*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1.
Nghỉ lễ tết Nguyên Đán, bạn học cấp ba đã tốt nghiệp nhiều năm tổ chức họp lớp, mời tôi tham gia, đứng trước hàng vạn câu hỏi từ các bác, các dì về sự nghiệp, tình yêu… của mình, tôi quyết định nhân cơ hội này trốn ra khỏi nhà.
Buổi họp lớp diễn ra suôn sẻ, chúng tôi rủ nhau chơi nói thật hay mạo hiểm, tôi đã có một đêm yên lành, bình an vô sự, cho đến khi trò chơi chuẩn bị kết thúc, tôi thua.
Nhìn những trường hợp các bạn bị bóc sạch bí mật, đến quần l ó t cũng chẳng còn, tôi đánh liều, chọn mạo hiểm.
Bạn học: "Gọi điện thoại cho tin nhắn ghim trên Wechat nói, chồng ơi, em nhớ anh."
Nhưng mà, người đầu tiên tôi ghim trên Wechat là sếp!!! Dù sao sếp cũng là người trực tiếp trả lương cho tôi, vì vậy tôi ghim liên hệ của sếp ở đầu Wechat, để không bỏ sót bất cứ thông tin công việc quan trọng nào.
Tôi có chút do dự: "Nhưng đây là tài khoản của sếp công ty tớ......"
Bạn học: "Đã kết hôn chưa?"
Tôi lắc đầu.
Bạn học: "Vậy liền gọi đi!"
Tôi cắn răng, kiên trì gọi qua, trong lòng thầm mong anh ta tuyệt đối đừng trả lời.
Nhưng mà không đến ba giây, đầu dây bên kia liền truyền đến âm thanh trầm thấp, gợi cảm của Chu Dịch.
"Có chuyện gì không?"
Tôi, dưới ánh mắt mong chờ, hóng hớt của mọi người, nghiến răng nói: "Chồng ơi, em nhớ anh."
Đầu dây bên kia ngừng lại, im lặng, tôi chưa kịp cúp máy thì anh ấy nói: "Uhm.. anh cũng nhớ em."
Thấy mọi người bịt miệng, im lặng, ngạc nhiên nhìn mình, tôi vội vàng cúp điện thoại.
"Tớ chưa có kết hôn, mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu!!."
Bạn học khoát khoát tay, "Chúng tớ hiểu, đều hiểu, chuyện tình văn phòng lãng mạn, nên muốn khiêm tốn một chút!"
Tôi mệt mỏi che mặt lại.
Không, mọi người đều không hiểu.
Tôi chỉ có thể mừng thầm trong lòng, may mắn thay mấy ngày nay không phải đi làm, nếu không, thực sự tôi không dám đối mặt với Chu Dịch mất huhu.
Nhưng Chu Dịch nói nhớ tôi, tám phần là do uống say, biết đâu ngày mai anh ta sẽ quên chuyện này.
Ngày hôm sau, tôi liền đem chuyện này quên sạch.
2.
Sáng mùng Hai Tết, tôi cách cánh cửa vẫn còn nghe được tiếng cha tôi cười, ngay sau đó tôi liền nghe tiếng gõ cửa phòng mình, mẹ tôi dịu dàng gọi: "Nguyên Nguyên, mau rời giường thôi con."
Tôi đang định thắc mắc sao hôm nay mẹ tôi lại có tâm trạng tốt như vậy, thì mẹ lại nhẹ nhàng lên tiếng.
Ngay sau đó, bà ấy liền nói: "Bạn trai của con đang ở đây, con mau ra đón tiếp người ta."
Tôi giật mình, từ trên giường nhảy dựng lên, chạy vội ra mở cửa.
"Bạn trai nào cơ ạ? Ai có bạn trai hả mẹ?"
Mẹ tôi cười đến mức nếp nhăn nơi khoé mắt đều hiện rõ.
"Đương nhiên là bạn trai của con, đứa nhỏ này thật là, có bạn trai ưu tú như vậy sao phải giấu diếm, đáng ra nên sớm một chút mang về nhà giới thiệu với chúng ta."
Tôi nhìn phía sau mẹ, thấy bóng lưng một người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, vai rộng eo hẹp, mạnh mẽ, dáng ngồi thẳng tắp.
Ah đây sẽ không phải lừa đảo chứ? Hay là bên đa cấp dụ dỗ, bán bảo hiểm?
Tôi đem mẹ kéo vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tôi hỏi: "Mẹ, người kia không có tìm hai người xin tiền không?"
Mẹ tôi đập tôi một cái, "Này, con nói cái gì vậy? Người ta còn mang quà cáp đến chúc tết, làm sao lại thành đa cấp rồi!"
Tôi xấu hổ che mặt, "Thế nhưng mẹ ơi, con chưa có bạn trai mà."
Mẹ tôi sửng sốt một chút, "Bạn trai cũ cũng được tính, thằng bé đều đã đến nhà mình rồi, các con có thể nối lại tình xưa, thằng bé còn đẹp trai, tuấn tú như vậy, mẹ vừa lì xì cho cậu ta phong bao năm trăm tệ!"
"Dạ?" Tôi không khỏi kinh hãi, "Mẹ, vậy sao mẹ chỉ cho con có một trăm tệ, con có phải con ruột của mẹ không T^T?"
Mẹ tôi trợn mắt nhìn tôi, "Không phải, con chỉ là hàng tặng kèm miễn phí, sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như con cơ chứ. Quên đi, nếu không phải bạn trai của con, vậy chắc cậu ta vào nhầm nhà rồi, để mẹ ra bảo thằng bé, tránh nhìn thấy mà bực cả mình."
Tôi ngăn mẹ lại, "Không được, con phải đem hồng bao lấy về, không thể chịu thua lỗ như vậy được."
"Con thật là, vừa sang năm mới, con đừng đem xui xẻo đến cho người khác."
Mẹ tôi muốn tóm lấy tôi, nhưng tôi linh hoạt né được, tôi chạy vọt tới phòng khách, đối diện người kia mở miệng chính là một câu: "Chú, chúc mừng năm mới, cung hỉ phát...... tài......"
Tôi nhìn ông chủ trước mặt, đem những lời chưa kịp nói nghẹn trở về.
3.
Tôi nhìn sếp của mình ăn mặc chỉnh tề trong bộ âu phục và đôi giày da trước mặt, chợt nhớ ra bản thân còn chưa rửa mặt, đầu tóc rối bù, ngay lúc này, xấu hổ đến mức muốn đội quần .
Chu Dịch đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: "Nguyên Nguyên, chúc mừng năm mới!"
Tôi thua rồi, sếp, nay anh uống nhầm thuốc hảaaa?
Chu Dịch tiếp tục nói: "Anh cũng không muốn nhanh như vậy liền công khai quan hệ của chúng mình, nhưng ngày hôm đó khi em gọi điện thoại tới, cha mẹ anh liền đã biết quan hệ của chúng ta, bọn họ luôn mong mỏi, hỏi anh khi nào có thể đưa em về thăm nhà một chút."
Đột nhiên tôi kết nối được với mạch não của Chu Dịch.
Chắc là đêm hôm đó, khi tôi gọi điện thoại cho sếp, vừa lúc người khác nghe được nên hiểu lầm, vậy nên hiện tại anh ta đến đây để trả thù tôi, khiến tôi cũng bị hiểu lầm.
Có thù tất báo, không hổ là sếp tôi – Chu Dịch.
Nhưng mà tôi đây sao có thể sợ anh ta? Đúng là tấm lá chắn hoàn hảo mà tôi đang cần tìm, lại còn tự biết đưa đến tận cửa.
Tôi thân mật ôm cánh tay anh ấy, khóe mắt thấy sắc mặt Chu Dịch hơi cứng đờ, tôi không khỏi cong khóe miệng.
"Cha mẹ, để con chính thức giới thiệu, đây là Chu Dịch, bạn trai của con."
Tôi ngồi ở phòng khách cắn hạt dưa, nhìn anh bị cha mẹ tôi hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, như khám bệnh, nhịn không được ở trong lòng cảm thấy vui vẻ, hả hê.
Chu “bóc lột”, không ngờ anh cũng có ngày hôm nay.
Trên bàn cơm, tôi lần nữa thể hiện tình yêu, không ngừng gắp đồ ăn cho sếp – thịt mỡ, tỏi, gừng, rau mùi,….
Sau bữa ăn, ánh mắt ông chủ nhìn tôi chuyển từ hoang mang sang phẫn nộ, tức giận đến mức không thể kìm chế được.
Tôi hướng sếp của mình cười một cách ngọt ngào, "Em biết anh thích ăn mà, nào ăn nhiều thêm một chút, đừng ngại!"
Chu Dịch dưới gầm bàn nắm lấy tay tôi, không nặng không nhẹ bóp một chút.
"Cảm ơn em."
Tôi cảm nhận được uy hiếp, thức thời mà cúi đầu, thành thật ăn cơm.
Mẹ tôi đột nhiên nói: "Hai con quen nhau bao lâu rồi? Dự định lúc nào kết hôn?"
4.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dịch, muốn nhìn một chút xem anh ta định bịa chuyện tiếp như nào.
Chu Dịch nhìn về phía tôi, vẻ mặt dịu dàng, "Chúng con chính thức quen nhau không phải quá lâu, nhưng con tin rằng cả hai đều đã hiểu rõ đối phương, con không thể tượng tượng cuộc sống sau này của con nếu không có Nguyên Nguyên sẽ như thế nào."
Tôi sờ lên cánh tay nổi da gà, cảm thấy ớn lạnh.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dịch, dùng ánh mắt ra hiệu anh ấy đừng bịa ra những chuyện lố bịch và buồn nôn như vậy.
Chu Dịch nhếch miệng lên, khuôn mặt tràn đầy ý cười, tiếp tục nói: "Trong lòng con luôn hi vọng chúng con có thể mau chóng kết hôn, nhưng là cục dân chính hiện tại hẳn là còn chưa bắt đầu đi làm, khả năng phải hai ngày nữa mới mở cửa trở lại. Về phần đám cưới, con nghĩ hai gia đình chúng ta cần bàn bạc cẩn thận và chi tiết hơn, gia đình con cũng sẽ không bỏ qua bất cứ thủ tục cần thiết nào."
Ahhh, lời nói của sếp khiến cả nhà tôi choáng váng, chiếc đùi gà yêu dấu tôi đang gắp dở đều bị dọa đến mức rơi trên bàn.
Tôi tức giận đá Chu Dịch một cái, nói hươu nói vượn cũng phải có giới hạn, sau này tôi phải giải thích với cha mẹ thế nào, nói anh ta không còn nên không thể kết hôn?
Cha tôi có chút ngập ngừng, "Có phải quá nhanh không? Nay mới là lần đầu con đến gặp chúng ta."
Chu Dịch nhìn về phía tôi, ánh mắt âu yếm đến khó tin, như thể chúng tôi là một đôi yêu nhau vậy.
"Con tin những người có duyên sớm muộn gì cũng ở bên nhau, nhưng con càng mong có thể ở bên Nguyên Nguyên càng sớm càng tốt."
Vừa nói, sếp vừa vô tình lấy trong túi ra một chùm chìa khóa.
"Nhân tiện, chú, kỳ nghỉ Tết này chú có muốn đi du lịch tự lái không? Con có rất nhiều xe đậu trong gara, mà không có mấy cơ hội sử dụng, đều phủ bụi cả, khi nào rảnh, chú có thể đến chọn một vài chiếc. Con nghĩ sẽ tiện cho gia đình mình di chuyển hơn.”
Tôi rõ ràng nhìn thấy cha tôi con mắt đều trừng lớn.
Chu Dịch lại quay đầu nhìn về phía mẹ tôi.
"Dì à, con biết mọi người đang lo lắng cho Nguyên Nguyên. Con ở nội thành còn mấy căn nhà đang để trống, sau khi kết hôn chúng con sẽ sống ở đó, chú dì cũng có thể chọn một căn để ở, đến lúc đó Nguyên Nguyên nhớ nhà cũng thuận tiện trở về thăm hai người."
Mẹ tôi lập tức mặt mày hớn hở, lấy sổ hộ khẩu ra để lên bàn một cách phấn khởi.
"Ai nha! Còn kêu dì nữa, nên đổi giọng gọi mẹ!"
Làm người trong cuộc, tôi trợn mắt há hốc mồm, chết lặng.
5.
Lấy lại tinh thần tôi vội vàng mở miệng muốn ngăn trò hề này lại.
"Thực ra, chúng con không phải ——"
Chu Dịch đột nhiên nắm chặt tay của tôi, khóe mắt mang theo ý cười dịu dàng, cắt ngang lời tôi định nói.
"Về sau tiền lương của con đều sẽ do Nguyên Nguyên quản, con cam đoan sẽ không để Nguyên Nguyên bị khi dễ hay phải chịu ấm ức."
"Đây là quà gặp mặt." Chu Dịch ghé vào bên tai tôi, nói nhỏ, "Có bảy chữ số, nếu ít quá có thể thêm vào, mật mã là sinh nhật của em."
Tôi nhìn tấm thẻ ngân hàng được nhét vào trong tay, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nặng trĩu.
Tôi im lặng, tôi đầu hàng.
Ô ô, viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản ngon thật đấy QAQ.
......
Mùng bảy, đã đến ngày đi làm.
Tôi cầm sổ hộ khẩu, chậm chạp không chịu lên xe.
Chu Dịch nhìn thẳng tôi qua cửa kính xe, tay một chút lại một chút gõ gõ vào vô lăng, khiến tôi cảm thấy hết sức áp lực.
"Em muốn đổi ý sao?"
Đối mặt với việc đột nhiên trở nên giàu có sau một đêm, con người khó tránh khỏi lóa mắt, nhưng sao khi tỉnh dậy, họ sẽ không ngừng nghi ngờ và do dự.
"Sếp, tại sao anh muốn cùng tôi kết hôn? Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, anh coi như muốn tìm người ứng phó gia đình làm sao mà thiếu người, anh cũng không nên tìm tôi a."
Tôi cảnh giác lui lại một bước.
Thành thật mà nói, mấy ngày nay tôi đều suy nghĩ về điều đó, tôi hoài nghi anh ta muốn lừa gạt tôi về nhà sau đó cắt lấy thận của tôi, hoặc là muốn lấy trái tim của tôi đổi cho bạch nguyệt quang yếu ớt bị bệnh tim của anh ta, hoặc là coi trọng giác mạc của tôi TAT.
Chu Dịch bỗng nhiên nở nụ cười, "Em không tầm thường, em cùng người khác không giống nhau, em rất đặc biệt."
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập tình cảm, dịu dàng khiến người đối diện phải chết đuối trong ánh mắt đấy.
Tôi cảm giác bên tai có chút nóng lên.
Tôi hỏi ngược lại: “ Tôi với người khác không giống nhau ở điểm nào?"
Vừa dứt câu, tôi lập tức phát hiện ngữ điệu không đúng, giống như tôi đang hờn dỗi, làm nũng sếp của mình vậy.
Những luận điệu của nhà tư bản thực sự khủng khiếp!