Kết Mộng Xuân

Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: Ryal
Câu nói của Uông Thịnh khiến Thi Hạ Dương giật mình, thằng nhãi này dám bảo cậu dâm.

Cuối cùng hồn cậu cũng quay về thân xác, đồng thời chủ nhân nó cũng ý thức được hai người vừa làm gì.

Chuyện này có hơi quá quắt, đại não Thi Hạ Dương chết máy vài giây.

Cậu đột nhiên vươn tay đẩy Uông Thịnh ra, rồi lại bị hắn siết chặt vào lòng.

Uông Thịnh cắn tai cậu: "Sướng xong rồi muốn rút chim chạy à?".

Hắn hơi đẩy eo về trước, thứ vừa nóng vừa cứng kia chọc vào làn da Thi Hạ Dương, quy đầu dính dớp chạm trúng rốn cậu.

Thi Hạ Dương hơi luống cuống, chột dạ hỏi: "Cậu có ý gì?".

Uông Thịnh cười: "Đáp lễ đi".

Hắn kéo tay Thi Hạ Dương đặt vào dương v*t mình: "Làm tôi bắn đi nào".

Thế này là đã dễ lắm rồi, nếu hắn không nể tình hôm nay là lần đầu của cậu, thì nhất định Uông Thịnh sẽ ấn đầu Thi Hạ Dương xuống bắt cậu ngậm lấy nó.

Thi Hạ Dương hơi bất mãn, nhưng người ta cũng tuốt cho mình nãy giờ rồi, cũng nên trả ơn đàng hoàng chứ.

Cậu nắm lấy nó đầy miễn cưỡng, không nhịn được mà cảm thán một câu: "Sao cậu dậy thì tốt thế nhỉ?".

Uông Thịnh cười, hỏi bằng giọng trầm trầm: "Thích không?".

Thi Hạ Dương giật mình, lí nhí: "Tôi thích cái thứ của nợ này mà làm gì?".

Bên tai cậu lại vọng tiếng cười, tới mức da gà da vịt nổi cả lên.

"Đừng nói nhiều, tuốt nhanh lên".

Uông Thịnh lại ra lệnh.

Thi Hạ Dương đã hoàn hồn nên chẳng ngoan như lúc nãy nữa.

Cậu đột nhiên nhớ lại mục đích mình gọi người ta vào phòng, tuy quá trình không giống trong tưởng tượng, nhưng trêu hắn thì vẫn được.

Cậu trộm sờ vào điện thoại, đây là cái cũ vừa được mẹ cho tháng trước.

Không đủ dung lượng quay video, nhưng ghi âm thì vẫn được.

Cậu mở chức năng ghi âm rồi đặt lên bàn, Uông Thịnh quay lưng lại phía bàn nên chẳng hề hay biết.

Chuẩn bị xong xuôi, Thi Hạ Dương cố ý hỏi: "Uông Thịnh này, cậu thích con trai à?".

Giờ thứ kia của Uông Thịnh đang được Thi Hạ Dương ve vuốt, nhóc con này chẳng có tí kĩ thuật gì, nhưng hắn vẫn bị kích thích vô cùng.

Dù sao đây cũng là người hắn tơ tưởng ngày đêm, bình thường cậu nhìn hắn một cái là hắn đã cứng được rồi.

Giờ cậu lại tự tay sờ vào thứ ấy, sao mà Uông Thịnh không hưng phấn cho được?
Kĩ thuật thì từ từ sau này rèn, Uông Thịnh tin chắc rằng mình có thể dạy Thi Hạ Dương thành tài.

"Trả lời coi".

Thi Hạ Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu tăng tốc, xấu xa muốn người kia đáp lời.

Nhưng Uông Thịnh sống chết chẳng mở miệng, chỉ như phối hợp mà bắt đầu thở dốc.

Âm thanh ấy vừa dày dặn lại gợi cảm không cùng.

Vừa trầm vừa đặc sệt, như ngọn lửa dục vọng đang muốn chui lên khỏi mặt đất, khiến Thi Hạ Dương cũng quéo cả người.

Uông Thịnh tự cởi cúc áo mình ra, ôm Thi Hạ Dương vào lòng.

Lồng ngực trần trụi của hai người dán chặt vào nhau, mồ hôi ròng ròng, dâm dục không tả nổi.

Uông Thịnh thì thầm bên tai Thi Hạ Dương bảo cậu nhanh lên.

Thi Hạ Dương bị ép tăng tốc, tay đã tê muốn khóc đến nơi rồi.

Mà cái thằng đang đè cứng đòi cậu tăng tốc thì lại với tay vào quần cậu, vừa cọ ngực vừa xoa mông.

Thi Hạ Dương không nhịn được mà thở dốc, cậu chột dạ hỏi: "Uông Thịnh, cậu muốn gì?".

"Muốn chịch cậu".

Uông Thịnh cắn tai Thi Hạ Dương, nhắm mắt, khàn giọng đáp.

"Chịch đến khi nào cậu không phát dâm với thằng khác được nữa thì thôi".

Thi Hạ Dương cau mày muốn biện minh, nhưng đột nhiên bờ môi lại bị ngậm lấy.

Uông Thịnh đã sắp lên đỉnh rồi.

Một tay hắn bóp mông cậu, một tay túm tay cậu lên xuống điên cuồng, hoành hành trong miệng cậu như tên đao phủ đã giết người đỏ mắt, mút lưỡi cậu, mút môi cậu.

Tới khi Thi Hạ Dương cảm giác miệng mình đã sưng lên, thì Uông Thịnh rên nhẹ một tiếng, bắn.

Tiếng rên ấy gợi cảm tới mức Thi Hạ Dương sững sờ.

Cậu chớp mắt, thở hổn hển, mãi không hoàn hồn.

Uông Thịnh mỉm cười, hôn cậu cái chụt: "Cảm ơn bé cưng"..