Kết Hôn Với Sếp

Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

14.

Ngay khi quay lại công ty sau kì nghỉ lễ, không khí văn phòng tràn ngập sự vui vẻ, hoan hỉ, nhưng mà kì lạ..., tại sao mọi người cứ nhìn tôi với những ánh mắt đầy ẩn ý vậy TAT.

Chuyện gì đã xảy ra?

Vừa trở về chỗ ngồi của mình, tôi nhận được những ánh mắt tò mò, hóng hớt của đồng nghiệp.

"Bà chủ nay đi làm rồi ha ~"

"Về sau mong bà chủ chiếu cố nhiều hơn nhaa."

Đến bây giờ tôi mới hiểu những ánh mắt kì lạ ban sáng của mọi người, nhưng mà ——

"Mọi người biết chuyện này từ đâu vậy?"

Tôi hôm qua mới kết hôn, mà sao hôm nay tất cả mọi người đều biết rồi?

"Sếp đăng trên vòng bạn bè mà, những ai kết bạn wechat với sếp đều xem được cả."

"Hơn nữa, " Người đồng nghiệp đối diện giơ nắm kẹo cưới trên tay, "Cả công ty đều nhận được kẹo mừng của sếp."

Tôi sửng sốt, "Công ty phát lúc nào vậy, sao em không biết?"

"Trợ lý Lâm hôm qua gửi tin nhắn trong nhóm, nhắc mọi người ra quầy lễ tân nhận kẹo cưới của sếp, kẹo cưới của mình mà em cũng không biết hả?"

Đồng nghiệp bên cạnh vươn người sang nhìn, vẻ mặt buôn chuyện.

"Mà này Nguyên Nguyên, em làm sao thu phục được ông chủ vậy? Có bí quyết gì đặc biệt không?"

"Đúng là chuyện ngôn tình tổng tài trong thực tế, mau kể cho mọi người nghe với."

"Hai người quen nhau bao lâu rồi, Giám đốc Chu...... có lợi hại không?"

Khi vừa dứt tiếng, phòng làm việc chợt im lặng, ba cặp mắt cùng nhau nhìn chằm chằm vào tôi.

"Em......"

Mặt tôi đỏ bừng, trong chớp mắt nhớ về đêm qua, về body 8 múi săn chắc, tuyến nhân ngư gợi cảm, hoocmon nam tính bùng nổ của Chu Dịch, lắp bắp nói không nên lời.

"Em...... Em không biết."

"Không phải hai người đã sớm cùng nhau lén lút? Làm sao mà còn không biết?"

Chị Trương đối diện nhìn tôi chằm chằm, chợt thấy gì đó, bỗng nhiên che miệng cười lớn.

Tôi nhớ tới buổi sáng trong gương trông thấy mấy vết đỏ trên cổ, tối hôm qua tôi ngủ rất ngon, chắc là bị muỗi đốt, tôi còn cố ý bôi dầu gió lên.

"Mọi người đừng hiểu lầm, đó là vết muỗi đốt."

Đồng nghiệp trêu chọc nói: "Chúng tôi hiểu, là một con muỗi đặc biệt lớn ha ~."

Đối mặt với những lời trêu chọc xung quanh tôi xấu hổ im lặng, có vẻ như hiểu lầm không thể giải thích rõ, tất cả đều tại Chu Dịch, không biết giữ bí mật gì cả.

15.

Tranh thủ thời gian nghỉ trưa, tôi vội vã tiến vào văn phòng Tổng giám đốc.

"Mời vào."

Tôi đẩy cửa đi vào, bắt gặp ánh mắt của Chu Dịch.

Sau kì nghỉ lễ, sang năm mới, công ty bề bộn nhiều việc, trông sếp có vẻ mệt mỏi, tiều tụy. Bao nhiêu tức giận của tôi tiêu tan gần hết.

Chu Dịch đặt văn kiện trong tay xuống, nhướng mày hỏi "Sao hôm nay em lại lên đây, trưa muốn ăn gì? Để anh bảo trợ lý đặt trước."

Tôi đóng cửa lại, cuối cùng bày tỏ sự bất mãn của bản thân mình.

"Sao anh lại công khai chuyện kết hôn của chúng ta? Lỡ sau này ly hôn thì sao?"

Chu Dịch sắc mặt âm trầm, sâu kín nhìn tôi chằm chằm, "Em muốn ly hôn với anh như vậy à?"

Tôi bị sự thay đổi sắc mặt đột ngột của Chu Dịch dọa giật mình, theo bản năng lùi lại một bước.

Tôi rất nhanh vội vàng lắc đầu, "Em không có, em chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nếu không còn việc gì em đi đây."

Nói xong tôi chắp tay sau lưng chuẩn bị mở cửa ra lao ra, hi vọng có thể nhanh chóng rời đi.

Thật không may, văn phòng của Chu Dịch không phải nơi tôi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi..

"Lại đây." Chu Dịch khẽ nâng cằm.

Tôi đứng yên bất động.

"Anh đáng sợ đến mức đấy à?" Chu Dịch cười nhẹ, "Không phải em luôn muốn kí hợp đồng hôn nhân với anh sao?"

"Muốn."

Tôi lề mà lề mề đi tới " Hợp đồng ở đâu?"

Chu Dịch dựa vào lưng ghế, lười biếng nhìn tôi, "Cái gì cơ?"

Tôi cứng ngắc nhắc lại: "Hợp đồng."

Đột nhiên Chu Dịch nhấc chân móc vào hốc đầu gối của tôi, không chú ý, thân thể tôi mất thăng bằng, trực tiếp ngã vào lòng Chu Dịch.

"Em vẫn luôn không tin tưởng anh? Không làm chút chuyện xấu xa chẳng phải thiệt thòi sao"

Chu Dịch một tay tiến tới sau gáy tôi vuốt v e nhè nhẹ, tay còn lại ôm chặt eo tôi, chúng tôi gần đến mức có thể cảm nhận rõ từng hơi thở nóng rực của nhau.

Lúc này tôi còn chưa nhận ra Chu Dịch đang âm mưu chiếm tiện nghi của mình thì tôi thật sự là một kẻ ngốc.

Tôi giãy giụa không được, mặt đỏ bừng, lầm bầm: "Lừa đảo, anh mau buông em ra."

Chu Dịch ý thức được tôi thật sự tức giận, nhanh chóng buông tay, đỡ tôi ngồi thẳng trở lại.

16.

"Đùa thôi, anh xin lỗi. Anh không biết em nhạy cảm như vậy. Vì chúng ta đã kết hôn rồi, trước mặt người ngoài phải có tiếp xúc thân mật, anh nghĩ em cần làm quen sớm hơn."

Tôi không khách khí đẩy ra tay anh ra, "Đây là lí do để anh sàm sỡ tôi à? Tôi thấy anh chính là thèm muốn thân thể của tôi, lưu manh! Mau thả tôi xuống."

Chu Dịch để tôi xuống, từ trong túi lấy ra một thỏi son đưa tôi, chậm rãi nói: "Anh không có, anh không phải người nông cạn như vậy."

Tôi nhìn thỏi son trên tay anh, cảm giác mặt mũi đời này đều mất hết.

“Không phải hôm trước em nói thích sao? Anh mua cho em."

Tôi nhìn logo quen thuộc trên thân son, đây đúng là thỏi son hôm trước tôi đăng trên vòng bạn bè.

“Cảm ơn."

Tôi cướp lấy thỏi son, tông cửa bỏ chạy.

Trong nhà ăn nhân viên, tôi thu mình, ngồi ở một góc hẻo lánh ăn cơm, Chu Dịch gọi điện thoại tới.

"Em đang ở đâu?"

"Em đang ăn cơm rồi."

"Ăn ở đâu? Không nói anh đi hỏi mọi người."

Tôi bực bội chọc chọc cơm trên đ ĩa, không tình nguyện trả lời: "Em ở nhà ăn nhân viên, ngồi ở bên trái cửa sổ xa nhất."

"Chờ anh đi qua."

"Ah."

Tôi cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, đang định rời đi thì Chu Dịch đi tới.

Chu Dịch đến rất nhanh, nhưng không nhanh bằng tốc độ ăn của tôi.

"Em ăn xong rồi à?" Chu Dịch cau mày nhìn tôi, "Sao không đợi anh ăn chung?"

Giọng điệu Chu Dịch có chút giận dỗi, tôi chột dạ, chuyển đề tài.

"Anh sao bây giờ mới đến? Không phải anh đã sớm làm xong công việc rồi à?"

Chu Dịch sắc mặt cứng đờ, "Anh ở trong nhà vệ sinh."

Đi vệ sinh lâu như vậy? Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, phát hiện lỗ tai Chu Dịch đều đã đỏ, trong lòng đột nhiên hiểu rõ.

Ah, hóa ra là t á o b ó n.

"Anh cứ ăn từ từ nha, nhớ kỹ ăn thêm nhiều rau xanh, em đi trước đây."

"Em có việc gấp sao?" Chu Dịch giữ bàn tay đang định cầm lấy đ ĩa của tôi, " Nếu Không có việc gì em đợi anh một lát, anh có việc cần nói với em."

"Em......"

Ngay lúc tôi đang định lươn lẹo tìm lí do rời đi, Chu Dịch lại nói: "Nếu em không nhớ rõ, để anh gọi điện hỏi trưởng phòng của em."

Tôi không thể làm gì khác cay đắng trả lời: "Em không bận gì."

17.

Không biết vô tình hay cố ý, càng lúc càng nhiều người đi ngang qua, để lại những ánh mắt hóng chuyện khiến tôi cảm thấy mình như đang ngồi bàn chông.

Tôi nhìn Chu Dịch chậm rãi ăn, hận không thể nhét toàn bộ đ ĩa cơm vào miệng anh ta v.

Tôi nhịn không được hỏi: "Anh muốn nói chuyện gì?"

"Khi ăn không nên nói, khi ngủ cũng vậy." Chu Dịch ngước lên nhìn tôi một chút, lại rũ mắt xuống, "Em đợi anh ăn xong rồi nói tiếp."

Tôi rất muốn nói, vậy anh ăn nhanh lên, nhưng vừa mới bị sếp nhìn thoáng qua, trong lòng không hiểu sao dâng lên một chút áy náy, cảm giác bản thân vô cùng tệ bạc khi bỏ rơi người ta.

Đều tại Chu Dịch quá đẹp trai.

Cuối cùng, lúc Chu Dịch ăn xong, cũng là lúc nhà ăn đã không còn một bóng người.

"Có chuyện gì anh nói đi, em còn trở về làm việc." Tôi thúc giục.

"Anh dự định cuối tuần sắp xếp hai bên gia đình gặp mặt, thảo luận về hôn lễ. Đến lúc đó bận rộn nhiều việc, anh định thuê bên tổ chức tiệc cưới, em có ý kiến gì không?"

Tôi cúi đầu, chọc chọc thức ăn thừa trên đ ĩa, "Anh sắp xếp đi, em cũng không có kinh nghiệm, nếu cần gì anh cứ gọi cho em."

"Còn nữa, nhà mới bên kia em cũng qua rồi, em cảm thấy cần thay đổi chỗ nào không? Sau khi kết hôn chúng ta sẽ sống ở bên đó. Nếu thì không chúng ta cứ chuyển qua luôn, thiếu gì mình cùng đi mua sau."

Tôi có thể cảm nhận được sự chân thành qua ánh mắt của anh, lòng chợt bồn chồn không thể giải thích được.

"Em không có ý kiến gì, anh cứ quyết định đi."

Hai gia đình sắp xếp thời gian để ăn tối với nhau, nhanh chóng quyết định mọi việc trong hôn lễ.

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của tôi, mọi thứ đều diễn ra đơn giản, từ khi lấy giấy chứng nhận kết hôn đến lúc tổ chức hôn lễ, chỉ vỏn vẹn hai tháng.

Mặc dù nghe có vẻ vội vàng, nhưng tôi không cần lo lắng gì cả, vẫn như trước, thoải mái, tự tại.