Nếu là như vậy, bọn họ lại bước vào ngõ cụt rồi.
_____________________________________
Âu Vũ Thanh ngồi xuống, anh im lặng nhìn Diệp Phong, người đàn ông anh tuấn tràn ngập phong thái trí thức vào ngày sinh nhật Hạ Tiểu Tinh, anh cùng anh ta đọ sức, Âu Vũ Thanh anh lại thua trong tay anh ta, nhưng anh cũng không hận được anh ta.
Anh mở miệng trước: “Có người nói với tôi cậu ngồi giữ ở đây ba ngày nên tôi đến xem xem còn ở đây hay không?”
Diệp Phong không nói chỉ nhìn Âu Vũ Thanh, anh đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, bất luận là Âu Vũ Thanh nói gì anh đều sẽ chỉ nghe thôi, bởi vì anh chỉ có quyền nghe.
Âu Vũ Thanh nói tiếp, nói lời mà lúc này anh muốn nói với Diệp Phong nhất: "Tôi muốn cảm ơn cậu, nếu như lần này không nhờ có cậu, Hạ Tiểu Tinh sẽ theo tôi đi Tứ Xuyên." Đúng vậy, câu nói này mới là câu anh muốn nói với Diệp Phong nhất, cảm ơn cậu đã giữ Hạ Tiểu Tinh lại, cho dù lúc lựa chọn anh là người bị bỏ rơi.
Diệp Phong ngẩn ngơ, anh lại nói; “Tôi rất vui vì có cậu giữ cô ấy lại, không để cô ấy đi cùng tôi, bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sợ hãi, nếu như hôm ấy cô ấy đi với tôi, lúc động đất đó chắc hẳn là tôi đang bận làm việc không ở bên cạnh cô ấy, rủi ro rất cao rằng cô ấy có thể bị kẹt ở nơi nào mà tôi không biết, cho nên tôi thật sự rất cảm ơn cậu.”
Diệp Phong tỏ ra bất ngờ khi anh nói những điều này, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên.
Âu Vũ Thanh nhìn anh với ánh mắt trong suốt mà thành thật: “Tôi còn muốn cảm ơn cậu, nếu như không có cậu, hôm nay tôi cũng không học được cách yêu sâu đậm một người con gái như vậy, có lẽ tôi cũng sẽ tỉnh ngộ, nhưng tôi sẽ không hiểu được bấy nhiêu lạc lối và mong chờ đó, cậu dạy cho tôi biết bộ dạng yêu một người sẽ thế nào, khiến tôi hiểu được, bất luận là yêu bao nhiêu cũng không đủ, bởi vì có một âm thanh luôn nhắc nhở tôi, Diệp Phong luôn yêu cô ấy hơn mày, mày chỉ là may mắn mà thôi.”
Anh dừng lại bởi vì Diệp Phong nãy giờ cúi đầu khi ngẩng lên khóe mi đã thấm nước mắt, cậu ta bắt đầu nói, âm thanh trong trẻo: “Tôi lần đầu tiên gặp cô ấy là ở phòng nước đại học A, cô ấy mặc một chiếc áo thun màu hồng lộ ra cần cổ thanh mảnh đang cùng cô gái bên cạnh nói chuyện, giọng nói truyền đến tai anh nghe thật êm tai.
Anh nhìn Âu Vũ Thanh: “Anh có tin tiếng sét ái tình không?”
Âu Vũ Thanh trả lời anh: “Trước khi quen biết cậu thì có thể tôi không tin, nhưng bây giờ tôi tin rồi.”
Bọn họ lúc này thật kỳ lạ, rõ ràng là tình địch không đội trời chung lại ngồi tâm sự với nhau về tình yêu đối với cô gái đó, nhưng cả hai người đều đang biết chính mình đang làm gì.
Diệp Phong mỉm cười, lau vệt nước mắt: “Cho nên tôi biết cô ấy sớm hơn anh, lúc anh không biết cô ấy là ai tôi đã yêu cô ấy rồi, mặc dù cô ấy gả cho anh nhưng trong lòng tôi, cô ấy mãi mãi là cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo thun màu hồng năm đó, cô ấy là dũng cảm nhất cũng nhiệt tình nhất, đối với tôi mà nói cô ấy là duy nhất cũng là độc nhất vô nhị, cô ấy từ trước đến giờ đều không phải vợ người khác.”
Anh hỏi Âu Vũ Thanh: “Nghe những lời này anh có cảm thấy tôi là một kẻ đa tình, tự tung tự tác và vô cùng không hiểu lý lẽ không?”
Âu Vũ Thanh nhẹ nhàng trả lời: “Tôi có thể hiểu được.” anh thật sự hiểu được, đối với Diệp Phong không chỉ là sự đồng cảm còn có sự thấu hiểu.
Khóe miệng Diệp Phong hơi giương lên, khóe mắt vẫn ẩm ướt: “Là anh cho tôi hy vọng rằng anh không yêu cô ấy, đợi khi cô ấy ly hôn với anh tôi mới có cơ hội đến gần cô ấy.”
Âu Vũ Thanh gật đầu: “Đúng vậy, tôi thừa nhận là tôi tỉnh ngộ quá muộn cho nên tôi mới phải cảm ơn cậu.”
“Anh có ghét tôi không?” Diệp Phong hỏi
Âu Vũ Thanh nhìn anh, biết rằng có vài lời anh cần phải nói ra.
“Từ trước giờ chưa từng ghét cậu, sau khi biết được mọi chuyện, tôi lại càng hiểu hơn, tôi có thể tha thứ cho cậu.” anh im lặng một lúc: “Tôi thay Hạ Tiểu Tinh xin lỗi cậu, cô ấy không biết bản thân mình đã gây ra chuyện gì, cũng không biết chính mình đã hại cậu ra như vậy, tổn thương này cả đời cô ấy cũng không bù đắp được, cũng không gánh nổi, cho nên tôi sẽ giấu cô ấy, giấu cô ấy cả đời, vĩnh viễn không cho cô ấy biết chân tướng của cuộc tai nạn.”
Hai mắt Diệp Phong mở to sững sờ nhìn anh.
Âu Vũ Thanh dừng hai giây rồi giải thích: “Xin lỗi, tôi hơi bỉ ổi, tôi đã sớm biết cậu nên lén tìm người đi tìm hiểu, nhưng tôi lại có chút hối hận, nếu sớm biết chân tướng như vậy tôi thà rằng không đi điều tra, bởi vì chân tướng quá tàn nhẫn, kết quả này chắc chắn Hạ Tiểu Tinh sẽ không chịu nổi. Cô ấy vì cậu gần như là muốn rời xa tôi, giống như bây giờ, tôi cũng không chắc được rằng cô ấy có vì cậu mà bị dao động, cô ấy để ý cậu như vậy, để ý đến nỗi vì cậu mà bỏ rơi tôi, nếu như để cô ấy biết được sự thật, tôi cũng không biết được cô ấy sẽ ra sao?”
Nước mắt vẫn còn đọng lại trong đôi mắt, Diệp Phong nói: “ Đừng nói với cô ấy, mãi mãi đừng cho cô ấy biết.”
Âu Vũ Thanh gật đầu: “Tôi sẽ mãi mãi giữ bí mật này, tôi còn bảo đảm với cậu, cả đời này tôi sẽ yêu cô ấy thật tốt, yêu thương cô ấy, nuông chiều cô ấy, đem đến hạnh phúc cho cô ấy và nắm tay cô ấy đến đầu bạc răng long.” Đây mới là mục đích thật sự anh đến gặp Diệp Phong.
Nước mắt Diệp Phong lại rơi xuống.
Âu Vũ Thanh đi rồi, anh nhìn thấy anh ta băng qua đường, đi đến chỗ Hạ Tiểu Tinh đang đợi, cô ngồi vào trong xe, cách xa như vậy anh vẫn có thể thấy được nụ cười của cô.
Thứ đẹp đẽ như vậy, nụ cười tươi đẹp ấy, anh mãi mãi không cho cô được.
Thậm chí bởi vì anh, cô còn không cười lên được, cuối cùng anh cũng bước được một chân vào trái tim cô, khiến cô lo lắng cho anh, vì anh mà gấp gáp, đến cả khóc vì anh, thứ anh nhận được nhiều hơn anh mong đợi rất nhiều, cho nên anh mới ngày càng trở nên tham lam hơn, nhưng anh rốt cuộc cũng không thể vì mình mà hủy hoại cuộc đời cô.
Một Hạ Tiểu Tinh sáng chói rực rỡ mới là Hạ Tiểu Tinh trong tim anh.
Anh cho mỗi nhân viên trong cửa hàng bánh tay một ít tiền bo khiến họ rất vui vẻ, sau đó anh đón taxi về lại bệnh viện.
Anh họ ở bệnh viện đợi anh, thấy anh về nên đi ra đón.
Anh tiến lên ôm anh họ, anh họ rất ấm áp, cao hơn không bao nhiêu nhưng lại mạnh mẽ hơn anh nhiều, anh đặt đầu lên vai anh họ, mũi phảng phất hương vị của tình thân, anh hỏi: “Anh, em trở lại có đáng không?”
Anh họ ngẩn người một lát thì hiểu ý anh: “Đáng, em đã làm được truyện anh muốn làm.”
Nước mắt anh rơi xuống: “Anh, em nhớ mẹ rồi.”
Anh họ ôm vai anh, lòng đã hiểu rõ: “Vậy anh lập tức đi đặt vé, chúng ta đến Thượng Hải tìm dì, đón dì rồi, anh cùng em ra nước ngoài.”
Nước mắt anh lại rơi nói lời xin lỗi: “Anh, xin lỗi, khiến anh chạy tới chạy lui rồi.”
Giọng anh họ cũng hơi lạ nói: “Anh không sao, tốt nghiệp trường y Harvard thì sao, học y hơn 10 năm thì sao, cũng không chữa được cho đứa em trai duy nhất.”
Anh cười, lấy vai anh họ chùi nước mắt: “Anh đã rất giỏi rồi, bất cứ bệnh viện nào trong ngoài nước Pháp đều cần anh, anh cũng chữa khỏi cho rất nhiều người rồi.”
Anh họ cũng cười, giọng nói cũng không được bình thường: “Em cũng biết à, em có bác sĩ riêng tốt như vậy, vậy sau này em nghe lời anh, trân trọng sức khỏe của mình biết không?”
Anh nhắm mắt lại đáp: “Vâng.”
Khóe mắt lại tuôn rơi hai dòng nước.
Hạ Tiểu Tinh ngồi trong xe đợi Âu Vũ Thanh rất lâu mới thấy Âu Vũ Thanh ở đối diện vội vàng băng qua đường, trong tay cầm một hộp bánh.
Anh đi ra từ cửa hàng bánh tây chứ không phải từ cửa hàng tạp hóa.
Lúc này cô đang ngồi trên ghế lái, nhìn anh đang bước đến gần, trong lòng cũng hơi nghi ngờ, sau đó thấy anh cầm hộp bánh mới hiểu rõ.
Cô giương môi cười.
Âu Vũ Thanh mua bánh trứng Tart cho cô, anh biết cô thích ăn cái này, bánh vừa mới ra lò, vỏ bánh giòn nhân bánh thì thơm, mềm mịn, cô ăn liên tục ba cái, nếu như Âu Vũ Thanh không ngăn cô nói là còn phải để bụng lát ăn cơm, cô còn muốn ăn tiếp.
Đến trước cổng công ty Âu Long, bảo vệ gác cổng vẫn là người đó, nhìn thấy cô liền niềm nở chào hỏi cô, cô lườm anh ta một cái, người bảo đó vậy mà vô cùng vui vẻ cười.
Cô hơi bức bối, hỏi Âu Vũ Thanh: “Chỗ của anh chỉ có một bảo về thôi à?”
Âu Vũ Thanh lái xe vào sân: “Không phải, còn có hai người nữa, sao vậy?”
Cô thầm thì một câu: “Sao mỗi lần em đến đều là người này?”
Âu Vũ Thanh nhìn cô một cái, đột nhiên hiểu ra không nhịn được cười lên: “Em vẫn còn ghi thù à?”
Cô không thừa nhận: “Không có.” Âu Vũ Thanh cười không nói gì.
Hai người xuống xe, cô cùng Âu Vũ Thanh đến nhà anh, còn chưa vào cửa đã nghe bên trong vô cùng náo nhiệt.
Hóa ra là đang làm tiệc tẩy trần cho những người từ Tứ Xuyên về, làm ba bàn, chai bia đã chất đống, mặt Long Huy uống đến đỏ, nhìn thấy họ vào liền đứng lên.
Âu Vũ Thanh cùng cô đi qua đó, màn reo hò vang lên, có người mượn rượu làm càng hét lớn: “Boss, tôi nhớ anh chết đi được.” Người bên cạnh mắng anh ta: “Đến lượt cậu nhớ sao, không thấy vợ Boss ở đây sao?”
Trong nhà ăn vang lên tiếng cười đồng loạt, Âu Vũ Thanh vừa cười vừa mắng vài câu, đưa tay kéo cánh tay cô đến bên bàn, hóa ra bên cạnh còn có phòng riêng dùng để tiếp khách nước ngoài, Bên trong trang trí rất trang nhã, giấy dán tường màu be ẩn hoa, ghế gỗ, bàn tròn có thể thu gọn vào, bên tường có một vòng ghế sofa đơn giản, tường thiết kế đơn giản hiện đại, rất phù hợp với phong cách của dân IT.
Hạ Tiểu Tinh vừa ngồi xuống, đầu bếp Tiêu cười cười cùng phụ bếp đã bưng đồ ăn để trước mặt cô, sau đó quay vô trong. Hạ Tiểu Tinh nhìn thấy có cháo cá, canh gà còn nóng hổi, cá rán giòn và mấy món ăn nhẹ khác nhìn rất ngon miệng, cô đột nhiên có cảm giác thèm ăn.
Cô cầm đũa lên ăn luôn, Âu Vũ Thanh ngồi bên cạnh cô chưa được hai phút đã đứng lên đi ra ngoài, ngược lại Long Huy lại vô ngồi cùng cô. Anh ta đã uống hơi say nhìn thấy cô ăn rất ngon miệng, món nào cũng ăn, anh ta bưng ly nước lên cười hề hề.
Hạ Tiểu Tinh nhìn anh ta, Long Huy nghiêng đầu nhìn cô trêu trọc nói: "Từ từ ăn, từ từ ăn, không ai giành với cô đâu." lại nói tiếp: "Vũ Thanh mà không về cô tính tuyệt thực luôn à?"
Cô trừng mắt nhìn anh ta, Long Huy vẫn không ngừng cười.
Ăn cơm xong, Âu Vũ Thanh còn phải cùng mấy lãnh đạo cấp cao họp, người ở phòng ăn đã tản đi, hai người đứng trong sân, Âu Vũ Thanh hỏi cô có muốn về chung cư đợi anh không, Hạ Tiểu Tinh lắc đầu nói: "Em ở văn phòng đợi anh."
Nói rồi cô ngẩng mặt nhìn anh.
Trời đã chập tối, xung quanh yên tĩnh lạ thường, gió đang thổi lướt qua người họ, bồn hoa sặc sỡ đang nở rộ giữa tháng năm chìm trong màn sương mờ ảo, chắc là hoa hồng, hoa tứ quý dường như còn có hoa tử vân anh cùng hòa sắc màu vào nhau, từng đóa từng đóa tổ điểm cho màn đêm thêm sắc thêm hương, gió lướt qua, cành hoa đung đưa giống như không chịu được sức nặng của đóa hoa nên hơi run rẩy trong gió, hương thơm thoang thoảng phảng phất xung quanh, hai người đứng lặng yên trong đêm nhất thời không ai nói gì làm gì.
Cô ở văn phòng của Âu Vũ Thanh đợi anh, dùng máy tính của anh lên mạng, lướt xem đủ thứ giết thời gian, bất giác cô lại ngây người nhớ lại.
Mười ngày ngắn ngủi, Âu Vũ Thanh lại có sự thay đổi, lòng anh đã thu lại bớt, không mặc ý bày tỏ tình cảm nữa, anh của bây giờ nhìn thấy được sự thận trọng và trầm lắng trong anh, là động đất hay là Hạ Tiểu Tinh cô làm thay đổi người đàn ông này?
Động đất khiến cô trở về bên cạnh anh, nhưng Âu Vũ Thanh chắc có lẽ sẽ không quên, cô đã từng vì Diệp Phong mà bỏ rơi anh.
Trong lòng anh đã tồn tại một vết thương, anh có phải sẽ giống như cô không lâu về trước, sẽ khép lòng lại, rõ ràng là yêu nhưng sẽ không bày tỏ, cũng sẽ không thể hiện.
Nếu là như vậy, bọn họ lại bước vào ngõ cụt rồi.
Tình cảm là thứ yếu ớt như vậy, một chút gió mưa thoáng qua đều sẽ tạo thành tổn thương, cô bây giờ có phải đang làm tổn thương hai người đàn ông không?
Cô đợi đến hơn 9 giờ tối, cuộc họp của Âu Vũ Thanh mới kết thúc, hai người lái xe đi qua sông, Âu Vũ Thanh phải trở về nhà gặp ba mẹ, cả tuần nay ba mẹ Âu cũng sốt ruột lo sợ.
Âu Vũ Thanh ấn chuông cửa ở dưới lầu, mẹ Âu đã ở cửa chờ sẵn đón con trai, thấy con trai đi vào liền đưa tay sờ sờ lên người con, Âu Vũ Thanh gọi một tiếng " Mẹ." Mắt mẹ Âu rơi hai dòng nước mắt, kế đến chào hỏi với Hạ Tiểu Tinh nói hai người mau vào trong, ba Âu vì là đàn ông nên không thể hiện nhiều, ông đứng cách đó hai mét nhìn đứa con trai cao hơn mình nửa đầu, ánh mắt chất chứa nhiều lời nhưng miệng thì không nói lời nào, đúng là cha nào con nấy.
Âu Vũ Thanh và mẹ nói chuyện chưa được vài câu, mẹ Âu đã hỏi anh đi thăm mẹ vợ chưa, anh nói chưa, mẹ Âu liền hối anh mau đi thăm mẹ vợ, thế là hai người đứng dậy quay về nhà Hạ Tiểu Tinh.
Từ Thục Vân nhận được điện thoại của con gái, nói sẽ chờ bọn họ.
Âu Vũ Thanh sợ mẹ vợ đợi lâu, mặc dù cách có vài trăm mét anh cũng lái xe khá nhanh, nhìn thấy con rể, Từ Thục Vân tự nhiên vô cùng vui vẻ, bưng trà rót nước cho anh, Âu Vũ Thanh ngoan ngoãn ngồi cùng mẹ vợ hơn nửa tiếng. Nhìn thời gian thấy cũng trễ lắm rồi nên anh chào tạm biệt.
Lúc từ sofa đứng lên Từ Thục Vân hỏi anh có phải muốn dẫn con gái đến nhà mới không, Âu Vũ Thanh im lặng một lúc rồi mới trả lời mẹ vợ: "Hôm nay thì thôi ạ, con phải về nhà ở với ba mẹ."
Từ Thục Vân liên tục gật đầu nói phải phải, nên về với mẹ con, bà ấy mấy nay lo biết bao nhiêu rồi.
Hạ Tiểu Tinh không nói tiếng nào đứng lên nhìn Âu Vũ Thanh đi ra cửa, ngẩn ra mấy giây mới đi qua chào tạm biệt anh.
Hai người một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa, dù cách một khoảng trống ở giữa và cửa cũng không đóng nhưng cô lại cảm thấy bị cửa ngăn lại, nếu như không phải cô từng cự tuyệt anh như vậy, thì giờ khắc này, dù anh về nhà nào cũng đều sẽ đưa cô theo.
Hai người nhìn nhau vài giây, Âu Vũ Thanh xoay người đi xuống lầu.
Cô đứng đó, nghe tiếng bước chân anh ngày càng xa, cô gần như muốn cất bước đuổi theo, nhưng hai chân bỗng như cứng như đá, một bước cũng không nhấc lên nổi, cuối cùng vẫn là để mặc anh rời đi.
Đêm này, cô mất ngủ.
Cô không trách Âu Vũ Thanh, là sự dao động của cô tạo ra tất cả, thậm chí lúc này cô vẫn không chắc chắn lắm, trải qua động đất cô biết Âu Vũ Thanh đối với mình quan trọng bao nhiêu, chuyện rời xa anh cô làm không được, nhưng Diệp Phong vẫn tồn tại giữa họ, một cánh tay của cô vẫn mắc trong tay Diệp Phong, Âu Vũ Thanh sao có thể không hiểu được chuyện này chứ.
Cho nên anh mới như vậy.
Anh biết cô thích anh, nhưng anh cũng biết, cô vẫn không bỏ mặc được Diệp Phong, anh khiến cô đối với anh tâm tâm niệm niệm khắc ghi, khiến cô không kịp nhớ đến Diệp Phong, bây giờ tất cả trở lại bình thường, vấn đề này lại quay trở về.
Diệp Phong cô nên làm thế nào với anh đây.
Con đường cụt này nên thoát ra thể nào đây.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Phong ca buông tay rồi, mọi chuyện gần như đã ổn thỏa rồi. Nhưng, %>_