--- Điều anh sợ là, anh theo đuổi, cô lại không đồng ý trở về bên cạnh anh---
____________________________________ Trong xe, Âu Vũ Thanh vẫn ôm cô không buông, Hạ Tiểu Tinh giãy giụa mãi cũng không tránh được, cánh tay anh vẫn đặt trên người cô, ôm chặt lấy cô, dường như đang tính xem từ cao trung đến bây giờ đã trôi qua bao nhiêu năm rồi.
Một lúc sau anh mới nói: "Em thích anh hơn 10 năm rồi."
Hạ Tiểu Tinh vẫn chìm trong mông lung bỗng kinh thường nhìn anh, biết anh có thể không thấy nhưng cô cũng không nhìn anh như vậy nữa. Cô thích anh 10 năm rồi. Anh mới thích cô được bao nhiêu ngày? Nếu so ra, thật không công bằng chút nào.
Cô châm chọc: " Anh còn có thể nhớ được em, em nên cảm ơn ông trời"
" Anh đương nhiên phải nhớ em chứ! Anh vẫn luôn hối hận khi ấy quên hỏi em học lớp nào, tên gì, sau đó anh mới có thể đòi lại áo của anh được". u Vũ Thanh cười, anh thu tay về lại nói tiếp:
" Em à, mùa hạ đó, anh chỉ có hai cái áo đồng phục thôi, em sau đó cũng không trả lại anh, hại anh không có áo để thay, chỉ còn lại một cái, mẹ anh mỗi tối đều phải giặt giúp anh. Hôm sau anh mặc đi học thì áo vẫn còn ẩm, em có biết cảm giác mặc rất khó chịu không?. Em tại sao lại không trả áo cho anh thế?
Hạ Tiểu Tinh trầm mặc một lúc mới trả lời: " Chỉ có một cái áo thôi, sao em phải trả chứ, anh không biết đi mua cái mới sao."
" Anh đi mua rồi nhưng không còn size của anh".
" Đáng đời"
" Anh có lòng tốt cho em mượn áo, em còn nói vậy". u Vũ Thanh nói, cuối đầu muốn hôn cô, cô xoay mặt tránh đi, anh lại hôn nhẹ lên mặt cô rồi hỏi: " Cái áo ấy, em còn giữ không?"
" Em đã vứt đi từ lâu rồi", cô lại ngọ ngoạy nói: “ Để em về nhà, em mệt cả ngày rồi, mai là ngày mở phiên tòa vụ án của ba em, em muốn dậy sớm chút"
Nhưng cô vẫn không thoát được, anh vẫn ôm chặt cô không buông.
Anh hôn lên môi cô: " Ngày mai anh cùng em đi tòa án"
Hôn rồi lại không nỡ rời khỏi môi cô, đôi môi mềm mại ấy anh chỉ muốn chiếm lấy để khắc lên nụ hôn vừa sâu vừa dài, cảm giác giờ đây trong anh chính là hận không thể nuốt luôn vào lòng. Sớm biết mong muốn như vậy, anh nguyện ý yêu cô từ thời khắc đầu tiên gặp gỡ, chỉ do anh quá ngớ ngẩn, hạnh phúc mà anh nắm giữ trong tay 3 năm, 3 năm cổ ở bên canh anh tới hôm nay anh mới muốn liều mạng theo đuổi cô.
Bây giờ điều anh sợ là, anh theo đuổi cô, cô lại không muốn trở về bên cạnh anh.
Anh cứ như vậy cảm thấy chính mình đã lướt qua cô rồi, hơn nữa bước tiếp theo đây cũng không do anh quyết định, cảm giác ấy khiến tim anh loạn nhịp, càng lúc càng nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Lúc này, trong đầu anh dường như họa lên một bức tranh sinh động.
Giống như bức tranh sơn dầu của hoa sĩ Nga-Levitan*, trên tấm vải hoang lạnh cô đơn, hiện hữu một con đường hằn lên những vết bánh xe, đường chân trời rất thấp nhưng lại kéo dài vô tận, còn có tầng mây trùng trùng điệp điệp, hoặc như có ánh nắng xuyên qua những tầng mây, hoặc như chẳng có đâu ánh nắng, chỉ là bóng đêm ngập lối.
Mà anh bắt đầu từ chính con đường ấy nắm lấy tay Hạ Tiểu Tinh, anh muốn dắt cô đi về phía trước mà cô lại do dự không muốn cất bước cùng anh. Anh nắm lấy cánh tay cô, càng duỗi lại càng xa. Bởi vì anh đang đi, cô lại dừng bước, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, cuối cùng cũng đến lúc không thể duỗi thêm chút nào nữa, khi ấy, dù cho anh có không muốn thế nào, cũng đành phải buông tay cô.
Cảm giác bất an này bắt đầu giày vò anh.
Ví như trên con đường ấy, cuối cùng chỉ còn duy mình anh, vậy phía trước chắc chắn là mây đen giăng mờ khắp lối, giữa khung trời bao la này, không có Hạ Tiểu Tinh tô lên ánh sáng đều sẽ biến thành địa ngục.Cuối cùng anh cũng ý thức được nỗi đau này.
Rồi trên con đường cô độc ấy, sẽ đưa anh đi về nơi đâu? nó sẽ có điểm cuối chứ? nếu có điểm cuối ấy ở đâu, nếu như không có, anh phải làm thế nào.
Lúc hiểu rõ mọi chuyện, giống như có một gáo nước lạnh dội vào mặt anh khiến anh tỉnh ngộ, con đường có điểm cuối hay không, mất đi cô, anh cũng không cần thiết khám phá nữa.
Từng dòng suy nghĩ dồn dập xuất hiện, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt không buông.
Đến khi môi không dễ gì mới có cảm giác thỏa mãn, lòng anh lại cháy lên mong muốn khác. Rời khỏi môi cô, anh vẫn nhìn cô, cô vẫn tựa vào lồng ngực phập phồng của anh, điều chỉnh lại hơi thở, chốc lát, cô ngước mặt lên: " Để em về nhà" Cô nói với anh, nghĩ rằng anh hôn đủ rồi.
Anh lại thấy không đủ, chỉ cảm thấy càng muốn, lại ôm chặt cô, anh nhìn cô chăm chú, dường như nhìn không rõ gương mặt, chỉ cảm thấy hồn phách như bị đôi mắt đen láy hút sạch.
Màn đêm che lắp dục vọng trong mắt anh, nhưng lòng anh lại nhen nhóm một ngọn lửa.
Người anh, tim anh đều muốn cô, từ lúc tỉnh ngộ anh yêu cô, vẫn chưa một lần có được cô.
Bây giờ tiến vào trong cô, cảm giác ấy chắc chắn sẽ không giống trước, anh ôm không phải là một người phụ nữ mà là linh hồn của anh.
Hạ Tiểu Tinh cuối cùng cũng cảnh giác được có gì không đúng, u Vũ Thanh ôm cô không chịu buông, anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô mặt đối mặt, cách một khoảng rất nhỏ mà cô chỉ thấy được mắt và mày anh, nhưng lại nhìn không rõ ý anh.
Hai người trong khoảnh khắc ấy đều nín thở, một lúc sau, u Vũ Thanh nói: ” Anh đợi không kịp nữa rồi."
Cô trầm mặt không nhúc nhích, muốn hiểu rõ ý anh, lại đưa tay đẩy anh ra: " Tối lắm rồi em muốn về“ Cô đẩy hết sức.
u Vũ Thanh bắt lấy tay cô: " Em còn muốn anh đợi bao lâu"
Cô thoát không khỏi anh, đành im lặng.
Cô suy cho cùng cũng thoát không khỏi mối quan hệ với anh, luôn cảm thấy nợ điều gì đó. Có lẽ lý trí của cô bây giờ xem không rõ tình cảm của cô. Vì lẽ đó mới không mê mẫn như trước, cũng không nồng nhiệt như trước, nhưng là lý trí khiến cô bớt đi sự nồng nhiệt lúc trước, là tình yêu của cô vơi đi? Hay là tình yêu của u Vũ Thanh vẫn không đủ thỏa lòng cô, cô vẫn đang hoang mang.
Tâm không thể quay về như xưa, người, cô cũng muốn giữ khoảng cách.
Đợi không được câu trả lời của cô, u Vũ Thanh bỗng nhiên đè cô lên ghế, nhìn xuống trầm giọng nói: " Anh muốn em! Hạ Tiểu Tinh, đừng để anh đợi quá lâu, anh sắp mất hết kiên nhẫn rồi." giọng anh hơi khàn.
Anh lại một lần nữa kiềm chế bản thân, anh gần như muốn cô ngay trong xe này, anh biết nếu anh ép cô, cô cũng không cự tuyệt nổi anh, chỉ u Thanh Vũ bây giờ đã không nỡ đối xử với cô như vậy, hình như càng yêu anh lại càng dè dặt, Anh kiềm chế mình với chút lý trí cuối cùng, tự nói với chính mình, đợi cô thêm vài ngày nữa, đợi Hạ Tiểu Tinh, đợi người con gái 10 năm trước yêu anh từ giây phút đầu tiên gặp gỡ trở lại bên cạnh anh.
Điều anh muốn làm là giữ thật chặt cô không buông tay.
Hai người tạm biệt dưới lầu nhà Hạ Tiểu Tinh, u Vũ Thanh xoa đầu cô: " Ngủ một giấc thật ngon, sáng mai anh qua đón em đi tòa án. Tối nay anh ở bên nhà ba mẹ anh."
Hôm sau, vụ án Hạ Văn Cường - nguyên phó thị trưởng thành phố C liên quan đến nhận hối lộ, sử dụng công khoản, tham nhũng do tòa án nhân dân trung cấp thành phố C mở phiên tòa thẩm tra xử lý. Vụ án này thu hút đông đảo sự chú ý của người dân, không ai ở thành phố C không biết, cho nên mới sáng sớm, trước cửa tòa án tập trung rất nhiều người đến dự phiên toàn cùng với nhiều phóng viên của nhiều phương tiện truyền thông khác nhau. Hạ Tiểu Tinh và mẹ hòa cùng dòng người cùng với u Vũ Thanh ngồi trên hàng ghê tham dự.
9 giờ, ba được hai cảnh quan áp giải lên vị trí bị cáo, ông vẫn luôn cuối đầu, không nhìn bọn họ.
Hạ Tiểu Tinh nhìn bóng dáng ba cô, ông mặc bộ vest màu xanh đậm, dáng vẻ đoan chính, tóc cắt ngắn gọn gàng, vẫn luôn cuối đầu. Mỗi lần thẩm phán hỏi, ông đều giống như học sinh kính cẩn trả lời, ông đã không còn phong thái thị trưởng, thứ duy nhất còn xót lại chắc là lúc bị xử tội, sự điềm tĩnh được tôi luyện qua bao sương gió không dễ gì thay đổi được.
Mẹ ở kế bên cô dùng khắn tay che mặt.
Thời gian tòa án điều tra là một ngày, buổi trưa Từ Thục đã trở về nhà, Hạ Tiểu Tinh ngồi hàng ghế đầu, cách cha rất gần. Gần đến 5 giờ, thẩm phán đứng lên, đọc kết quả tuyên án.
Tay cô lạnh ngắt nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, u Vũ Thanh nắm lấy tay cô, tách từng ngón tay ra rồi đan vào tay anh.
Hạ Văn Cường bị xử 16 năm tù, tước đi quyền lợi chính trị đến hết đời, không tạch thu bất cứ tài sản cá nhận nào. Tòa tuyên án xong, cảnh sát áp giải ông rời khỏi tòa, khi ông từ vị trí bị cáo đi ra mới ngước lên nhìn con gái.
Hạ Tiểu Tinh bặm môi nhìn ông ấy. u Vũ Thanh nắm chặt lấy tay cô.
Ba nhìn không lâu lắm, chừng 3 giây lại chuyển mắt sang u Vũ Thanh, dương như muốn nói với con rể điều gì đó, u Vũ Thanh càng nắm chặt tay cô, gật đầu với ông. Cô mơ hồ nhận ra ý của ba, bất chợt từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, ướt đẫm.
Tại đó , nhiều phóng viên nhanh nhạy bắt được hình ảnh này, có người nói: “ Con rể của Hạ Văn Cường - chủ tịch tập đoàn quản trị u Long…” lập tức mọi ánh nhìn đều hướng về họ, phóng viên bắt đầu vây lại.
u Vũ Thanh siết chặt vai cô, muốn che chở cô thoát ra ngoài, nhưng có một vài micro đã kịp đưa tới trước mặt họ.
Mục tiêu của các phương tiện truyền thông là u Vũ Thanh, cho dù anh không nói gì họ cũng có cái để viết, hai người lùi lại, Long Huy không biết từ đâu xông ra, năm lấy cánh tay Hạ Tiểu Tinh, nhẹ nhàng kéo ra khỏi vòng vây, ghé vào tai cô nói: “ Ra ngoài đợi Vũ Thanh” sau đó liền đi đến chỗ u Vũ Thanh.
Ra khỏi cửa thấy có một đoàn người tham dự cũng mới đi ra, cô đi theo họ, ra tới trước bậc thềm cửa tòa án, mọi người dần tản ra, cô chợt thấy một người quen.
Cô ấy cũng đến. Sững sờ một lúc cô liền đuổi theo: “ Cô Hồ, xin đợi một lát” cô nói với người phụ nữ ấy.
Lần trước, qua điện thoai, cô mới biết người phụ nữ của cha họ Hồ, cuộc điện thoại ấy cô phải do dự myấ ngày mới dám gọi đi. Cô ta cuối cùng vẫn quyết định trở về ngôi nhà ấy, Hạ Tiểu Tinh cũng như bao người, cô đến bước này cũng không thể làm ngơ trước ngôi nhà trị giá gần 500000 tệ ( gần 1.8 tỷ Viêt Nam), nếu bán nó cô có thể trả được hơn nửa số nợ của Diệp Phong. Mỗi câu trong điện thoại cô ta đều rất thận trọng, Dù cho có tập luyện qua bao nhiêu lần, nói vài câu, liền vạch ra câu chuyện của một người đàn ông vô tình với một người phụ nữ đáng thương không có gì. Đứng vị trí của người phụ nữ ấy, có lẽ sẽ có cảm giác này.
Người phụ nữ ấy im lặng nghe cô nói xong, cũng chẳng nói tiếng nào liền cúp điện thoại.
Hạ Tiểu Tinh cũng không có ác ý, ngược lại trong lòng cô lại chịu không nối, dường như trước mặt cô là một người đàn ông xấu xa độc ác, mà người phải đối mặt với người đàn ông này lại là cô ta.
Nghe thấy tiếng của cô, người phụ nữ ấy quay lại.
Khi trời lúc 5 giờ chiều vẫn còn những tia sáng len lỏi, Hạ Tiểu Tinh lần đầu nhìn rõ mặt của người phụ nữ ấy, cô từng gặp qua cô ta 3 lần, có 2 lần lại chú ý đến bụng của cô ta hơn, còn 1 lần là lo mẹ cô nên vẫn chưa nhìn rõ. Hôm nay cô mới quan sát kỹ người phụ nữa này, chắc là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt to nhưng không mây có hồn, nếu gương mặt không ảm đảm, có lẽ sẽ là một người đẹp thu hút bao ánh nhìn.
Hạ Tiểu Tinh nói: “ Cô cũng đến xem phiên tòa của ba tôi”
Cô ta nhàn nhạt trả lời: “ Rãnh rỗi nên đến xem.” Ngừng một lúc cô ta lại nói: “ 16 năm, ít hơn so với dụ đoán vài năm.”
Hạ Tiểu Tinh gật đầu: “ Bởi vì tiền tham ô đã trả lại hết rồi, nên tội được giảm một chút.” Nói đến chuyện tiền, cô ta nghiêng mặt về hướng khác, hai người đột nhiên im lặng, qua một lúc, Hạ Tiểu Tinh mới nói: “ Xin Lỗi, ngôi nhà kia tôi phải trả nợ, lần trước đã nói nguyên nhân với cô rồi”.
Người phụ nữ đó quay mặt đi nói: “ Tôi biết rồi.” nói xong liền bước đi, Hạ Tiểu Tinh chưa trả lời cô ta đã đi xa rồi.
Cô nhìn theo bóng dáng người phụ nữ ấy, ánh mắt của cô ta khiến cô thấy xót xa,nhưng cô nhớ tới lời luật sự nói: “ Tài sản tham ô nếu không được trả lại, tài sản của cha sẽ bị tạch thu, muốn giấu cũng không thể được.” Vậy nên ngôi nhà ấy nếu cô không lấy lại cũng sẽ bị tạch thu, việc cô làm cũng hợp tình hợp lý.
“ Sao lại đứng ở đây” Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của u Vũ Thanh. Cô quay lại. Không nhìn thấy phóng viên, cô bèn hỏi: “ Xử lý xong rồi hả.” cô còn cho rằng phải một lúc nữa mới xong.
u Vũ Thanh nắm tay cô: “ Long Huy đang giúp anh giải quyết, anh trốn ra.” Nói rồi kéo cô đi về phía xe đậu.
Về đến nhà, Hứa Thục Vân đang nấu cơm, cô đi vào giúp rửa rau, cẩn thận cắt nhỏ rồi mới bình thản nói v ới mẹ: “ Ba bị phán 16 năm tù”
Mẹ cô không nói tiếng nào, trầm mặc xào rau.
Không khí bữa tối hơi trì trệ, thâm trí u Vũ Thanh cũng không nói tiếng nào. Ăn xong anh liền ròi đi, giờ phút này đây, cũng chẳng dễ gì đi qua gió sương.
Cô đi tắm rồi lên giường nằm, từng cảnh tượng cứ nhứ một cuốn phim chiếu lại trong tâm trí cô, ba già đi nhiều rồi, mẹ cũng vậy, chỉ là không biết cô đã trưởng thành lên chưa.
Cô mệt rồi, muốn đi ngủ, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô ngước nhìn lên đầu giường, vệt sáng xanh mờ lóe lên của điện thoại cắt ngang màn đêm.
Cô đưa tay với lấy nó.
Lấy tay dụi mắt, khi tên người gọi trong màn hình nhảy vào mắt cô, cô lập tức ngồi dậy, không kiềm chế được la lên.
“ Diệp Phong.”