Anh đã lực bất tòng tâm với cô rồi.
___________________________
Trên đường phố, Âu Vũ Thanh lái xe với tốc độ nhanh nhất mà thành phố C cho phép, anh vượt qua vài chiếc xe buýt, lại vượt lên mấy chiếc xe hơi, anh tận dụng mọi thời gian và không gian trên đường nhưng đèn đỏ ngăn anh lại, trong khoảng 4 giờ đến 5 giờ đường vẫn khá thông thoáng, nhưng xe đi lại cũng tương đối nhiều, anh nhìn đồng hồ, 4 giờ 35 phút, anh phải chạy nhanh hết sức trong vòng 30 phút nữa, nếu không anh sẽ không nhìn thấy được thứ anh muốn xem.
Hình ở trạm xe? Anh ta cùng cô ấy đợi xe?
Hạ Tiểu Tinh không muốn lái xe mà anh mua cho cô, anh nói với cô mấy lần cô đều làm lơ anh, miệng thì đồng ý nhưng vẫn đi xe buýt đi làm, anh biết nguyên nhân thật sự là cô không muốn dựa dẫm vào anh thế nên anh cũng cố gắng giữ khoảng cách với cô.
Hạ Tiểu Tinh bây giờ không nóng không lạnh, không như lúc trước giống như một con mèo nhỏ, hoặc là lấy lòng anh, hoặc là dơ móng vuốt sắc nhọn về phía anh, mà Hạ Tiểu Tinh bây giờ hình như cũng giống mèo, một con mèo xâm nhập vào trái tim anh, anh bắt không được cô, nhưng lại cảm thấy cô không lúc nào không cào cấu tim anh, cào đến tim anh ngứa ngáy khó chịu, hận không thể tóm lấy cô nhưng anh lại không nỡ ra tay với cô. Anh đã lực bất tòng tâm với cô rồi.
Lúc lái xe, tay chân anh hoạt động máy móc, đầu thì chỉ toàn là cô. Ngoài cửa kính xe là những tia nắng dài, là vạn vật tuần hoàn nhưng chẳng liên quan gì đến anh, anh xem không thấy, nghe không rõ, trong tai dần dần chỉ vang lên một âm thanh, không thể tiếp tục như vậy, anh nghe được âm thanh ấy nói, là từ tim anh phát ra, không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không anh và cô sẽ ngày càng xa lạ, càng cách cô càng xa.
Lúc lái xe, tay chân anh hoạt động máy móc, đầu thì chỉ toàn là cô. Ngoài cửa kính xe là những tia nắng dài, là vạn vật tuần hoàn nhưng chẳng liên quan gì đến anh, anh xem không thấy, nghe không rõ, trong tai dần dần chỉ vang lên một âm thanh, không thể tiếp tục như vậy, anh nghe được âm thanh ây nói, là từ tim anh phát ra, không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không anh và cô sẽ ngày càng xa lạ, càng cách cô càng xa.
4 giờ 58 phút, anh đã đến tới tòa nhà Quỳnh Thiên, đây là tòa cao ốc cao nhất trên đường này, trong đó có mấy mươi công ty lớn nhỏ, quảng cáo Đồng Thị nằm ở tầng 18, cách khá xa anh đã thấy tấm biển quảng cáo của công ty họ. Có người tan làm lái xe rời đi, trước cửa tòa nhà còn trống vài chỗ đỗ xe, anh chon vị trí gần nhất, chỉnh tư thế ngồi, anh quay mặt hướng mắt về cổng ra vào. Trên bậc thềm lát gạch terrazzo, mọi người không ngừng đi qua đi lại, anh nhìn từng gương mặt lướt qua, anh thấy mình thật sự giống người chồng đi bắt gian vậy, anh cười trào phúng, ngước mắt nhìn thời gian, hơn 5 giờ 5 phút rồi. Anh đẩy cửa ra, xuống xe.
Âu Vũ Thanh sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy, dù là đến bắt cô nhưng lại đứng ở nơi cô vừa ra là có thể trông thấy.
Hạ Tiểu Tinh ra khỏi thang máy, phía sau còn có vài người, Tiểu An đi cùng với cô, thằng nhóc này càng ngày càng thích cô, tan làm cũng phải dính lấy cô cùng đi, nhưng chỉ là kiểu tình cảm ngưỡng mộ chứ không có gì khác.
Cô lớn hơn cậu ta ba tuổi, lại là vợ của ông chủ công ty Âu Long, quan hệ hiện tại của bọn họ là từ học sinh và giáo viên biến thành người chị tâm giao và người em bảo vệ, cô mỗi ngày đều giúp cậu ta giải đáp chuyện tình cảm, cậu ta giúp cô thành thạo hơn các thao tác phần mềm.
Ra khỏi thang máy cô vừa nói chuyện với cậu ta vừa nhìn về hướng thang cuốn. Những loại thang cuốn ở đây đều phải thật an toàn, rất rộng, thường thang cuộn không nhiều người đi, chủ yếu là người ở tầng hai và tầng ba, đằng sau thang có vài khung cửa sổ, nắng chiều chiếu xuyên qua cửa sổ, dừng trên thang in lên vài đường sáng vàng. Đó là nguồn sáng duy nhất của đại sảnh lúc này, Diệp Phong cũng thường đứng ở đó, mỗi ngày anh đều đợi cô từ thang máy đi ra. Diệp Phong cũng vừa nhìn thấy cô, hai người chạm ánh mắt nhau, Hạ Tiểu Tinh nhíu mày nhìn anh, anh cười, nhanh chóng đi qua. Tiểu An không phải lần đầu nhìn thấy Diệp Phong, mặc dù cũng hiếu kỳ mối quan hệ của bọn họ nhưng may mà cậu ta cũng không nhiều chuyện, cho nên sau khi cô giới thiệu: " Bạn học, cũng làm việc ở tòa nhà này." liền xóa tan mọi nghi ngờ cũng biến Diệp Phong trở thành người quen biết. Ba người thường cùng đón xe nhưng Tiểu An vẫn không biết anh ta đi chuyến nào, mỗi lần không phải cậu đi trước thì Hạ Tiểu Tinh đi trước mà Diệp Phong sau khi bọn họ đi thì đều vẫn còn đứng ngay biển xe buýt. Cậu cũng không ngốc, nhưng chuyện không nên hỏi cậu liền xem như không thấy. Cậu ta gật đầu chào Diệp Phong, ba người cùng đi ra khỏi đại sảnh, xuống tới bậc thềm thứ ba, ba người cùng đứng lại.
Bên cạnh chiếc Audi cách đó bảy tám mét có một người đàn ông cao gầy nổi bật đứng ở đó, một tay tùy tiện sờ lên xe, một tay đút vào túi áo khoác dài màu đen, đai thắt lưng có một khóa kim loại màu bạc, thừa ra một đoạn dài buông xuống đung đưa trong gió. Không có vóc dáng cực chuẩn, người bình thường cũng không dám mặc như vậy, có mặc cũng không mang thắt lưng, mà anh lại tự tin mặc, cái áo này như được thiết kế riêng cho anh. Quần áo thu đông của Âu Vũ Thanh ngoài màu đen thì vẫn là màu đen, ánh trước giờ vẫn có khả năng khiến trang phục màu đen trở nên vô cùng có sắc thái.
Nhìn thấy ba người, anh vẫn đứng yên, chờ họ bước xuống bậc thang anh mới đi qua, vừa bước đi anh liền lọt vào mắt bọn họ.
Tim Hạ Tiểu Tinh nhảy lên một nhịp, đây là việc mà trước giờ chưa từng xảy ra, Kết hôn ba năm anh chưa từng xuất hiện ở nơi cô làm việc, hôm nay là ngọn gió nào đưa anh tới, cũng không gọi báo, cứ như vậy đợi giữ đám đông.
Anh cười với cô, ánh mắt lướt qua mặt Diệp Phong, dừng trên mặt Tiểu, Anh với Tiểu An có quen biết, Phương án quảng cáo cuối cùng Đồng Thị làm cho họ là Khúc Tiểu An thuyết trình cho anh và các lãnh đại cấp cao nghe.
Tiểu An dần dần bất bất ngờ liền kính cẩn chào hỏi với anh: " Âu Tổng đến đón chị Tinh ạ?"
Nói xong bèn gãi đầu, vì cậu ta đột nhiên nhớ đến " chị Tinh" cách gọi này có hơi không thích hợp, đây là Âu Tổng a, giờ cũng không phải lúc vui đùa trong công ty.
Âu Vũ Thanh nhìn ra được sự ngại ngùng của cậu ta, anh cong miệng cười,gật đầu nói: " Có việc gần đây, tiện thể qua đón cô ấy." Câu này là nói cho mọi người cùng nghe.
Tiểu An liền " Dạ" " Dạ" hai tiếng rồi tránh đi: " Vậy em đi trước, tạm biệt Âu Tổng." nói rồi vẫy tay với hai người kia liền chạy đi.
Hạ Tiểu Tinh mới hỏi anh: " Anh sao lại đến đây?" dù vừa nghe anh giải thích cô cũng không nhịn được hỏi thêm lần nữa, bởi vì chuyện này thật sự kỳ lạ, anh mà lại hạ mình như vậy, chỉ có người bị tinh yêu làm hồ đồ mới thế, mà anh chỉ mới thích cô không đến nỗi làm thế chứ.. Đây thực sự không phải là tác phong của anh.
Âu Vũ Thanh lại cười, dịu dàng nhìn cô: " Anh phải nói một lần nữa sao? anh có việc gần đây tiện thể qua đón em, lần này nghe rõ chưa".
Hạ Tiểu Tinh nửa tin nửa ngờ nhìn anh, anh nhìn cô hai giây, đưa tay xoa đầu cô nói: " Ngơ ngẩn cái gì, đi thôi, đưa em đi ăn, hiếm khi qua đón em, hôm nay không ăn ở nhà, ra ngoài ăn." Nói rồi liền xoay người.
Hạ Tiểu Tinh quay đầu nhìn Diệp Phong.
Thật ra từ lúc gặp Âu Vũ Thanh tới bây giờ chỉ diễn ra có một phút, mà đối với Diệp Phong, 60 giây này trôi qua vô cùng chậm. Anh chỉ có thể đứng ngoài, cũng vẫn là người ngoài cuộc, là vợ người ta, anh đang trộm lén, có lý do gì ở bên cạnh cô. Anh chỉ đứng đó, anh nên giống như Tiểu An, thấy liền tránh đi, nhưng anh không biết vì sao, ngay lúc đó anh chẳng nghĩ được gì, đôi chân bất động, nếu anh lý trí anh sẽ rời đi, nếu như anh lý trí anh không nên đứng đây.
Anh nhìn Âu Vũ Thanh, nếu có thể anh cũng muốn giống anh ta, dù cười, thần thái cũng có phần bá đạo, lúc nói chuyện, yết hầu chuyển động, toàn thân đều toát ra mị lực mê người. Mỗi lần nhìn thấy anh ta anh đều cảm thấy mình quá non nớt.Người như anh, ngay từ đầu Hạ Tiểu Tinh đã không cho bất kỳ cơ hội nào rồi.
Ở phòng lấy nước đại học A, anh chỉ lo nhìn mặt cô nên lúc cô đi ngang qua anh mới vội đuổi theo, cứ như vậy quên mất bình nước đang cầm trong tay, cái bình đụng phải bình nước cô ấy, Hạ Tiểu Tinh “a” lên một tiếng, cô bị anh làm phỏng rồi. Lúc anh ngỡ rằng ông trời cho anh một cơ hội, nhưng lại không biết, từ chính giây phút ấy, anh đã thua người đàn ông này, anh còn chưa kịp bắt đầu là đã thua rồi.
Đây là lần đầu tiên anh đối mặt với Âu Vũ Thanh, những lần trước đều nhìn từ hoặc đi ngang qua, anh không có cơ hội nhìn rõ anh ta, bây giờ anh ta đứng yên mới nhìn rõ tường tận.
Lúc Hạ Tiểu Tinh quay đầu nhìn anh, anh mỉm cười gượng gạo: “... Vậy anh đi trước đây.” Anh là người ngoài, không thể không đi.
Hạ Tiểu Tinh không nói gì, Diệp Phong nhấc chân muốn rời đi, Âu Vũ Thanh quay đầu nhìn anh ta, nhường như lúc này mới nhận ra được là người quen của Hạ Tiểu Tinh, anh nói ra ba chữ mơ hồ “ Cùng nhau chứ?”
Diệp Phong dừng bước, Hạ Tiểu Tinh cũng mơ hồ trả lời: “ Bạn cũ đại học A, cũng làm việc ở tòa nhà này.”
“Um” Âu Vũ Thanh nhìn Diệp Phong trả lời, nói tiếp: “ Vậy cùng đi ăn cơm chung có tiện không? ” anh nhìn chằm chằm Diệp Phong, vừa bình tĩnh vừa thật lòng nói.
Diệp Phong mím môi nhìn Hạ Tiểu Tinh.
Hạ Tiểu Tinh cũng nhìn anh. Trong mắt có thể toát ra nhiệt độ, tuyết là 0 độ, lửa là 100 độ, mặt trời thì nóng, mặt trăng thì lạnh, mặt của người cũng có nhiệt độ, mặt của Diệp Phong lúc này là mấy độ cô không biết, nhưng khẳng định là lạnh băng.
Cô hơi có chịu. Mặc dù cô luôn nói với anh cô là vợ người khác, nhưng cô lại không muốn anh gặp Âu Vũ Thanh vì cô biết như vậy sẽ tổn thương anh, cô không yêu anh, một mình cô làm tổn thương anh là đủ rồi, cô không muốn Âu Vũ Thanh tạo nên những vết thương vô hình trong anh. Suy nghĩ này khiến cô khó chịu. Cô biết Diệp Phong rất yêu cô, cô không muốn lại khiến anh thêm đau khổ. Mà có lẽ chuyện này cũng là chuyện tốt, để anh chạm mặt với Âu Vũ Thanh để anh biết khó mà rút lui, cô không khuyên được anh cũng không đẩy được anh, có lẽ Âu Vũ Thanh có thể. Cô chỉ hy vọng anh tỉnh ngộ.
Cho nên do dự một lúc cô nói: “ Hay là đi chung đi.” Diệp phong trầm mặc hồi lâu cuối cùng anh nhàn nhạt hỏi: “ Em có muốn anh đi không.”
Hạ Tiểu Tinh cắn môi dưới, dừng vài giây cô nói: “ Tùy anh.”
Âu Vũ Thanh đã lái xe tới, cô không để ý Diệp Phong, đi ra xe. Xe dừng lại, cô kéo cửa xe ra.
Diệp Phong vẫn đứng ở chỗ cũ, Âu Vũ Thanh từ cửa xe nghiêng qua nói với anh ta: “ Lên xe”, giọng điệu dứt khoát, không phải hỏi ý kiến như thể ba người đã hẹn đi ăn từ trước.