Edit: Tin
Beta: Lan Lan
May mắn là tim của Thẩm Độ đủ kiên cường, bằng không chỉ một câu này của Diệp Nam Kỳ thật sự khiến con tim người ta rét lạnh.
Tuy nhiên, cho dù kiên cường thì hắn cũng chưa nghĩ ra phải trả lời Diệp Nam Kỳ như thế nào. Bình thường người này luôn mang vẻ tươi cười ôn nhu yểu điệu, sao đến lượt hắn lại biến thành lưỡi đao sắt bén thế này.
Không khí trong phòng đình trệ một chút, Diệp Nam Kỳ cúi đầu, muốn lướt qua Thẩm Độ rời đi, trong nháy mắt lướt qua nhau, Thẩm Độ bắt được tay anh.
"...Còn có chuyện gì sao?"
Thẩm Độ không biết phải nói gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, không thể để Diệp Nam Kỳ rời đi. Hắn suy nghĩ, nói: "Thật sự không phải là tôi thương hại anh."
Hình như Diệp Nam Kỳ rất để ý chuyện này. Thấy Diệp Nam Kỳ không nói lời nào, Thẩm Độ chớp mắt, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, vội vàng hỏi: "Anh sợ sẽ kéo tôi xuống nước?"
Diệp Nam Kỳ rút tay về, cau mày, sắc mặt hờ hững: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn những người không liên quan dính vào."
"Quả nhiên." Thẩm Độ cảm thấy tự tin, chút hàn ý trong lòng cũng chậm rãi tiêu tan, khóe môi nhếch lên: "Sợ gì chứ, nhiều người không phải tốt hơn sao?"
Diệp Nam Kỳ bực bội: "Đã nói không phải! Cậu quản chuyện của tôi làm gì, chúng ta có quan hệ gì sao? Cậu lấy đâu ra nhiều lòng tốt như vậy?"
Sao lại lúng túng như vậy chứ?
Thẩm Độ kéo anh quay lại đối mặt với mình, thấp giọng nói: "Có tin tôi hay không, trong lòng anh tự hiểu rõ...Chờ xem đi."
Diệp Nam Kỳ tránh không được, ngẩn người nhìn Thẩm Độ đang nghiêm túc, vẻ mặt lại mang theo ý cười, anh mấp máy môi, nói không nên lời.
Trong lòng nổi lên một thứ tình cảm xa lạ, khiến anh bực bội bất an. Tại sao hắn lại như vậy, cứ một hai phải... Cũng không còn đáng ghét nữa, một mực bày ra dáng vẻ ôn nhu, rộng lượng, phóng khoáng.
Tự cho là đúng mà phỏng đoán suy nghĩ của anh, lại còn muốn chen chân vào con đường tương lai của anh. Rõ ràng là thích Khương Nguyên Dư...sao còn đối xử với anh như vậy.
Anh vừa nảy sinh ý niệm này, sau lưng truyền đến giọng nói uy nghiêm của mẹ Thẩm: "Thẩm Độ, cái thằng nhãi ranh này! Con muốn ai chờ xem hả?"
Thẩm Độ: "..."
Diệp Nam Kỳ: "..."
Đợi một lúc lâu không thấy ai xuống lầu, mẹ Thẩm liền đi lên xem thử, vừa đúng lúc nghe thấy câu nói này của Thẩm Độ, trực tiếp hiểu lầm là Thẩm Độ bắt nạt Diệp Nam Kỳ, trong lúc giận dữ liền phạt hắn ở thư phòng chép gia huấn hối lỗi, không được ăn tối.
Diệp Nam Kỳ dở khóc dở cười, vội vàng giải thích. Đại khái là mẹ Thẩm cảm thấy anh bị bắt nạt quá nhiều nên không dám cãi lại, còn nói giúp Thẩm Độ, hầm hừ lôi kéo anh xuống lầu, không chịu nghe bất kì lời giải thích nào.
Diệp Nam Kỳ cảm thấy lương tâm bất an, thất thần ăn tối với hai vị trưởng bối, chờ đến lúc hai người họ đi dạo tiêu thực, anh lập tức đến phòng bếp, năn nỉ dì giúp việc làm một hộp cơm để anh mang đến thư phòng, vừa mở cửa ra thì thấy Thẩm Độ đang nghiêm túc chép gia huấn.
Trong giáo dục của Thẩm gia không có khái niệm xử phạt về thể xác, nếu như phạm lỗi thì phải cầm bút lông ngoan ngoãn chép gia huấn. Phải chép chính xác từng chữ, sau đó dán lên tường xem như cảnh cáo.
Thẩm Độ chỉ mới an phận vài năm gần đây, lúc trước cứ hai ngày ba bữa lại gây chuyện, bị phạt chép gia huấn, quen cửa quen nẻo, nên lúc chép lại có phần hoài niệm.
Nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu liền thấy Diệp Nam Kỳ mang theo hộp cơm bước vào, nhướn mày. Diệp Nam Kỳ đặt hộp cơm lên bàn, lấy mẹ Thẩm ra làm lá chắn, giọng điệu tự nhiên: "Dì bảo tôi đem lên."
Thẩm Độ cũng đói bụng, cho nên không khách khí, liền cầm lên ăn. Diệp Nam Kỳ vốn tình đưa cơm rồi đi, đáng tiếc ánh mắt đảo qua đảo lại trong thư phòng, chân không nghe sai khiến, đứng yên bất động.
Có muốn nói xin lỗi không?
Anh rũ mắt, ban nãy nói những lời đó có phải quá tổn thương người khác không? Thật ra anh khá tin tưởng Thẩm Độ... chỉ là không muốn kéo Thẩm Độ vào vũng nước đục này.
Những người đó còn chưa lộ ra hết, có một thế lực khổng lồ như Tiết gia đứng sau, nên tuy Hàn thị không phải nhân vật lợi hại gì, những người bình thường cũng không trêu vào được.
Quan hệ của anh và Thẩm Độ, chẳng qua chỉ là một tờ giấy hôn thú không có ý nghĩa thực tế... Hà tất phải để hắn dính vào, người ta cũng không nợ gì anh.
"Suy nghĩ cái gì? Mày nhíu lại sắp thành lão già rồi?"
Thẩm Độ gắp một viên thịt, đưa đến bên miệng Diệp Nam Kỳ: "Há miệng."
Diệp Nam Kỳ còn chưa phản ứng lại, theo phản xạ hé miệng ra, để Thẩm Độ đút viên thịt vào miệng, hắn cười cười: "Tay nghề của dì giúp việc hai mươi năm vẫn vậy, thịt viên luôn mặn hơn bình thường."
Diệp Nam Kỳ nhai viên thịt rồi nuốt, cảm thấy hơi mặn, lại vừa phát hiện ra có chỗ không đúng, vốn muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy tiếng bước chân đi đến.
Hai người rất quen thuộc tiếng bước chân này, Diệp Nam Kỳ cả kinh, giơ tay đoạt lấy hộp cơm của Thẩm Độ, động tác nhanh chóng, giấu hộp cơm dưới bàn.
Người bị đoạt đồ ăn - Thẩm Độ: "..." Tổ tông, xin hỏi con đã làm sai chuyện gì sao?
Trong nháy mắt khi Diệp Nam Kỳ đứng lên, mẹ Thẩm liền đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một hộp cơm.
Thẩm Độ nhìn dưới bàn, lại nhìn hộp cơm trên tay mẹ Thẩm, ánh mắt dần hiện lên chút ý nghĩ cổ quái.
Diệp Nam Kỳ không dám nhìn biểu cảm của Thẩm Độ, trên mặt mang theo ý cười, hận không thể lấy tay che mặt, thầm nghĩ sao tự nhiên mình lại nhiều chuyện làm gì.
Mẹ Thẩm hùng hổ phạt Thẩm Độ không được ăn cơm tối, đảo mắt lại lén mang hộp cơm lên, lại còn đụng phải Diệp Nam Kỳ, cũng có chút xấu hổ.
Không đợi bà mở miệng, Diệp Nam Kỳ chủ động nói: "Mẹ, con tới canh chừng anh ấy...chép gia huấn."
Dù sao mẹ Thẩm cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, vẫn duy trì phong độ của đại tướng, gật đầu khen ngợi: "Đúng là nên canh chừng nó."
Nói xong liền bỏ hộp cơm lên bàn, chỉ chỉ trán Thẩm Độ: "Nam Kỳ cũng ở đây nên mẹ nói thẳng, nếu không phải do Nam Kỳ cầu xin mẹ, bữa cơm này con đừng hòng ăn."
Diệp Nam Kỳ cảm thấy mặt nóng lên, quả thực xấu hổ muốn chết: "..."
Lộ hết rồi, con xin người đừng nói nữa mà T^T.
Nhìn thấy Diệp Nam Kỳ đỏ mặt, mẹ Thẩm chớp chớp mắt: "Nam Kỳ không cần thẹn thùng, hai đứa cứ từ từ nói chuyện, mẹ đi xuống trước." Nói xong thì đại tướng lập tức vứt bỏ tiểu binh, vội vàng rời đi.
Thẩm Độ làm sao mà không biết chuyện gì xảy ra được, tính chừa mặt mũi cho Diệp Nam Kỳ, nhưng càng nghĩ càng thấy buồn cười, không thể kìm nén mà cười to.
Diệp Nam Kỳ mặt không cảm xúc xoay người rời đi.
Thẩm Độ vội vàng giữ chặt anh, hứa hẹn: "Tôi không cười nữa, thật đấy."
Diệp Nam Kỳ hất tay hắn ra, kéo một cái ghế đến ngồi trước mặt hắn, nỗ lực làm bộ nghiêm túc: "Chép gia huấn đi, chép xong lại ăn, tôi giám sát cậu."
Thấy anh ra vẻ lãnh đạm, nhưng mặt lại hơi phiếm hồng, Thẩm Độ bị dáng vẻ đáng yêu đó làm cho tim mềm nhũn, không nói hai lời lập tức giơ tay đầu hàng.
Diệp Nam Kỳ trộm liếc mắt nhìn Thẩm Độ, thấy hắn đúng là nghiêm túc chép gia huấn, độ nóng trên mặt mới rút đi một chút. Anh hơi lúng túng, lấy điện thoại ra nhìn nhìn, thấy Phương Hành Viễn đã trả lời, đồng ý ngày mai gặp mặt.
Nghĩ đến chính sự, Diệp Nam Kỳ mới hoàn toàn trở lại bình thường, thần sắc lãnh đạm xen lẫn nghiêm túc. Thẩm Độ ngắm anh vài lần, đoán ra người này đại khái là đang suy nghĩ chuyện của Diệp Mi, thật sự rất muốn xoa đầu anh, an ủi một chút, cho anh chút ngọt ngào.
Diệp Nam Kỳ trầm tư xong, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt sáng quắc của Thẩm Độ nhìn mình, da gà lập tức nổi lên, cẩn thận dịch ra sau một chút: "Cậu bị choáng váng sao?"
Thẩm Độ cảm thấy không có khả năng cho anh "đường", yên lặng buông bút lông xuống.
Diệp Nam Kỳ: "Chép xong rồi?"
"Vẫn chưa." Thẩm Độ quan sát sắc mặt của anh: "Nhưng tôi đói bụng."
Diệp Nam Kỳ: "...Ăn đi ăn đi."
Hai người đã lâu không ngủ chung, trước khi ngủ Thẩm Độ nằm sang một bên giường, rất có phong độ thân sĩ mà chừa phần lớn chỗ cho Diệp Nam Kỳ. Nhưng mà nghĩ đến chuyện xảy ra ở thư phòng tối nay, hắn lại không ngủ được.
Diệp Nam Kỳ làm chút chuyện ngoài ý muốn của hắn.
Thẩm Độ suy nghĩ, nghiêng người nhìn về phía Diệp Nam Kỳ, trong lòng còn đang suy nghĩ khi nào anh mới cựa mình, Diệp Nam Kỳ liền yên lặng xoay người.
Người đang ngủ có hô hấp nhẹ nhàng, thân thể có xu hướng tìm tới chỗ ấm áp, không tự giác nhích đến bên người hắn.
Quả nhiên là vịt chết vẫn còn cứng mỏ, ngủ bên cạnh hắn như vậy còn dám nói không tin tưởng hắn?
Thẩm Độ có chút đắc ý, dang tay ra một chút, nín cười nhìn Diệp Nam Kỳ lăn qua, cuối cùng cũng "chui đầu vào lưới" dán vào lồng ngực hắn, an tâm ngủ.
Nhớ tới những lần ở chung với Diệp Nam Kỳ trước đây, Thẩm Độ liền suy xét tới tình huống lúc này, kéo chăn qua, chờ Diệp Nam Kỳ lăn đến liền đem cả người anh bọc lại, xác định qua hôm sau cho dù Diệp Nam Kỳ tỉnh cũng không thể đá hắn, lúc này mới an tâm đi ngủ.
Sự thật chứng minh Thẩm tổng là người nhìn xa trông rộng.
Ngày hôm sau, lúc Diệp Nam Kỳ tỉnh lại, phát hiện mình bị Thẩm Độ ôm, nhấc chân muốn đá hắn, đáng tiếc cả người bị quấn trong chăn, không thể nhúc nhích.
Người trong ngực cựa quậy khiến Thẩm Độ bị đánh thức, nhìn Diệp Nam Kỳ tức tối nằm trong lòng mình, tâm tình Thẩm Độ lập tức tốt lên, mở miệng chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Diệp Nam Kỳ cực kỳ buồn bực: "Cậu có bệnh sao, buông tôi ra."
Thẩm Độ cười cười buông anh ra, ngay lập tức bị Diệp Nam Kỳ đạp xuống giường.
Lần này tốt hơn một chút, sau lần đầu tiên bị Diệp Nam Kỳ đá xuống giường, hắn liền cho người trải thảm trong phòng, từ trên thảm bò dậy, thấy Diệp Nam Kỳ đi vào phòng tắm, từ từ thở dài.
Quả nhiên là xui xẻo, chuyện gì tới vẫn phải tới.
Diệp Nam Kỳ hẹn gặp Phương Hành Viễn ở quán cà phê đã gặp mặt lần trước.
Chờ Thẩm Độ đi làm, Diệp Nam Kỳ lấy cớ ra ngoài gặp bạn, đi đến quán cà phê, gọi một cốc cà phê rồi ngồi trong góc chờ Phương Hành Viễn.
Có thể xác định được, trong tay Phương Hành Viễn có chứng cứ, nếu là Diệp Mi để lại...
Nói không chừng là Diệp Mi tin tưởng anh ta.
Diệp Mi tin tưởng anh ta... Diệp Nam Kỳ lắc đầu, chua xót nhấp một ngụm cà phê.
Không lâu sau thì Phương Hành Viễn tới. Không gặp nhau mấy tháng, cuối cùng hai người lại ngồi chung với nhau một lần nữa.
Diệp Nam Kỳ còn chưa mở miệng, Phương Hành Viễn đã nặng nề nói: "Tôi biết cậu muốn làm gì."
Anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Kỳ, vành mắt tối đen, nhìn cực kỳ âm trầm: "Chuyện này quá nguy hiểm. Chuyện của Nguyên Dư còn không đủ dể cảnh cáo cậu sao? Bọn họ không chỉ là một hai nhà có vấn đề...mà là rất nhiều người cậu không thể trêu vào."
Diệp Nam Kỳ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giọng nói tràn ngập tức giận: "Chẳng lẽ anh không muốn giúp chị tôi giải oan sao?"
Anh ta giống như bị sự tức giận của Diệp Nam Kỳ làm cho bùng nổ, kích động nói: "Không có khả năng! Cậu không biết được cậu đang đối mặt với cái gì! Tôi đồng ý gặp mặt cậu, chính là muốn khuyên cậu từ bỏ. Người chết cũng đã chết, sao cậu cứ một hai nhất quyết để bản thân mình dính vào chuyện này."
Diệp Nam Kỳ lạnh lùng nhìn anh ta, đột nhiên hiểu rõ vì sao Phương Hành Viễn luôn tránh né không nói ra nguyên nhân.
Bởi vì anh ta yếu đuối, vì anh ta sợ hãi.
Cho dù cầm trong tay chút chứng cứ nào đó, anh ta cũng vẫn lo sợ không yên, anh ta biến chứng cứ đó thành bùa hộ mệnh, chứ không phải vũ khí.
Vì sao Diệp Mi lại tin tưởng một người như vậy?
Diệp Nam Kỳ thật sự cảm thấy khó hiểu: "Chắc hẳn anh biết rất nhiều điều, những người đó không động đến anh, là bởi vì trong tay anh có nhược điểm của họ. Ghi âm, ghi hình, hoặc ảnh chụp, những đồ vật khác... anh cảm thấy những thứ đó có thể bảo vệ anh cả đời sao? Những người đó sẽ chịu để yên cho anh cầm dao đứng sau lưng họ sao?"
Phương Hành Viễn khuấy khuấy ly cà phê, bình tĩnh một lát mới nói: "Tôi với Tiết gia đặt ra một hiệp nghị, chỉ cần không ai động đến tôi, thì chuyện bọn họ lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng nếu tôi nhiều lời cái mạng này khó mà giữ được."
Diệp Nam Kỳ ngồi đối diện với anh ta, cuối cùng cũng rõ ràng một chuyện. Phương Hành Viễn sẽ không nói ra một chuyện gì hết, cũng sẽ không giao ra chứng cứ giúp đỡ anh.
"Tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi." Quả nhiên, Phương Hành Viễn nhích lại gần anh, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi nể mặt của Diệp Mi, nhắc nhở cậu, không nên xen vào những chuyện này. Nhưng nếu cậu thật sự nhúng tay, tôi cũng sẽ không giúp cậu."