Kết Hôn Với Người Chồng Điên

Chương 49: Không Ngốc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ứng Tư Tư tìm lý do cho hắn:

- Nếu không gặp anh ấy, có phải vì hôm qua học bài quá muộn nên hôm nay không dậy nổi không?

- Đứa trẻ này, dù có học nhiều vào năm mới cũng không nên làm muộn việc đi thăm cha mẹ vợ chứ.


Mẹ Tần tuy mắng mỏ nhưng trên mặt không hề có chút tức giận, thậm chí còn có vẻ hài lòng.

Bà hứa hẹn:

- Khí nó đến nhà, mẹ sẽ nói với nó vài câu.


Ứng Tư Tư nói:

- Học tập quan trọng.


Mẹ Tần gật đầu:

- Đúng vậy, nghe nói kỳ thi vào tháng bảy dương lịch, giờ đã là tháng hai, Yến Từ đã mười năm không chạm vào sách vở, thuê gia sư thì nó không chịu, sắp xếp cho nó học lớp mười hai cũng không đồng ý, cứ tự mình vắt óc suy nghĩ.

Nếu không cố gắng hơn thì làm sao mà thi đậu?

Hắn từ nhỏ đã rất kiêng cường.


Ngày xưa khi còn đi học, hắn luôn muốn đứng đầu.


Nếu không phải đi Tây Bắc, hắn đã tốt nghiệp đại học và đi làm từ lâu rồi.


Nếu lần này không đậu, khi nhớ lại những năm tháng trước đây, sự khác biệt tâm lý sẽ rất lớn, khó lòng chấp nhận!

Bà thêm vào:

- Tư Tư, Yến Từ có tính cách như thế, con chắc đã thấy rồi, khi lạnh lùng không ai có thể làm nó động lòng, nếu sau này nó có điều gì không đúng, con hãy rộng lượng một chút.


Ứng Tư Tư không hiểu ý định của mẹ Từ, cô chỉ thấy tiếc cho sự vất vả của Tần Yến Từ khi học bài, nhẹ nhàng đáp:

- Ưm.


Sau khi trò chuyện với cha mẹ chồng một chút.


Ứng Tư Tư vào phòng của Lư Nguyệt Xuân, lấy ra những phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn để tặng cho các cháu trai.


Lư Nguyệt Xuân cười nói:

- Em quá khách sáo rồi, chúng ta là một nhà, đâu cần phải nghi lễ như vậy.


- Một chút lòng thành.


Lư Nguyệt Xuân đột nhiên có chút tiếc nuối:

- Lúc trước chị còn mong đợi khi em về làm dâu, chúng ta có thể đi dạo phố cùng nhau, không ngờ hai người lại chuyển đi, sau này trong nhà có việc gì, muốn tìm người để chăm sóc cũng không có.

Hừ~

Ứng Tư Tư lập tức hiểu ý, cô ta muốn cô sau khi kết hôn thì ở trong khu tứ hợp viện.


Cô và Tần Yến Từ đều là những người không có nghề nghiệp cố định.


Trong mắt người khác, họ cần phụ thuộc vào cha mẹ để sống.


Lư Nguyệt Xuân sợ bố mẹ chồng bí mật cho họ tiền, muốn ở gần để giám sát họ, cần thiết có thể sử dụng như người hầu.


Cô không phải kẻ ngốc.


Giống như ở Lý gia, rõ ràng ngày nào cũng bận rộn.


Cha cô vẫn cảm thấy cô nhàn rỗi, thường cảm thán cô thật may mắn, mỗi ngày chỉ cần dọn dẹp nhà cửa, không như ông, phải đối mặt với nhiều vấn đề phiền phức.


Thực sự không biết nói gì.


Cô đáp lời:

- Khi Yến Từ thi xong, em sẽ bàn bạc lại với anh ấy về việc có chuyển về ở không, hiện tại chắc chắn không thể, anh ấy cần môi trường yên tĩnh để học tập.


Chỉ mấy câu đã khiến Lư Nguyệt Xuân không có cơ hội mở miệng.


- Chị dâu, chị nghỉ ngơi cho tốt, em về trước dây.


Ứng Tư Tư không muốn cho Lư Nguyệt Xuân thêm cơ hội nói chuyện, đứng dậy chào tạm biệt rồi rời khỏi.


Cô vốn dự định đi dạo một vòng quanh khu nhà, nhưng lại lo lắng sẽ làm phiền Yến Từ nghỉ ngơi.


- Về nhà thôi, nếu anh muốn tìm, tự khắc sẽ tìm.


Ứng Tư Tư lẩm bẩm quay về nhà.


Cổng lớn đã mở ra.


Tống Hàn Mai ngồi trong phòng khách, ánh mắt chăm chăm nhìn vào Ứng Tư Tư.


Vừa mới cãi nhau với Lý Quân Lộc, cơ thể bỗng dưng nóng bừng không thể kiểm soát.


Họ đã ồn ào đến giờ.


Lo lắng cổng đóng lâu quá, hàng xóm sẽ nói chuyện.


Bà ta buộc phải ra mở cổng, mới phát hiện con gái và Ứng Tư Tư không biết từ khi nào đã rời đi.


Cùng biến mất còn có gói thuốc bột chuẩn bị cho Tần Yến Từ.


Bà ta đã tìm khắp nhà cũng không thấy.


Nghĩ đến sự yêu thích vô cớ dành cho Lý Quân Lộc, bà ta nghi ngờ là mình đã uống phải thuốc đó.


Mà người có khả năng làm việc này trong nhà chỉ có Ứng Tư Tư.


- Mày đã đi đâu?