Kết Hôn Với Người Chồng Điên

Chương 66: Thẩm Vấn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Ừm hửm?!

Ứng Tư Tư nghịch ngợm phát ra âm tiết:

- Lạnh quá.


Cô chủ động vươn tay khoác lấy hắn, áp sát để ấm hơn nhiều.


Tần Yến Từ toàn thân cứng đờ, mãi đến khi bước vào quán ăn, cô buông tay, hắn mới có thể thả lỏng.


Hai người ăn xong bánh chẻo trở về.


Ứng Tư Tư lạnh không chịu nổi, nép vào lò sưởi vừa xoa tay vừa hơ.


Ở sân sau tầng dưới của nhà khách có nhà tắm, đăng ký số phòng ở chỗ lễ tân là có thể vào bể ngâm.


- Thật không? Em muốn ngâm mình.


Ứng Tư Tư tự nhiên mang theo xà phòng và dầu gội của hắn ra ngoài.


Khi đi qua quầy lễ tân, vẫn là nhân viên đó, Ứng Tư Tư cố nén ghê tởm tiến tới:

- Chào anh, tôi muốn đăng ký tắm.


- Chờ chút.


Nhân viên lễ tân lấy ra quyển sổ.


Yêu cầu Ứng Tư Tư điền số phòng và tên.


Ứng Tư Tư làm theo, đối phương buông một câu:

- Tắm sạch chờ bị ăn đi? Khỉ thật.


Cô không hiểu, nghĩ rằng đối phương đang nói chuyện phiếm, đặt bút xuống rồi đi.


Trong phòng, Tần Yến Từ nghĩ đến việc cô sẽ dùng xà phòng của hắn để tắm rửa, một cảm giác nóng bừng xâm chiếm, không thể đọc nổi sách, đành phải gấp lại.

Ngồi khô khan gần một tiếng cô mới trở về, bước vào là một vẻ mặt tươi cười, vì vừa tắm xong, hai má cô ửng hồng như thoa phấn, trông rất xinh đẹp.


- A Từ, anh có muốn tắm không?

Tần Yến Từ lòng rối loạn, đưa tay xương ngón rõ ràng đẩy gọng kính, cố tỏ vẻ bình tĩnh:

- Không vội, em nghỉ trước đi.


- Em cũng không buồn ngủ.


Ứng Tư Tư đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.


Tuyết trắng phủ sáng đêm như ban ngày, đường phố trắng xóa, tuyết dày tới đầu gối.


Thời tiết như vậy.


Làm sao cô buôn bán được?

Chiếc xe đạp làm của hồi môn, liệu có được không?

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.


Ứng Tư Tư hoảng sợ nhìn về phía Tần Yến Từ.


Tần Yến Từ không nhanh không chậm mở chốt cửa, hai thanh niên mặc đồng phục màu xanh đậm bước vào phòng, trực tiếp hỏi:

- Hai người có quan hệ gì?

Là người của đội tuần tra.


Ứng Tư Tư mơ hồ:

- Chào anh, chúng tôi là vợ chồng, có chuyện gì vậy?

- Vợ chồng? Có bằng chứng không?

- Bằng chứng? Anh muốn nói đến giấy đăng ký kết hôn à?

Ứng Tư Tư lập tức nói:

- A Từ, giấy đăng ký kết hôn đâu?

Tần Yến Từ bình thản:

- Ai rảnh rỗi mà mang theo giấy đăng ký kết hôn chứ?

Hắn đưa ra thư giới thiệu để chứng minh thân phận.


Người đối diện xem xong nói:

- Anh là người địa phương, tại sao không ở nhà?

Tần Yến Từ đáp lại:

- Trên quy định không cho phép người địa phương ở khách sạn à?

Người đối diện bị nghẹn lời, chuyển sang hỏi Ứng Tư Tư:

- Đã là vợ chồng, sao anh ta ở đây mấy ngày rồi mà bây giờ cô mới đến?

- Cuối năm bận rộn, không lo được cho chồng.

Hôm nay rảnh rỗi, nghĩ đến mang chút đồ ngon cho anh ấy.

Các anh hỏi những điều này làm gì?

Ứng Tư Tư nghĩ thầm, cô không làm gì sai, tại sao lại bị thẩm vấn như tội phạm?

Nếu không có lý do chính đáng, tôi sẽ đến khu phố phản ánh các anh đe dọa người khác.


Hai người đối diện im lặng.


Một người ho khan vài tiếng:

- Có người tố cáo các người làm chuyện bậy bạ.


Ứng Tư Tư tức giận, khuôn mặt trắng hồng:

- Tôi và chồng tôi ở khách sạn đàng hoàng, sao lại thành làm chuyện bậy bạ? Người tố cáo mà không có bằng chứng rõ ràng, lại tùy tiện gán tội cho tôi, lan truyền khắp nơi, làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của tôi, tôi yêu cầu người đó phải cúi đầu xin lỗi chín mươi độ trước mặt tôi, nếu không tôi sẽ làm lớn chuyện này, lúc đó tất cả chúng ta đều không yên ổn.


Hai người nhìn nhau.


- Chúng tôi chỉ là kiểm tra theo quy định, xin lỗi đã làm phiền.


Hai người định rời đi.


Ứng Tư Tư tiến lên ngăn lại:

- Đã là kiểm tra theo quy định, tại sao xem xong giấy tờ của chồng tôi lại tiếp tục hỏi tôi? Rõ ràng các anh cho rằng tôi là một người không đứng đắn, cố tình thẩm vấn để tôi lộ ra sơ hở.

Tôi cảm thấy danh dự của mình bị xúc phạm, các anh đừng nói gì đến chuyện người trong sạch tự hiểu rõ, chuyện này không có lời giải thích rõ ràng, không thể coi như xong.


Danh dự của một cô gái quan trọng biết bao?

Cô không thể chịu đựng việc bị người ta bôi nhọ ác ý.