Cửa phòng không khóa.
Ứng Tư Tư dậy rửa mặt, khi thoa kem dưỡng da thì nghe thấy ngoài cửa có người gọi vợ.
Cô mở cửa ra.
Là Tần Yến Từ.
Ứng Tư Tư nở nụ cười, gọi ngọt ngào:
- A Từ, sao anh có thời gian đến đây? Vào trong đi.
Tần Yến Từ nói nhỏ:
- Về chuyện tem.
- Anh đã đổi thành tiền rồi?
Ứng Tư Tư mong đợi nhìn hắn.
Tần Yến Từ:
- Không được sự đồng ý của em, sao tôi có thể đổi?
Ứng Tư Tư cảm thấy được tôn trọng thật tuyệt.
Cô rất muốn biết giá trị của tem:
- Vậy cái đó giá bao nhiêu?
- Mười đồng.
Ứng Tư Tư sốc đến mức che miệng lại, mười đồng? Hơn trăm cái, chẳng phải giá trị ngàn vàng sao?
Như vậy thì đã phát tài rồi.
Có số tiền này, cô có thể thoải mái đầu tư vào việc mua bán.
Cô vui vẻ nắm tay hắn:
- Giao dịch ở đâu?
Tần Yến Từ nhìn vào tay cô đang nắm chặt lấy tay hắn, mềm mại và lạnh lẽo như một sợi lông vũ, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng:
- Em không tin tôi? Cần phải đi cùng sao?
- Không phải không phải.
Ứng Tư Tư lắc đầu như cái trống lắc, sau một chút do dự, kéo ra cái hộp từ dưới giường, lấy ra cuốn tem:
- Em có một cuốn ở đây, muốn bán hết.
Tần Yến Từ ngạc nhiên, nhận lấy cuốn tem, lật từng trang, không khỏi cảm thán:
- Em lại có nhiều món độc như vậy.
Mặt hắn bỗng trở nên nghiêm túc:
- Vậy cái em đưa cho tôi, không phải là nhặt được? Em lừa tôi?
Ứng Tư Tư thấy vậy, vẻ mặt căng thẳng.
Dù cô đã tin rằng Lý Ngọc Vi đã bôi nhọ hắn, nhưng khi thấy hắn nghiêm mặt, cô vẫn không hiểu sao lại sợ hãi.
Cô lập tức lao vào ôm thắt lưng hắn:
- A Từ, tha lỗi cho em, không phải em cố ý.
Đó là em mua từ chợ đen, em lo lắng nếu nói ra anh sẽ nghĩ em không đứng đắn, em rất quan tâm đến anh.
Cô gái dịu dàng nhận lỗi, nói chuyện ngay trước ngực hắn.
Cảm giác ấm áp, xuyên qua lớp áo, tiếp xúc với làn da.
Hắn ngay lập tức cảm thấy nhịp tim tăng nhanh, chỉ có thể nắm chặt tay để giảm bớt cảm giác không thể kiểm soát.
Một lúc lâu sau, hắn hỏi:
- Quan tâm đến mức nào?”
Ứng Tư Tư ngẩng đầu, khẳng định:
- Quan tâm đến mức không thể dùng lời để diễn tả.
Tần Yến Từ bỗng cười, nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của cô như hoa xuân, hắn không còn kiềm chế được sự rung động trong lòng, cúi đầu lại gần đôi môi đỏ hồng, nói với cô bằng giọng mềm mại và ngọt ngào như chính làn môi đó.
Ứng Tư Tư hoảng sợ, không hiếu hắn đang làm gì.
Cô định đẩy hắn ra.
Một tiếng thét chói tai, truyền đến tai.
Hai người hoảng sợ tách nhau ra.
Lý Ngọc Vi xoa mắt nhìn hai người:
- Hai người làm gì vậy?
Cô ta có nhìn lầm không?
Chắc chắn là nhìn nhầm.
Tần Yến Từ sao có thể hôn Ứng Tư Tư?
Ứng Tư Tư vừa xấu hổ vừa lo lắng:
- Lý Ngọc Vi! Sao cô không gõ cửa?
Trời ơi.
Xấu hổ chết mất.
Cô che mặt lại.
Lý Ngọc Vi bình tĩnh lại, xác nhận mình không nhìn nhầm, Tần Yến Từ thực sự đã hôn Ứng Tư Tư.
Cô ta cảm tháy tức giận vì bị đàn ông phản bội:
- Tôi còn định hỏi chị, giữa ban ngày ban mặt lại cùng đàn ông âu yếm, có phép tắc gì không?
Tần Yến Từ bị Lý Ngọc Vi làm hỏng tâm trạng, tức giận trong lòng:
- Chúng tôi có giấy chứng nhận kết hôn, cô quản chúng tôi ngày hay đêm.
Lý Ngọc Vi:
- Không tổ chức tiệc cưới thì không được, chị mau bảo anh ta đi đi!
- Người nên đi là cô, ăn no rỗi việc chạy đến quản chúng tôi.
Ứng Tư Tư tức giận, đẩy Lý Ngọc Vi ra ngoài, đóng cửa lại, quay người đối diện với Tần Yến Từ, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Dừng một chút, lấy ra đôi găng tay mình vất vả đan, cắn môi, dáng vẻ như một người vợ nhỏ:
- A Từ, tặng anh.