Ba ngày sau, Ngọc Duy đã mang được thứ Chu Bằng cần từ Mỹ về.
Cậu ta run rẩy đưa cho hắn:
-Chủ nhân, người cần suy nghĩ lại không?
-Tôi biết cân nhắc.
Cô ấy sẽ không chết.
Tôi sẽ không để cô ấy chết.
Mả bản thân cô ấy cũng không nỡ chết.
Tôi sẽ giúp cô ấy đòi lại từng chút một.
-Chủ nhân.
Vậy nếu cô ấy không tỉnh lại thì sẽ thế nào?
Chu Bằng quắc mắt nhìn sang làm Ngọc Duy co rúm người lại:
-Câm ngay cái mồm thối của cậu lại cho tôi.
Bằng mọi cách, cô ấy phải sống.
Hắn tính trăm phương nghìn kế chỉ là để có được cô, chỉ để đưa cô về bên cạnh mình.
Giờ đây cứu sống cô là cơ hội duy nhất của hắn.
Hắn sẽ không để vụt mất cô lần nữa.
Cô không thể chết.
Dù có phải trả giá bằng mạng sống của hắn, hắn cũng không để cô rời xa hắn thêm lần nữa.
Sau khi tiêm thuốc cho An Nhiên, Chu Bằng chỉnh lại đường dây chuyền nước cho cô:
-Cậu đi mang thằng bé về đây.
Tới lúc rồi.
-Vâng, chủ nhân.
Lúc Ngọc Duy vừa ra đến cửa, Chu Bằng mới nhớ ra một chuyện liền nói với theo:
-Cả cô ả kia nữa.
Bắt luôn lại để tôi xử lý một thể.
Ngọc Duy hiểu ý đáp ứng một tiếng rồi rời khỏi.
----
Trong một công trình bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, căn nhà kho xập xệ lộn xộn đủ thứ đồ dùng bụi bặm, một người phụ nữ với bộ đầm hàng hiệu nhưng đã xộc xệch lấm lem bụi đất.
Trong miệng có một nùi giẻ to nên có muốn la to cũng không được.
Hai tay bị trói lên xà sắt sát vách tường.
Một dãi băng vải màu đen bịt ngang mắt nên bản thân cô ta cũng không biết mình đang ở đâu.
Cánh cửa sắt cũ kỹ được mở ra kêu cót két thu hút sự chú ý của cô ta.
Hướng mặt về phía tiếng động, cô ta ú ớ muốn hét lên nhưng không thành tiếng, hai tay cố gắng vùng vẫy nhưng hành động đó càng làm cho vết thương ở cổ tay đau đớn.
Hai người đàn ông bước vào, ánh mắt không chủ ý đặt trên người kẻ bị trói.
Người đàn ông đi phía trước lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh:
-Tháo xuống đi.
Bịt mắt và nùi giẻ trong miệng được tháo xuống.
Người phụ nữ phải nháy mắt vài cái mới có thể nhìn vì bị bịt mắt khá lâu.
Một giây sau cô ta nhìn thấy người phía trước thì reo lên mừng rỡ:
-Chu Bằng, cứu em đi.
Chu Bằng … cứu em…
Giọng điệu bi thương cùng với những giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khóe mi xinh đẹp trông rất tội nghiệp.
Thế nhưng Chu Bằng chỉ cười nhạt:
-An Kỳ.
Đã lâu không gặp.
Lòng An Kỳ rơi bộp một cái xuống đáy vực.
Hôm qua, lúc cô ta vui vẻ đi mua sắm ở trung tâm thương mại như mọi lần sau khi mè nheo được của Thiên Bảo một chiếc xe hơi mới định khoe với đámbạn.
Nhưng khi vừa bước ra khỏi xe, chưa kịp định hình tình huống đã bị người ta tóm lên xe bịt miệng bịt mắt đưa đến đây.
Trong lòng cô ta vẫn luôn nghĩ rằng mình bị bắt cóc tống tiền nên đang trông đợi xem có ai đến thì sẽ thương lượng để liên lạc với Thiên Bảo nộp tiền chuộc.
Thế nhưng giờ người xuất hiện là Chu Bằng thì cơ hội này khó mà có được.
Và chắc chắn vụ này không đơn thuần là bắt cóc mà là chủ ý của Chu Bằng.
Giọng nói lạnh lùng cất lên từ miệng hắn:
-An Kỳ, nghe nói cô dùng đứa bé để dụ dỗ An Nhiên, cô còn tự tay đẩy cô ấy xuống sông chết đuối đúng không?
An Kỳ mặt cắt không còn chút máu, trái tim giật thót.
Cô ta biết An Nhiên là vảy ngược của Chu Bằng, là mục đích sống của hắn.
Nếu bây giờ cô ta nhận tội thì chỉ còn đường chết.
-Em không có… Chu Bằng, anh phải tin em…..
Em chỉ là muốn gặp chị ấy nói chuyện… Em không hề đẩy chị ấy… là chị ấy tự nhảy xuống thôi….
Chu Bằng dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta.
Hắn từ từ bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh An Kỳ, đưa một tay nâng cằm cô ta lên, bóp mạnh:
-Không có sao?
-A..a…
An Kỳ đau đớn hét lên.
Chu Bằng không chút cảm xúc tăng thêm lực đạo.
An Kỳ cảm giác như xương hàm muốn gãy, đau đến không thở được.
Giọng nói lạnh lẽo của Chu Bằng vẫn vang lên đều đặn:
-Chúng ta hiểu nhau quá mà đúng không? Bản tính của cô thế nào tôi rất hiểu.
Biết không thể nào qua mặt được hắn, An Kỳ quyết định đối mặt:
-Nhưng em làm thế cũng là vì anh…
-Vì tôi?
-Vì em yêu anh..
Anh biết điều đó mà….
Chu Bằng hất An Kỳ ngã lăn trên đất, bật cười to như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước nhất trên đời.
-Vì yêu tôi, cô sẵn sàng giế.t chết chị gái mình? Vì yêu tôi, cô sẵn sàng giế.t chết cô ấy? Ha… ha… ha… Cô ấy có thể chết, nhưng cô… thì không.
Cô sẽ sống..
không bằng chết.
Vừa dứt lời, Chu Bằng giật lấy con dao trên tay Đức Duy quạt ngang cổ chân An Kỳ.
-A… a…a..
Cơn đau thấu tận xương tủy như muốn đoạt mạng làm An Kỳ không ngừng gào thét.
-Cô phải biết, cô ấy quan trọng với tôi như thế nào.
Vậy mà lại dám ra tay với cô ấy.
Gan cô to đấy.
Và đây là cái giá mà cô phải trả cho việc đó.
Máu từ cổ chân An Kỳ chảy ra lênh láng trên đất.
Một nhát chí mạng của Chu Bằng đã cắt đứt gân chân cô ta.
Đến khi Chu Bằng rời khỏi, Ngọc Duy mới tiến vào thì An Kỳ đã vì mất máu nhiều quá mà ngất đi..