Bước vào biệt thự, trong phòng khách to như thế lại không có một bóng người, cô rón rén khép cửa lại, lên tới lầu hai, bên trong cánh cửa phòng ngủ chính nửa kín nửa hở, mơ hồ truyền đến tiếng viết chữ.
Ác ma dựng cô từ trong tấm chăn ấm áp ra, khẳng định đang ở bên trong!
“Anh cần phải ép khô sức lực của tôi như vậy thì mới vui mừng phải không?” Đẩy cánh cửa phòng ngủ chính ra, cô không chút khách khí quát lên.
Không có biện pháp! Con người một khi thiếu ngủ, thì tính tình cũng sẽ nóng nảy bất thường!
Tiếng cười khe khẽ từ trong mi hắn bật ra.
“Đợi tôi thêm ba phút nữa, tôi đang bận”
“Vậy tại sao anh không để cho tôi nằm thêm một chút, lại muốn tôi lập tức xuất hiện ngay trước mặt anh?”
Đùa gì thế? Nửa đêm canh ba tìm cô, người đã đến rồi, hắn còn muốn đem cô gạt sang một bên?
Cô tức giận đi tới bên cạnh hắn, sau khi đem tài liệu ném cho hắn, liền chuẩn bị trở về ngủ bù lại.
Ai ngờ, vừa đi tới gần, Quách Khả Du mới phát hiện trên người hắn vẻn vẹn chỉ mặc cái quần soọc, thân hình quyến rũ cộng với cơ bụng thường xuyên rèn luyện lộ ra ngoài, khiến Quách Khả Du cảm giác mặt mình đỏ lên, trống ngực đánh bùm bùm.
“... Anh, anh điên sao? Cư nhiên không mặc quần áo!” Quách Khả Du cầm chiếc áo choàng tắm đang vắt ở bên cạnh ném về phía hắn, chiếc áo choàng tắm theo thế trượt xuống đùi hắn.
“Sao? Chưa nhìn thấy đàn ông trần truồng sao? Tôi còn tính cởi luôn quần soọc xuống, chậc! Mùa hạ ở Đài Loan, quả thật khác với mùa Hạ ở Pháp một trời một vực.”
“Sắc lang!” Quách Khả Du xoay người đi, gương mặt đỏ bừng.
“Được rồi, tài liệu anh cần tôi đều mang đến đây rồi.” Mắt không dám nhìn tới bộ vị quan trọng của hắn, cô chuẩn bị đi ra ngoài.
“Cô đi đâu?”
“Đương nhiên là về nhà ngủ.”
Ngày mai... Không! Đã là hôm nay rồi! Hôm nay là Chủ Nhật rồi, cô tính ngủ thẳng một giấc tới chiều, bù lại một tuần lễ nay bị mất ngủ.
“Tôi còn chưa có chấp thuận.” Hắn thong thả nói, cầm chiếc kính gọng vàng đeo lên, lật xem tài liệu cô mang tới, hai hàng lông mày nhã nhặn thật khác biệt với thường ngày vẫn luôn mềm mại, bây giờ ngược lại hơi nhăn.
“Tại sao không chấp thuận?”
“Đợi lát nữa có cuộc họp qua webcam với tổng công ty, cô phải ở lại.”
“Tôi ở lại làm gì?”
“Giúp tôi châm trà, pha cà phê a! Cô cho rằng cô còn có thể làm gì?” Cặp mắt Thù Lăng Vân vẫn nhìn vào tập tài liệu.
“Anh muốn tôi nửa đêm canh ba ở đây châm trà, pha cà phê?” Quách Khả Du cho rằng cô nghe lầm, “Anh cho rằng tôi là một nữ phục vụ sao?”
“Đương nhiên là thế!”
Quách Khả Du không muốn cãi cọ với hắn nữa, cô xoay người muốn đi, lại bị Thù Lăng Vân kéo tay lại.
Quách Khả Du liều mạng chống cự, cô nhớ tấm chăn ấm áp trong nhà, nhớ bữa sáng mà mẹ cô chuẩn bị cho cô...
“Tôi không...” Đôi môi mềm mại của cô vừa mới mở ra, liền bị thù Lăng Vân bịt lại.
“Cô muốn đánh thức mọi người trong nhà, khiến họ cũng giống cô, không ngủ yên giấc sao?”
“Anh cũng biết tôi không ngủ yên giấc a! Vậy mà anh vẫn còn...”
“Bởi vì tôi muốn gặp em...” Thù Lăng Vân nói, trước khi cô kịp có phản ứng.
“Vậy anh còn quấy nhiễu tôi... Cái gì? Anh vừa nói cái gì?”
Kéo cánh tay của hắn xuống, cô vừa muốn mắng to, lại đột ngột ngừng lại, trong đầu quay mòng mòng, chính vì không tiêu hóa được câu hắn vừa mới nói, chỉ có thể sững sờ há miệng, một hồi lâu cũng không được một câu.
Thù Lăng Vân cảm thấy dáng vẻ này của cô cực kỳ đáng yêu! Hắn chăm chú nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, không nhịn được nghiêng người, đem lửa nóng của chính mình áp lên đôi môi son của cô...
Hắn không nhanh không chậm, dịu dàng mê hoặc câu dẫn cánh môi đang run rẩy của cô, nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi mềm mại, dây dưa trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương không thuần thục của cô...
Bộ ngực mềm mại đầy đặn của cô dán chặt trên ngực hắn, cơ thể nhỏ nhắn cuộn tròn trong ngực hắn, mặc dù ngăn cách bởi lớp quần áo, nhưng nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể hắn vẫn làm cho cả người cô nóng lên.
Nhiệt độ thuộc về phái nam, thấm vào da thịt cô, sự xa lạ hóa thành những cơn sóng vui thích, nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể của cô.
“Ngô...” Quách Khả Du muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn rất cao lớn, thân thể bền chắc, ngược lại ôm cô càng chặt hơn.
Một lúc lâu sau, đôi môi Thù Lăng Vân mới chậm rãi buông ra, ánh mắt sâu thẳm khó hiểu nhìn chăm chú vào cô gái bé nhỏ đang nằm trong lòng hắn.
Mới vừa rồi, hắn đang vội vàng xem xét vài công văn quan trọng mới fax từ Pháp sang, không hiểu tại sao, không thể nào ổn định tinh thần được, trong tâm trí hắn, tất cả đều là hình ảnh Quách Khả Du ăn mặc sang trọng thanh nhã trong bữa tiệc.
Không nghĩ tới, một Quách Khả Du hành động cử chỉ hàng ngày luôn nghênh ngang, nhưng vừa bước vào những nơi sang trọng, lại biểu hiện hoàn mỹ như thế.
Cả buổi tối, cô đều theo sát bên cạnh hắn, cùng với hắn giao thiệp, chào hỏi mọi người, kêu gọi hợp tác làm ăn giữa tập đoàn Lượng Bích Tư với các công ty buôn bán kinh doanh. Trang phục thanh nhã, phong thái phù hợp, khiến cô chiếm được không ít lời khen ngợi của mọi người.
Cô hôm đó so với thường ngày hoàn toàn khác biệt, dường như đã mê hoặc trái tim của hắn.
Đây là lần thứ mấy? Hắn không nhớ rõ! Chỉ biết mỗi khi nhìn thấy cô, ánh mắt hắn sẽ rất khó dời đi, trái tim cũng mơ hồ rung động.
Cho nên, một lần nữa hắn lại phá vỡ nguyên tắc công tư phân minh của chính mình, dành một căn phòng trong ký túc xá nhân viên của khu du lịch để cung cấp cho cô và mẹ cô, đồng ý cho mẹ cô quản lý mấy gian hàng trong khu mua sắm để bà kinh doanh, còn sắp xếp cho cô chức vụ trợ lý đặc biệt...
24h đồng hồ tùy thời gọi đến... Là vì muốn thỏa mãn lòng riêng của mình, hắn mong muốn khi mình muốn gặp cô thì cô sẽ ngay lập tức xuất hiện trước mắt hắn, về phần hại cô dưới mắt có một vòng đen sẫm, là ngoài dự đoán của hắn.
“Chuyện này có... Bao gồm... Trong hợp đồng... Sao?”
Quách Khả Du có chút hoang mang, đầu của cô dường như không thể suy nghĩ, cô không biết, có phải mỗi khi người đàn ông hôn sẽ khiến người ta mất hồn như vậy hay không, cô chỉ biết, khi Thù Lăng Vân hôn khiến cô gần như bị hòa tan...
-----------------------
Thù Lăng Vân dường như lúc nào thần thái cũng hồng hào, tỉnh táo và lý trí như vậy, nếu một người đang ngủ gật mà khi gặp hắn, liền tự động buông dao đầu hàng, khó trách hắn có thể lãnh đạoập đoàn to lớn như vậy, ở trên thương trường có thể bách chiến bách thắng, bất khả chiến bại.
Buôn bán kinh doanh phát triển, nên công tác báo cáo cũng dài dòng, cho đến khi phía chân trời tờ mờ sáng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót chiêm chiếp, hội nghị chat webcam mới chấm dứt, mà Quách Khả Du đã sớm ở một bên ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
“Có chuyện tôi nghĩ tốt nhất nên nói cho cậu biết...” Trên màn hình Tony muốn nói lại thôi.
Thù Lăng Vân nhướng mí mắt, “Vấn đề triển lãm hàng hóa mỗi năm?”
“Cậu đã sớm dự liệu được?” Tony hỏi ngược lại, hàng lông mày màu vàng nhướng lên, thở dài rất khoa trương: “Cậu thật lợi hại!”
Theo cuộc gặp mặt hàng năm của các công ty bách hóa ở Paris, việc chọn lựa một số nhà sản xuất hàng hóa, ví dụ như vật phẩm bằng da, trang sức, trang phục...Để mở cuộc triển lãm trọng thể, như vậy, chẳng những có thể sản xuất số lượng lớn, mà còn tạo ra cơ hội kinh doanh không giới hạn, cho nên, các nhà sản xuất lớn vì lợi nhuận khổng lồ, hàng năm chen chúc tham gia và mong muốn được triển lãm hàng hóa trong dịp này.
Năm nay do tập đoàn “Lượng Bích Tư” rút được phiếu đầu, nên các nhà sản xuất kinh doanh cảm thấy không cam lòng, có ai chịu chắp tay nhường bạc trắng cho người ta? Cho nên tìm đến các phần tử bất lương trong thế giới ngầm, muốn động tay động chân ở triển lãm, ép Lượng Bích Tư tự động bỏ cuộc rút lui.
“Trước khi tôi rời khỏi Pháp, đã nghe nói có người muốn ép chúng ta bỏ cuộc...” Giọng điệu của Thù Lăng Vân rất bình thản, vẻ mặt, phong thái cũng không thay đổi, ánh mắt sâu đen lóe ra ánh sáng khó hiểu, “Hơn nữa, có người dự tính muốn thu mua cổ phần của tập đoàn.”
Lăn lộn trên thương trường vài năm, hắn đã nhìn thấy rất nhiều loại người, muôn hình muôn vẻ, từ lâu đã xem như rất bình thường rồi. Lợi ích đứng đầu, có mấy ai có thể may mắn thoát khỏi, vì ích lợi của bản thân, những người đó chuyện gì cũng làm ra được.
“Sáng sớm nay, công ty nhận được một lá thư đe dọa, nội dung là muốn chúng ta rút lui khỏi buổi triển lãm đặc biệt này, chúng nói không thể để lộ ra ngoài, nếu không, sẽ không khách khí với chúng ta.” Tony nghiêm túc nhìn hắn, thay đổi kiểu cười bình thường thành tức giận mắng, “Cậu là người phụ trách, cậu phải quyết định nên làm như thế nào.”
“Đem lá thư đe dọa đó đốt đi, tất cả cứ theo kế hoạch mà tiến hành... Còn nữa..., đừng để tổng tài điều hành biết” Thù Lăng Vân rất để ý đến cảm nhận của cha mẹ.
“Tôi cũng nghĩ thế, tổng tài điều hành đã lớn tuổi, không chịu nổi kinh sợ.” Tony lầu bầu: “Chỉ có điều, tôi lắm mồm nói thêm một câu á! Đối phương không phải là người thiện lương, có thể sẽ trực tiếp tìm cậu, trực tiếp gây áp lực cho cậu, cậu phải cẩn thận!”
Thù Lăng Vân thoáng chút đăm chiêu gật đầu, đưa tay muốn cầm danh sách các nhà sản xuất kinh doanh, lại phát hiện một bàn tay trắng mị đang đè ở phía trên.
Quách Khả Du đang ngủ rất say, lại còn ngáy rất to!
Hắn không chút suy nghĩ liền buông danh sách bị cô ngăn chận không rút nữa, ánh mắt sâu đen khó hiểu, nhìn thật kỹ cô gái bé nhỏ đang chìm trong giấc ngủ mê.
Hắn dùng ngón trỏ cuốn tròn một lọn tóc của cô, ngón tay vuốt ve, động tác rất nhẹ, rất chậm, rất dịu dàng, vô cùng yêu thương nhìn khuôn mặt cô đang chìm vào giấc ngủ.
Cô đang ngủ rất say, tính tình bướng bỉnh, ngoan cố đều biến mất không còn dấu vết, bây giờ, cô đẹp giống như những ngôi sao đêm.
Thù Lăng Vân lặng lẽ nhìn Quách Khả Du, bỗng dưng khóe miệng nở một nụ cười nhẹ bí ẩn.
Hắn quyết định, kiếp này, cô sẽ là người phụ nữ của hắn!
Đầu kia màn hình Tony kinh ngạc nhìn mọi việc đang diễn ra trước mắt, lịch sự không hỏi nhiều, chỉ nhướng lông mày, liếc mắt nhìn người đẹp đang ngủ một cái, trong lòng suy đoán quan hệ của hai người.
“Đúng rồi, tôi nghe nói chuyện mảnh đất kia đã được giải quyết, tôi nghĩ cậu phải tăng tốc lên, tính tới ngày dự kiến khai mạc, chúng ta không còn nhiều thời gian lắm!”
“Đất?” Vừa nghe đến chữ “đất”, Quách Khả Du đang ngủ say trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
“Không có quan hệ gì với em.” Giọng điệu của hắn giống như muốn trấn an cô mèo con đang nôn nóng.
“Tại sao không có quan hệ với tôi?”
“Đừng quên hợp đồng của chúng ta, mảnh đất kia đã không còn liên quan đến em, cho nên quyết sách của công ty tốt nhất em không nên can thiệp.”
Hắn hướng màn hình làm một động tác, Tony có vẻ hiểu ý nên nở nụ cười giảo hoạt, ngay sau đó tắt hệ thống, màn hình trong nháy mắt trở nên tối đen như mực.
“Đó.” Quách Khả Du bĩu môi, không nói chuyện nữa.
“Em đến phòng tôi nghỉ ngơi một chút đi, tới sáng, chúng ta sẽ cùng nhau đến công ty.”
Dứt lời, Thù Lăng Vân cởi áo choàng tắmxuống, tiến vào phòng tắm.
Tuy trên người hắn vẫn còn chiếc quần soọc, nhưng khi nhìn thấy một màn này, cô vẫn không nhịn được mà đỏ cả mặt, cho đến khi hắn từ phòng tắm bước ra, cô vẫn ngồi tại chỗ, đỏ mặt ngây người.
“Em có cần đi vào tắm rửa không? Nhìn em vừa rồi ngủ mồ hôi toát khắp người.”
Lời nói của hắn khiến cô đang ngây ngẩn tỉnh táo trở lại, cô nhìn thấy ở hông của hắn chỉ vây quanh một cái khăn lông không thể nào nhỏ hơn được nữa, cái áo choàng tắm mới vừa đây đâu rồi?
“Không... Không cần... Tôi...”
“Đây là mệnh lệnh.” Thù Lăng Vân khẽ nhíu lông mi.
“Đáng ghét!”
Quách Khả Du ghét nhất hắn dùng bốn chữ này để quản thúc cô, cô căm giận bước vào phòng tắm, sau khi cài khóa cửa, cô vặn vòi hoa sen bắt đầu tắm.
Đáng ghét! Hắn cho rằng trong tay hắn nắm giữ hợp đồng, thì có thể vênh mặt hất hàm sai khiến cô sao? Ách... Hình như đúng là như vậy không sai á! Chỉ có điều, hắn không thể thỉnh thoảng có thái độ tốt hơn một chút sao? Như vậy, cô làm chuyện gì cũng có thể cam tâm tình nguyện một chút nha!
Hừ! Cô thật tức chết mà, tức chết mà, tức chết mà!
-------------------
Bên trong phòng làm việc của tập đoàn Lượng Bích Tư, mọi người đều chúi đầu vào công việc, từ ban ngày cho đến khi màn đêm buông xuống.
Giờ phút này, trong phòng làm việc lớn như vậy, đôi mắt Thù Lăng Vân căng thẳng nhìn chòng chọc màn hình Computer, vừa dùng điện thoại nói chuyện, vừa dùng ngón tay lật tập tài liệu.
Quách Khả Du bắt đầu hoài nghi người đàn ông này có phải không cần nghỉ ngơi hay không, từ khi cô bắt đầu đi làm tới nay, người đàn ông này trước sau đều miệt mài làm việc khổ cực, nhưng trên gương mặt tuấn tú kia, chưa bao giờ biểu hiện ra bất kỳ một vẻ mệt mỏi nào.
“Cần tôi giúp một tay không?”
Quản lý Lưu An Vinh vừa lúc vào đưa tài liệu cho Thù Lăng Vân, trùng hợp gặp cô ở ngoài cửa, trên mặt lập tức nở nụ cười, giành lấy chồng tài liệu chất cao trong tay Quách Khả Du.
“Không cần, tôi làm là được rồi.” Quách Khả Du cười cười, cầm lại tập tài liệu của của mình, tự mình bước vào phòng làm việc của tổng tài.
“Về sau không cần chất cao tài liệu như thế, em mang không nổi.” Thấy cô đi vào, Thù Lăng Vân lập tức cúp điện thoại trong tay, đi tới bên cạnh cô, ôm lấy chồng tài liệu.
Hắn dựa vào cô rất gần, cố tình ghé vào bên tai cô nói chuyện, hơi thở ấm áp phả lên mái tóc của cô.
Nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh, âm thanh trầm ấm phớt qua vành tai của cô mang đến cảm giác khác thường, theo hơi thở nóng bỏng của hắn thấm vào từng mạch máu của cô, lồng ngực cô nóng lên, gương mặt mềm mại càng thêm nóng đỏ, tay chân cũng bắt đầu trở nên không nghe lời...
“Anh...” Quách Khả Du hoảng hốt thối lui một bước, cô biết, nếu không rời đi, sợ rằng cô sẽ gặp phải “nụ hôn của Sói”
Cô bắt đầu hoài nghi trên người Thù Lăng Vân có chứa vi khuẩn (virus) nào đó hay không, nếu không vì sao khi hắn đến gần cô thì cô trở nên cực kỳ nhạy cảm, ánh mắt của hắn, giọng điệu của hắn, thậm chí thỉnh thoảng hắn quăng tới mấy tiếng cười khẽ, cũng sẽ khiến nhịp tim cô nảy lên.
Ối, ông trời! cô đang suy nghĩ gì thế?
Quách Khả Du cố gắng khắc chế chính mình, muốn dời lực chú ý chuyên tâm vào công việc, tránh cho mình suy nghĩ lung tung lần nữa, song, quyết tâm của cô không tới ba giây đã bị đánh cho sụp đổ.
Một cô gái õng ẹo đẩy cửa phòng làm việc, Quách Khả Du nghi ngờ ngẩng đầu lên, tò mò xem đó là nhân viên phòng nào mà cũng có số khổ giống mình, đã quá nửa đêm rồi, vẫn còn phải làm thêm giờ?
“Anh Vân, anh thật là hư đó! Tại sao qua Đài Loan mà cũng không nói với người ta một tiếng?”
Thì ra là Lưu An Ny đã đuổi theo đến Đài Loan rồi!
“Annie? Em đến từ lúc nào? Sao không có gọi cho quả lý Lưu báo cho anh biết một tiếng, anh sẽ cử người ra sân bay đón em.”
Thù Lăng Vân ngừng công việc lại, ngẩng đầu lên, trên mặt thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh che dấu đi, “Khả Du, giúp tôi rót một ly cà phê tới đây.”
“Vâng” G Quách Khả Du có chút vị chua.
“Trời ơi! Đã mấy giờ rồi? Còn uống cà phê cái gì? Em muốn uống nước cam tươi!”
Lưu An Ny đi trên đôi giày cao gót 10 phân, đi tới cạnh Thù Lăng Vân, ngồi lên trên đùi Thù Lăng Vân.
Nhìn thấy cảnh này khiến hũ giấm chua trong lòng Quách Khả Du như có lửa đốt.
“Nước cam sao? Dưới lầu có đại lí bán 24/24h, tôi sẽ trở về rất nhanh.” Quách Khả Du xoay người lại, dùng ánh mắt hung dữ nhìn trừng trừng Thù Lăng Vân.
Ánh mắt Thù Lăng Vân liếc về hướng Quách Khả Du, sắc mặt của cô... Dường như có chút khó nhìn.
“Tôi đi cùng cô, đột nhiên tôi muốn ăn sandwich.” Thù Lăng Vân chuẩn bị đứng lên, lại bị hai tay Lưu An Ny ôm cổ.
“Anh Vân, để cô ấy đi! Dù sao cô ấy cũng là trợ lý đặc biệt của anh, nói một cách thẳng thừng, chẳng qua chỉ là nữ giúp việc của anh mà thôi!”
“Tôi không phải là nữ giúp việc, tôi là ‘trợ lý đặc biệt’!”
Nụ cười trên mặt Quách Khả Du càng ngày càng nhạt, bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm.
“Oa! Tức giận à nha?” Lưu An Ny đứng lên, giọng nói the thé chỉ vào Quách Khả Du nói: “Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tôi sẽ gọi anh Vân xào cô như xào mực.”
“Annie!”
Thù Lăng Vân cũng chịu không nổi việc cô cố tình gây sự, hắn có thể coi Quách Khả Du như nữ giúp việc riêng của hắn, nhưng là người khác thì không thể được, cô ta cũng không được!
“Không sao, tôi không có ‘uất ức’ gì.” Quách Khả Du nhìn Thù Lăng Vân nói, cố tình nhấn mạnh hai từ cuối.
“Tôi có thể thấy cô thực sự không ‘uất ức’.” Hắn cũng cường điệu nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Quách Khả Du len lén nắm chặt quả đấm, thừa lúc rót nước cho hắn, dùng đôi giày cao gót xinh đẹp, dùng sức rất mạnh giẫm lên đôi giày da sáng bóng của hắn.
Gót giày bằng gỗ cao nhọn, đâm thật sâu thật sâu vào mũi giày nam giới, Thù Lăng Vân được phục vụ bằng cực hình tàn khốc, phát ra một tiếng kêu rên.
“Anh Vân, sao thế?” Lưu An Ny dùng ánh mắt kỳ lạ hỏi thăm hắn
“Không có... Không có, mới vừa không cẩn thận bị xe tăng cán qua, hơi đau một chút.”
“Nơi này làm gì có xe tăng?” Lưu An Ny không hiểu nhìn Thù Lăng Vân.
Xe tăng? Ý Thù Lăng Vân nói dáng người của cô giống như xe tăng sao?
Cô tức giận lông mày dựng đứng hết lên, đôi mắt quả hạnh trợn tròn, không nhịn được tăng thêm lực vào gót chân, cố tình đem tất cả trọng lượng cơ thể đè lên gót giày, lưng quay về phía Lưu An Ny, nét mặt lộ ra vẻ tức giận.
Thù Lăng Vân mím đôi môi mỏng lại, cố gắng khắc chế không kêu đau. Hắn không muốn chọc giận cô nữa, chỉ là thong thả ung dung ngả về phía trước, ghé sát vào lỗ tai cô nói nhỏ ——
“Em ‘không cẩn thận’ dẫm lên chân tôi.”
“Thật là xin lỗi, tôi ‘không cố ý’, tôi xuống lầu mua nước cam cho cô Annie.”
Quách Khả Du nhìn bộ dáng của Thù Lăng Vân, có vẻ đắc ý nâng môi đỏ mọng lên, ngay sau đó đi ra khỏi phòng làm việc, mua thức uống cho Lưu An Ny.
Trong phòng làm việc, Lưu nũng nịu nhìn Thù Lăng Vân nói: “Thì ra trong phòng làm việc của anh dấu diếm một nữ thư ký xinh đẹp, hèn chi vui đến quên cả trời đất!”
Thù Lăng Vân không trả lời, thật ra thì hắn căn bản không quan tâm đến cô.
“Annie, em xuống máy bay lúc mười giờ, nhất định rất mệt mỏi, để anh kêu tài xế đưa em đến khách sạn nghỉ ngơi.” Hắn nhấn bàn phím điện thoại nội bộ, “Sáng mai ta còn có mấy cuộc họp, không có thời gian đến gặp em.”
“Tại sao em mới vừa đặt chân lên đất nước này, anh đã muốn đuổi em đi? Anh thật không có lương tâm a! Chỉ khổ cho em từ nước Pháp xa xôi tới tìm anh.”
Nói xong, Annie cư nhiên khóc thút tha thút thít, giống như Thù Lăng Vân bạc bình phụ nghĩa cô ta, đây là một cảnh mà vừa lúc đi mua thức uống trở về Quách Khả Du thấy được.
“Nước cam cùng sandwich mua về rồi!”
Quách Khả Du oán hận đem thức uống dùng sức ném lên bàn, phát ra một tiếng phịch.
“Sao thế? Bảo cô mua chút đồ, không vui à?” Annie tức giận lại ra vẻ đại tiểu thư, bắt đầu dạy dỗ Quách Khả Du: “Chẳng qua chỉ là một cô đưa tài liệu, nghe điện thoại mà thôi, cô thật đúng là, cô cho rằng cô là trợ lý đặc biệt của tổng tài, thân phận đặc biệt khác nhau sao?”
Quách Khả Du giận quay đầu muốn đi khỏi, nhưng Annie lại cố ý không buông tha tiến tới chặn ở trước mặt cô.
“Tôi đang nói chuyện mà cô dám đi? Cô có biết tôi là ai hay không?” Hai tay Annie chống eo, rất giống mụ Dạ Xoa.
“Cứ xem như cô là phu nhân của Tổng tài, cũng không thể nhục mạ tôi như vậy!”
Quách Khả Du đẩy Lưu An Ny ra, ánh mắt tủi hờn nhìn trừng trừng Thù Lăng Vân. Cô hận hắn để cho người khác chà đạp lên lòng tự trọng của cô như thế!
“Mặc dù hiện tại tôi không phải là vợ của anh Vân, nhưng mà rất nhanh sẽ là như thế.” Lưu An Ny dương dương đắc ý thị uy.
Ánh mắt Quách Khả Du nhanh chóng lóe lên tia lửa, cô giận dữ nhìn chằm chằm Thù Lăng Vân.
“Annie, em ồn ào đủ chưa? Tài xế đã đợi em dưới lầu, em đến khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”
“Em không muốn đến khách sạn nghỉ ngơi, em muốn anh theo em!” Annie dậm chân.
“Đủ rồi!” Thù Lăng Vân lạnh lùng nói, “Đáng lẽ cô không nên về đây, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Đài Loan, khiến cô không thể tìm được tôi!”
Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Annie chỉ đành phải ngoan ngoãn nghe lời, vặn vẹo vòng eo rời khỏi phòng làm việc, lúc đi ngang qua Quách Khả Du, cô ta lạnh lùng “Hừ” một tiếng, sau đó mới không cam tâm tình nguyện rời đi.
“Anh thật đúng là có mầm mống chơi bời trăng hoa, khắp nơi đều có người ngưỡng mộ anh, hiện tại người ta đã đuổi kịp tới Đài Loan rồi!”
“Ghen sao?” Hắn hỏi, trái tim có cổ vui sướng mơ hồ dâng lên.
“Không hề!”
“Em có!”
“Không có!”
Quách Khả Du giận dữ bỏ lại tài liệu, xoay người rời đi.
Trong phòng làm việc chỉ còn Thù Lăng Vân đang đắc ý, trước khi cô bước vào thang máy, hắn nói thêm một câu ——
“Giúp anh mua lại một ly cà phê.
“Ma quỷ!”