Kết Hôn Sai Lầm

Chương 54: Không thể chịu nổi




Khi ánh mặt trời đã tắt cô chào tạm biệt Diệp Phong, cô nhìn nụ cười của anh, cô nói: “Em đi đây, anh ngủ yên nhé, sau này em sẽ lại đến chỉ là không biết bao giờ, anh đừng trách em, anh cũng biết, ở đây cách thành phố C xa như vậy.”

Lúc còn sống, anh luôn hỏi em: “Tiểu Tinh, khi nào em đến thăm anh.” Bây giờ ở dưới hoàng tuyền anh sẽ còn hỏi không? Khi đó cô vẫn luôn không mấy hứng thú trả lời anh.

Cô theo anh họ và Amy trở về nhà Diệp Phong.

Mẹ Diệp Phong đã làm xong cơm tối chờ họ về ăn, cô là khách ở xa tới được mời ngồi xuống trước, rồi anh họ cũng ngồi, Amy giúp cô xếp đũa, mẹ Diệp Phong dọn món cuối cùng lên bàn, là một bát thịt kho tàu, miếng thịt đỏ hồng vừa nhìn là biết hầm với rượu.

Là một bữa cơm tối thông thường nên không uống rượu, dù mẹ Diệp Phong nhẹ nhàng nói mọi người ăn tự nhiên, ăn nhiều chút, nhưng không khí trên bàn ăn vẫn rất nặng nề, không thấy nụ cười trên gương mặt ai, cô cũng ăn không ngon miệng.

Đột nhiên trong bát được múc vào một miếng thịt kho tàu, cô ngẩng đầu lên, mẹ Diệp Phong đang thu muỗng về.

“Tiểu Phong thích ăn nhất là thịt kho tàu Bác làm, mỗi lần về nhà đều làm rộn kêu bác làm, thịt mỡ ăn nhiều cũng không tốt, nên số lần bác làm cho nó ăn cũng không nhiều, có một lần nó nói với Bác: “Mẹ, thịt kho tàu mẹ làm ngon tuyệt, lần sau con đưa cô gái con thích đến nhà, mẹ cũng làm cho cô ấy ăn nhé.”

Mẹ Diệp Phong nhìn cô: “Bác đợi đến hôm nay, mới có cơ hội nấu cho cháu ăn.”

Hạ Tiểu Tinh sờ chén sững sờ, rất lâu sau mới nói: “Cháu xin lỗi.”

Vẻ mặt mẹ Diệp Phong rất bình tĩnh, không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, đây là khả năng không chế cảm xúc rất tốt, là một người mẹ vô cùng lý trí: “Con không sai là nó tình nguyện, là nó yêu con, không ai quy định là con cũng phải yêu nó, con không cần xin lỗi.”

Amy đứng dậy đi vào nhà bếp, nước mắt lại trào lên trong mắt Hạ Tiểu Tinh, việc đến đây của cô gọi lại đau thương của mọi người, cúi đầu, cô đút miếng thịt vào miệng, thịt hầm vừa đủ nhai rất mềm, hương thơm lan tỏa, hương vị đậm đà, béo nhưng lại không ngấy, cô nhẹ nhàng nói: “Rất ngon ạ.”

Mẹ Diệp Phong hơi cong miệng: “Đây là nấu theo phương pháp Tô Châu, mỡ cũng nấu ra hết rồi, ăn thêm mấy miếng cũng không sợ mập.” Nói xong liền múc cho cô thêm một miếng.

Cô gắp bỏ vào miệng, nước mắt tràn ra khỏi khóe mi, rơi xuống chén.

Ăn cơm xong mẹ Diệp Phong ở trong nhà bếp rửa chén, Amy thì đang phụ rửa chén, cô nhờ anh họ Diệp Phong đưa cô đi tìm một khách sạn, anh họ nói, trong nhà có phòng khách, cô từ chối khéo, suy cho cùng, cô cũng không là gì của Diệp Phong, hai người họ vẫn luôn dừng ở mức tình bạn.

Mẹ Diệp Phong cũng không giữ cô lại, bà bình tĩnh tiễn người con gái mà con trai dùng nửa đời để theo đuổi, một người mẹ kiên cường như vậy từ đầu đến cuối cũng không rơi một giọt nước mắt trước mặt người khác.

Anh họ Diệp Phong đưa cô đi tìm khách sạn, trên đường đi anh mới kể lại chuyện lúc Diệp Phong ra đi, anh ấy lúc đang ngủ thì rời khỏi thế gian này, đi rất thanh thản.

“Em có thể nhớ nó, còn đến Paris thăm nó, cũng đáng cho Tiểu Phong rồi.” Anh họ nói.

Trong mắt cô dâng lên một tầng hơi nước, thành phố Paris về đêm, ánh đền rực rỡ, là một kiểu lộng lẫy, giống như pha lê dễ vỡ hoàng hôn chóng tàn, chợt bùng cháy rực rỡ nhưng cũng mau chóng lụi tàn đều là một kiểu bi thương.

Thành phố này dù có đẹp đến mấy, cũng đều bị chìm trong vết tích nước mắt, từ nay về sau sẽ luôn mang một tầng sương mù ẩm ướt trong cô.

Cô ở một khách sạn 4 sao, lúc làm thủ tục nhận phòng, cô cũng đặt vé máy bay về nước luôn, là 12 giờ trưa ngày mốt, là hãng hàng không năm đó cô rời khỏi Paris.

Cô hỏi anh họ Diệp Phong tên và số tài khoản ngân hàng của mẹ Diệp Phong, nói với anh là cô còn nợ Diệp Phong 300 ngàn nhân dân tệ, anh họ Diệp Phong rất ngạc nhiên, nói trước giờ chưa nghe Diệp Phong nói qua, sau đó nói sẽ về hỏi lại cô sau đó sẽ gửi qua tin nhắn cho cô.

Cô nói vâng, ngày mai sẽ chuyển tiền vào, thẻ Âu Vũ Thanh cho cô cô vẫn mang theo bên người.

Trái múi giờ, lại thêm chuyện buồn cô nằm trên giường mở to mắt nhìn lên trần nhà.

Nửa đêm thì nhận được điện thoại của Âu Vũ Thanh, anh biết cô ngủ không được, 2 giờ đêm Paris là 10 giờ sáng ở Trung Quốc, anh hủy chuyến đi ở Hokkaido, chuẩn bị lên máy bay về nước, cô nói với anh ngày và số chuyến bay của cô, Âu Vũ Thanh nói: “Anh đến Bắc Kinh đón em.”

Để điện thoại xuống, cô đứng bên cửa sổ ngắm cảnh đêm Paris, Tháp Eiffel phát sáng từ phía xa dưới bầu trời đêm xanh thẳm, như một bức tranh phát sáng in trên cửa kính, cô hà hơi lên cửa kính lấy tay khắc hoạ lại nó, nhiệt độ bên ngoài và trong phòng đối lập nhau, hơi nước ấy cuối cùng hóa thành nước mắt.

Cô nhớ lại khu nghĩa trang, lúc này chốn nhân gian lại lạnh như vậy, cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống.

“Diệp Phong, anh rất lạnh phải không?” Một giọng nói đang nói.

Trời gần sáng mới lên giường nằm, rất nhiều giấc mơ mơ hồ, trong giấc mơ của mình cô vẫn luôn tìm kiếm người, tìm cha, tìm Diệp Phong, cuối cùng chỉ còn lại Âu Vũ Thanh, cô không nhịn được khóc lên: “Mọi người đừng rời xa con.”

Cô bị tiếng gõ cửa gọi tỉnh.

Trèo xuống giường, rửa sạch mặt, cô khoác áo rồi đi mở cửa, người ngoài cửa là Amy, cô hơi sững sờ.

Amy nhìn cô, ánh mắt rất tĩnh lặng, ánh mắt ấy giống như mẹ Diệp Phong, dường như mọi cảm giác và biểu cảm của mọi người nói với cô đều hóa thành ánh mắt nói không nên lời.

“Cô có rảnh không, nếu như không bận gì, tôi đưa cô đến một nơi.” Amy nói.

Cô do dự vài giây, sau đó đồng ý: “Um, cô đợi tôi rửa mặt một chút.” Cô biết nơi Amy đưa cô đi chắc chắn có liên quan đến Diệp Phong.

20 phút sau, cô ngồi vào xe Amy, xe lăn bánh trên đường phố Paris, Amy vẫn không nói gì nhiều, cô nhìn ra cửa sổ, cũng không truy hỏi.

Dần dần xe ra khỏi thành phố, trước mắt là những thảm cỏ và đồng ruộng xanh mướt, ở phía xa từng áng mây liền một dải với mặt đất bằng đường chân trời, đi ngang qua vài trấn nhỏ kiểu Châu Âu, đường khá nhỏ, nhà cũng không cao, cao nhất là 5 tầng, tường bên ngoài màu vàng, có hàng rào gỗ xung quanh, Trên bệ cửa sổ nhìn ra đường trồng những bông hoa màu vàng, dưới ánh mặt trời mỏng manh mùa đông, từng đóa hoa như phát sáng rực rỡ dưới ánh nắng, nhìn giống như một phong cảnh thường thấy trong bức tranh sơn dầu.

Nơi đây cách Paris ngày càng xa, cô quay đầu hỏi Amy: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Amy cũng giống như hôm qua, chỉ nhìn thẳng về phía trước không nhìn cô: “Sắp đến rồi.” cô ấy chỉ nói vậy.

Trong lòng cô tràn đầy nghi vấn nên cô cứ luôn nhìn chằm chằm Amy, Amy không lên tiếng, một lúc lâu sau cô ấy mới mở miệng: “Tôi đưa cô đến nơi mà Diệp Phong xảy ra tai nạn xe, cô có muốn đi xem không?”

Ánh mắt cô ngẩn ngơ, cô nhìn về phía trước: “Anh ấy nói với tôi, chính anh ấy vượt quá tốc độ, nói là vì vội vàng đến gặp một người.”

Giọng nói của Amy rất nặng nề, cố gắng khống chế cảm xúc: “Đúng vậy, Anh ấy vội vàng đến sân bay để tiễn một người.”

Hạ Tiểu Tinh quay đầu nhìn cô ấy, Amy vẫn nhìn về phía trước, kìm giọng nói: “Chuyến bay của người đó, sắp cất cánh rời khỏi Pháp, Anh ấy muốn nhanh chóng đi gặp người đó, thế là lái xe vượt quá tốc độ.”

Tâm trạng của Hạ Tiểu Tinh của rất nặng nề: “Là người rất quan trong sao?”

Amy im lặng một lúc rồi nói: “... Đúng, đối với anh ấy mà nói còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.”

Hạ Tiểu Tinh cả người đột nhiên chấn động, nhìn những chiếc xe chạy chéo qua nhau, cô cảm thấy hơi hoang mang, lại nghe Amy nói: “Đến rồi, chính là ở đây.” xe dừng lại bên lề đường, cô chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh.

Họ đang trên một con đường với lượng xe qua lại rất nhiều, hai bên không có nhà ở, chỉ có đồng cỏ và vài cây lác đác, trên đồng cỏ ấy là khung cảnh nông thôn bình yên, mà con đường họ đang đứng giống như là một dòng sông nổi lên giữa đồng bằng.

Từng chiếc xe vội vã chạy lướt qua người bọn họ, cửa xe ở ghế lái hướng ra ngoài đường, Amy đợi một lúc thấy bên đường vắng mới đẩy cửa xuống xe.

Bước qua đầu xe, Amy đến bên phía cô giúp cô kéo cửa xe ra, đột nhiên chân cô không có sức, không thể xuống xe được: “Anh ấy đi gặp ai?”

Amy buông cửa ra, xoay người dựa vào khung cửa.

“Đi thẳng men theo con đường này thì đến Orléans, đường rẽ mà vừa nãy chúng ta rẽ qua là hướng về sân bay quốc tế Charles-de-Gaulle, trên đường đều có biển chỉ dẫn, cô cũng nhìn thấy rồi đó, vốn dĩ anh ấy có thể đuổi kịp nhưng tại đây anh ấy đã bị mắc kẹt lại.”

Mặt Hạ Tiểu Tinh đã trắng bệch: “Là chuyện xảy ra hôm nào?”

“Ngày 27 tháng 8, là một ngày nắng đẹp rực rỡ, tôi đợi anh ấy cả một ngày, cũng không thấy anh ấy quay về.”

Thế giới quanh cô như đột ngột dừng chuyển động, cô không nhìn thấy những chiếc xe đang gào rú trên đường nữa, dường như có một thước phim đang diễn ra trước mắt cô: Một chiếc xe tông vào một chiếc xe đang rẽ, âm thanh hai xe đụng vào nhau nghe chói tai vô cùng, tiếng va chạm như muốn làm điếc tai, tiếng “Cạch cạch.” biến dạng của thép, hình ảnh vô lăng ép chặt nơi trái tim. Cô nghe thấy anh nói: “Tiểu Tinh, anh không hối hận, nếu như quay lại một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy, nhưng anh sẽ cẩn thận hơn một chút.”

Khi ấy cô đã ngốc nghếch hỏi anh: “Anh làm gì mà quay lại một lần nữa.”

Có một tầng hơi nước phảng phức trong mắt anh: “...Đến gặp em.”

Cô xông ra khỏi xe, chạy ra đường, lảo đảo quỳ gối xuống bãi cỏ, cô nhìn về phía cánh đồng mênh mông, lấy hết sức mình hét lên: “Diệp Phong! Diệp Phong! Diệp Phong!...” Nước mắt trào ra như thác nước từ khóe mắt cô, gió giống như những con dao vô hình cứa ngang mặt cô, hai tay cô nắm chặt vài nhánh cỏ, giống như là nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng trước khi bị nhấn chìm. Cô không yêu anh, cô còn yêu người khác, thế nhưng tại sao anh đến cả mạng cũng dâng cho cô? Cô lấy của anh nhiều như vậy, cô làm sao nhận nổi, ngày sau cô phải sống thế nào đây.

Cô gào thét, liều mạng hét lên, thế nhưng anh sẽ không bao giờ trả lời cô nữa, anh cho cô rồi, còn bản thân mình thì ngủ mãi.

Trong lúc cô đang hét đến khàn giọng thì Amy nhắm mắt lại, hướng về cánh đồng, cô nhẹ giọng xin lỗi.

“Xin lỗi, em đã không nghe lời anh, em không nói cho mẹ anh biết, cũng không nói cho anh họ vì không muốn họ thương tâm. Nhưng em không thể không nói với cô ấy, Em không thể để cô ấy quên đi anh, nếu muốn oán em thì anh cứ hận em đi.” Nước mắt thấm ướt khóe mi cô. Cô ngước mặt lên, đau khổ cắn chặt môi.

Buổi chiều hôm ấy, người qua người lại trên con đường này rất nhiều, đều nhìn thấy hai người phụ nữ phương Đông đang khóc trên đường, hai người một người quỳ, một người tựa vào xe. Nước mắt đã tuôn rơi dưới bầu trời xanh nơi đất khách quê người.

2 tiếng sau, Amy đưa cô về khách sạn, cô hỏi cô ấy buổi chiều có dự tính gì không, nếu như cần, cô ấy có thể lái xe đưa cô đi.

Cô nói không cần, cô tự đi.

Amy nhìn cô: “Cô tính đi đâu?”

Nước mắt cô đã không còn rơi cô nói: “Cô đi thăm Diệp Phong.”

“Tôi cùng cô đi.” Amy nói.

Cô từ chối, cô nói không cần cô muốn một mình đi thăm anh ấy.

“Có gì cần tôi giúp không?” Amy hỏi.

Cô cúi đầu nghĩ: “Ở đây chỗ nào mua được sữa đậu nành không?”

Amy đưa cô đến Paris ChinaTown khu 13, tại một cửa hàng đồ ăn Trung, cô tìm được nơi bán sữa đậu nành nguyên vị, cô đưa thêm ít tiền bo cho nhân viên, cô lấy hai ly sữa đậu nành vừa mới xanh, khi ra khỏi cửa hàng, cô nói lời tạm biệt với Amy, một mình đón taxi đến nghĩa trang.

Cô tắt điện thoại, Âu Vũ Thanh không ngừng gọi điện thoại cho cô, một tiếng trước, cô nói với anh: “Âu Vũ Thanh, Diệp Phong là do em hại chết.”

Cô muốn yên tĩnh đi thăm Diệp Phong.

Nghĩa trang im ắng, có một người đàn ông ngoại quốc với gương mặt đau thương lướt ngang qua cô, người ngủ yên ở đây rất nhiều, mỗi người đều có một tấc đất riêng, không có biên giới cũng không phân biệt chủng tộc, không phân nam nữ, linh hồn đều có trọng lượng như nhau.

Cô cầm hai ly sữa đậu nành, ôm một bó hoa cúc đứng trước mặt anh. Cô lại đến rồi, anh vẫn cười với cô, cô làm sao trả lại anh đây?

Hoa hồng hôm qua vẫn còn, chỉ là có hơi khô, sờ lên cánh hoa mềm héo, giống như tơ lụa lạnh buốt, cô xếp từng cành hoa trước bia anh, sau đó để hoa cúc mới và sữa đậu nành ở chính giữa: “Diệp Phong, em mang sữa đậu nành đến cho anh.” Cô nói.

Màu trắng là hoa hồng, màu vàng là hoa cúc, mà thứ trong sáng tươi đẹp là nụ cười của anh.

Mở sữa đậu nành ra, cô từ từ tưới xuống, Hai ly, lần nào anh cũng có thể uống hết.

Có gió thổi qua mặt cô, một vài sợi tóc cô bị gió thổi rối, một vài sợi vướng trên mặt cô, nước mắt cũng bị gió hong khô, một gương mặt bị thương.

Nơi đất nước xa lạ, bầu trời vẫn xanh thật xanh, gió vô cùng lạnh mà sự day dứt cũng vô cùng sâu sắc, cả trời xanh bao la cũng chịu không nổi.

Ánh mặt trời lúc 2 giờ chiếu xuống, chiếu lên người con gái gánh một tình yêu không thể đền đáp trong đời, giữa khung cảnh hoang vắng, vùi mình trong biển lệ.

Từ nghĩa trang đi ra, đã là đang lúc hoàng hôn, cô đi taxi đến gần nhà Diệp Phong, ngồi trên ghế đến tận khuya.

Cô không có dũng khí đến gặp mẹ Diệp Phong, có nói bao nhiêu lần xin lỗi nữa cũng thật giả dối, ngoài việc kéo về lại đau thương, cô không thể nào đem một đưa con trai trả lại cho một người mẹ.

Cuối cùng cô đập đầu vài cái xuống bệ cửa sổ đang được ánh đèn chiếu vào.

Cô từ chối Amy đến sân bay tiễn cô, Amy nói là mẹ Diệp Phong muốn cô đến tiễn, cô nói, cô giúp tôi cảm ơn mẹ anh ấy, nói với dì ấy, Hạ Tiểu Tinh xin lỗi dì ấy. Anh họ Diệp Phong gọi điện thoại tạm biệt cô, cô nói với anh, cô nói với anh tiền đã vào tài khoản mẹ Diệp Phong rồi, 500 ngàn, cô nói anh kiểm tra xem. Anh họ ngạc nhiên, không phải nói 300 ngàn sao? Cô nói, Cô nói là 500 ngàn, anh nghe nhầm rồi.

Anh họ Diệp Phong cũng không hỏi thêm, chúc cô đi đường thuận lợi, trong lòng anh cũng hiểu được phần nào.

Trước khi lên máy bay cô mở điện thoại ra xem, hộp thoại tin nhắn đầy ắp, cô xóa 1 tin lại vào thêm 1 tin, phía sau không biết còn bao nhiêu tin nữa, đều là Âu Vũ Thanh gửi tới.

Đến cuối cùng, tin nhắn còn lại 2 chữ: “Tiểu Tinh.”

Cô nhớ là từng có một lần, cũng có người gửi tin nhắn như vậy cho cô, 1 phút 1 tin, không ngừng gửi cho đến khi cô nhận điện thoại.

Nước mắt cô lại trào ra, ấn số điện thoại của Âu Vũ Thanh.

“Tiểu Tinh.” Giọng nói anh ở đầu dây bên kia vô cùng sốt ruột.

Cô trả lời anh:

“Em đang ở sân bay, em sắp về rồi.”