng một ngày trở lại, ánh mắt cô sẽ đặt trên người anh.
Nhưng không ngờ, đến khi anh có đủ tự tin để về tìm cô thì cô đã kết hôn, một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Mà người đó lại là…
-Cậu chủ, tổng giám đốc Chinh tới…
Giọng nói của Tử Kiệt làm cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Phúc.
Anh gật đầu biểu thị mình đã biết, chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng đặt tay An Nhiên lên trên giường, kéo lại chiếc chăn mỏng cho cô.
Từ bên ngoài, một người đàn ông đứng tuổi, với thân hình cao lớn và hơi mập mạp đi nhanh vào phòng, gương mặt không hề che giấu sự tức giận biểu hiện ngay cả trong giọng nói:
-Này, ý cậu là sao hả? Một cái hợp đồng quan trọng như vậy.
Cậu nói bỏ là bỏ sao? Đưa một người đi bệnh viện thì chỉ cần giao cho Tử Kiệt là được rồi.
Đầu cậu bị úng não rồi hả? Chỉ…
Đang hăng hái mắng xối xả, vừa nhìn thấy dung mạo của cô gái nằm bất động trên giường bệnh, ông Đức Chinh như bị giật mình:
-Đây… đây là… Thiên..
Thiên Phúc..
cậu …sao lại đi cứu cô ta?
Thiên Phúc chậm rãi quay lại, nhìn thấy biểu tình của ông thì cười nhạt:
-Không biết từ bao giờ tâm tư của Chinh tổng lại đặt lên người tôi thế này nhỉ? Tôi cứu ai, làm gì cũng không phải chuyện ông nên quan tâm thì phải?
Đức Chinh nóng nảy:
-Chúng ta không phải đã nói sẽ để cho Thiên Bảo phải đau khổ hối hận sao? Mà cô ta lại là vợ của hắn.
Cậu sao phải vì cô ta mà hao tổn tâm tư đến vậy chứ? Lại còn đăng ký cả phòng bệnh Vip…
-Ông cũng vừa nói quan hệ của chúng ta là quan hệ hợp tác.
Căn bản ông không can thiệp được vào chuyện riêng của tôi.
Tôi và cô ấy thế nào, ông không xen vào nổi.
Đức Chinh nhìn gương mặt điển hình như tài tử màn ảnh của Thiên Phúc.
Đẹp như một bức tranh, nhưng từng đường nét, từng biểu cảm trên mặt anh lại đem đến cho người đối diện một cảm giác lạnh thấu xương.
Nhưng ông cũng là người từng trải, lại nhìn Thiên Phúc từ một cậu bé mà lớn lên nên tâm lý của anh ông rất hiểu:
-Nếu cô ta mà biết những chuyện cậu làm với cô ta thì sao? Cả chuyện của đứa bé….
-Ông..
im miệng.
Thiên Phúc vừa nghe đến đây thì nổi cơn thịnh nộ, tức giận gằn từng tiếng một.
Nhìn vẻ mặt như muốn giết người của anh, ông Đức Chinh hừ lạnh, ông muốn anh hiểu rõ, giữa anh và cô gái kia căn bản lát không thể nào :
-Cậu nóng nảy cái gì? Tôi chỉ nói sự thật thôi.
Cậu phải tự nhận thấy rằng, vì trả thù, chuyện gì cậu cũng có thể làm.
Ngay cả việc ra tay với người thân của cô ta cậu cũng làm được.
Cậu nghĩ cô ta có tha thứ được cho cậu không? Cậu không khác gì với Thiên Bảo cả.
Đừng tự lừa dối mình nữa.
Thiên Phúc từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng mỗi lần bị so sánh với Thiên Bảo.
Cuộc sống của anh đã từng bị cái bóng của Thiên Bảo đè nặng đến không thở nổi.
Anh ta hào quang tỏa sáng bao nhiêu thì anh lại ảm đạm u tối bấy nhiêu.
-Ông câm ngay cái mồm thối của ông lại.
Tôi không bao giờ giống hắn.
Ít nhất tôi không mất nhân tính, không độc ác máu lạnh giống như hắn.
Ông Đức Chinh hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo xoay người bỏ đi.
Ông không thể hiểu nổi cậu ta, nhưng ông cũng không thể khoanh tay đứng nhìn..