Âu Vũ Thanh đưa tay giữ chặt tay cô, dắt cô đi về phía ô tô của anh. Xe anh không đỗ ở bên đường mà dừng ở khu đất trống chuyên để đỗ xe, nơi đó cách xa đường cái, tương đối vắng lặng.
Hạ Tiểu Tinh giãy giụa hai lần nhưng không thoát ra nổi.
Âu Vũ Thanh thật ra khá gầy, vóc người rất cao, vai rộng, cơ bắp toàn thân rất cân xứng, hai chân thon dài, cũng không có cơ ngực hay bắp tay cường tráng, nhưng anh bẩm sinh đã mang cốt cách đàn ông, đem lại cho anh sức lực mạnh mẽ trời sinh, do đó mỗi thời điểm anh không muốn buông tay, Hạ Tiểu Tinh làm thế nào cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của anh.
Cứ như vậy bị anh kéo tới trước xe.
Anh ấn chìa khoá điều khiển, kéo cửa sau xe ra, ngay sau đó đẩy Hạ Tiểu Tinh vào trong, chính mình cũng ngồi vào, thuận tay sập cửa xe lại.
Ghế sau tối mờ mịt, buổi chiều đỗ xe ở nơi này, trải qua cả chiều phơi nắng, tuy lúc này nhiệt độ đã dịu hơn nhưng vẫn rất ngột ngạt. Hai người ở trong không gian nhỏ hẹp như vậy, mặt đối mặt nhìn nhau, nhìn không rõ ánh mắt đối phương, chỉ thấy anh điểm sáng lấp lánh, không khí như bị ngưng lại, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy, cách cửa kính xe mấy chục mét, chút ánh sáng vàng nhạt ấm áp hắt xuống từ một khung cửa sổ, dường như đã cách mấy đời, xa xôi đến vậy.
Rất lâu sau, Âu Vũ Thanh mới mở miệng: “Anh đang diễn kịch với em sao?”
Hạ Tiểu Tinh bỗng thấy đau lòng: “Phải, anh không cần phải thế, không cần làm bất cứ việc gì cho em, là em đáng phải chịu, cứ nhất quyết phải gả cho anh, anh không hề sai. Về sau anh vẫn nên như trước thì hơn, không cần tận lực giả vờ tốt với em, như thế anh mệt mỏi, em cũng chẳng hơn gì.
Cô vừa dứt lời, Âu Vũ Thanh liền nghiêng người về phía cô, ấn cô lên hàng ghế sau: “Anh không phải đang giả bộ, chẳng lẽ em không nhìn ra?”
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, mắt nhìn nhau trong bóng tối, Hạ Tiểu Tinh nói: “…Em nhìn không ra.” Cô không hiểu nổi anh, đương nhiên nhìn không ra.
Âu Vũ Thanh cúi đầu hôn cô, tay vòng đến sau đầu cô, cố định không cho cô thoát đi, miệng mang theo độ ấm nóng rực mà cắn mút cô. Thẳng đến khi Hạ Tiểu Tinh gần như không thể hô hấp, không nhịn nổi lấy tay đẩy anh, anh mới buông cô ra.
Hổn hển thở gấp, Âu Vũ Thanh dùng một thanh âm như thì thầm mà nói: “Đây cũng là giả sao?” Hạ Tiểu Tinh cũng thở gấp, không đáp lại, anh nói tiếp: “Anh trước kia từng hôn em như thế sao?”
Hạ Tiểu Tinh giọng đã có chút thay đổi: “…Có, mỗi lần trên giường anh cũng hôn em như vậy.”
Âu Vũ Thanh vẫn như cũ trầm giọng nói: “Lúc đó cùng cái này giống nhau sao?” Giọng của cô đã có phần giận dỗi: “Giống!”
Âu Vũ Thanh đưa tay nâng cằm cô lên: “Anh khi đó là muốn em, là dục vọng, hiện tại anh không muốn em mà chỉ muốn hôn em, như vậy cũng giống nhau sao?”
Hạ Tiểu Tinh duỗi tay định đẩy anh ra, thân thể liền giãy giụa, âm giọng cũng lớn hơn: “Em thấy chẳng có gì khác biệt!”
“Tiểu Tinh!” Âu Vũ Thanh gọi tên cô, vẫn đè cô lại.
Cô không nhúc nhích được, chỉ có thể lớn tiếng nói: “Anh đừng có gọi em như vậy! Anh vẫn cứ giống như trước thì hơn, gọi em Hạ Tiểu Tinh!”
“Tiểu Tinh!” Âu Vũ Thanh lại kêu tên cô, cô không giãy giụa nữa, mở to mắt nhìn anh, trong bóng tối mờ mịt, Âu Vũ Thanh chăm chú nhìn cô thật lâu, sau cùng mới nhẹ nhàng nói một câu: “Anh xin lỗi! Em tha thứ cho anh… Được không?”
Anh vẫn sẽ không nói câu “Anh yêu em”, có lẽ tỉnh cảm chưa thật sự mãnh liệt đến mức không thể hạt bỏ, nhưng có lẽ, anh chính là loại đàn ông như vậy, cả đời chỉ biết dùng hành động để nói yêu, lại vĩnh viễn cũng không học được cách dùng lời nói để biểu đạt.
Hạ Tiểu Tinh hồi lâu không lên tiếng, qua một lúc sau mới nói: “Anh có ý gì?… Anh đang đóng phim hay đang diễn kịch với em?”
“Tiểu Tinh!” Âu Vũ Thanh kêu tên cô.
Ghế sau nhỏ hẹp, bốn mắt nhìn nhau, ánh đèn mờ nhạt từ nơi xa hắt vào, chỉ nhìn thấy hình dáng đối phương mờ mờ, có thể thấy mặt mày nhưng lại nhìn không rõ ánh mắt.
Một lúc sau, Hạ Tiểu Tinh mới nói: “Chẳng lẽ anh muốn nói với em, anh bắt đầu thích em?” Âu Vũ Thanh không trả lời, cô lại nói tiếp: “Không nói có phải là ngầm thừa nhận không?”
Âu Vũ Thanh vẫn như trước không lên tiếng.
Cô hơi giãy giụa, đẩy anh ra: “Âu Vũ Thanh, không tính đến chuyện em không tin anh, dù có tin, anh cảm thấy em sẽ làm thế nào? Lập tức nhào vào ngực anh ôm ấp, hớn hở theo về làm vợ anh? Em không làm được, em nói cho anh biết! Tâm tình em không còn giống lúc trước, em đã thuyết phục chính mình không yêu anh nữa, em cũng đã sống qua giai đoạn chật vật nhất, Hạ Tiểu Tinh hiện tại đã là phượng hoàng niết bàn, cô ấy không có anh cũng không sao, anh hiểu chưa?!” Giọng của cô đã thay đổi.
Âu Vũ Thanh cúi mặt xuống hôn cô, Hạ Tiểu Tinh giãy giụa quay mặt đi: “Anh đừng có động một tí lại hôn em, anh cũng không hỏi một câu xem em có đồng ý để anh hôn không!”
Nhưng thể lực Âu Vũ Thanh lại chiếm ưu thế, anh đưa tay ôm cô, đem cô gắt gao ôm vào trong ngực, một bàn khác nằm cằm cô liều lĩnh hôn xuống, ngậm chặt môi cô tinh tế dày vò một hồi mới chịu buông ra: “Vậy anh hiện tại phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho anh?”
Tâm tư Hạ Tiểu Tinh bị anh làm cho có phần bấn loạn, một lúc sau mới ổn định lại: “Kết hôn ba năm, em một chút ích lợi cũng không nhận được, anh đã bị ST (1), em đang chuẩn bị đem anh xử lý sạch sẽ.
(1) ST: theo như mình tra trên baidu thì ST là một thuật ngữ kinh tế, ý chỉ một công ty kinh doanh thua lỗ suốt 3 năm, phải rút khoải sàn chứng khoán và bị xử lý đặc biệt.
Âu Vũ Thanh cười: “Anh bị ST, nhưng còn chưa có rút lui, anh còn có cơ hội gỡ các mác xuống, có phải em muốn anh theo đuổi em không?”
Hạ Tiểu Tinh nói: “Không biết!”
Âu Vũ Thanh đem cô ôm chặt hơn một chút: “Có phải anh gỡ được cái mác này xuống rồi em sẽ trở về làm vợ anh không?”
Hạ Tiểu Tinh không lên tiếng, Âu Vũ Thanh cúi đầu nhìn cô: “Vậy liệu có thể nói cho anh biết, phải làm tới mức nào mới có thể gỡ bỏ được cái mác ST này?”
Cô lặng im một lát mới nói: “Khiến cho em cảm giác được anh thực lòng thích em.”
“Hiện tại không cảm giác được sao?”
“Ừm.”
“Thế phải làm thế nào em mới có thể cảm nhận được?”
Hạ Tiểu Tinh lại ngưng một hồi mới nhẹ giọng đáp: “Không biết.”
Cô nói dối, kỳ thật cô biết, chỉ cần như Diệp Phong, cô sẽ cảm thấy được anh đang yêu cô.
Âu Vũ Thanh rời đi, lúc cuối nói với cô thật xin lỗi, thừa nhận thích cô, mang theo nụ cười mà đi. Trước khi đi anh hạ cửa kính xuống nói với cô: “Chúng ta bắt đầu một lần nữa, em hãy quên anh của trước kia đi.” Một khắc đó, cô nghe được chân tình của anh. Cô hiểu Âu Vũ Thanh nói được những lời này đã là vô cùng không dễ dàng.
Chỉ là cảm giác không đủ.
Có lẽ cô quá tham lam, trước đây khi không có được tình cảm của anh thì lại có thể không màng thứ gì mà yêu anh, hiện tại có được, nhưng tình cảm đối với anh đã không còn nồng nhiệt như trước. Không rõ là do muốn càng nhiều hơn, hay là do ba năm bị lạnh nhạt đã tích thành băng, khiến cô trở nên nguội lạnh. Cô chỉ cảm thấy rằng không thể cứ tùy tiện trở lại bên anh như thế.
Tuy rằng cô rất muốn, nhưng lại không thể, cô muốn nhìn rõ ràng hơn. Có lẽ trong tiềm thức, cô đang so sánh anh với Diệp Phong, hiện tại không biết tại sao, mỗi lần Diệp Phong gọi tên cô, mỗi lần anh chăm chú nhìn cô đều khiến cô gần như rơi nước mắt. Hắn đến tột cùng dùng bao nhiêu thâm tình mà yêu cô, cô không cách nào đong đếm được.
Tự đáy lòng, liệu có phải cô vẫn đang chờ đợi Âu Vũ Thanh có thể yêu mình đến nhường ấy hay không.
Bản tính con người quả là tham lam, ba tháng trước chỉ một ánh mắt ôn hòa của Âu Vũ Thanh đã có thể làm cô nháy mắt thấy hạnh phúc, mà giờ đây, anh thừa nhận thích cô, cô lại không biết thỏa mãn.
Một đêm trằn trọc, gặp đủ loại mộng mị, có Âu Vũ Thanh nói đưa cô đến xem nhà mới, cũng có Diệp Phong, anh đứng trên con đường núi ở đại học A, dưới ánh mặt trời rạng rỡ gọi cô: “Tiểu Tinh.”
Cô có phần bực bội. Cô đã cho Diệp Phong nhiều cơ hội lại gần cô, rốt cuộc để cho anh đi vào trong giấc mơ.
Lúc rời giường đã quá 8h, đánh răng rửa mặt xong cô lại gọi điện thoại cho Diệp Phong. Bây giờ cô đã có thể thuần thục bấm số của anh. Điện thoại không kết nối được, có tiếng thông báo: “Số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Cô nhìn di dộng mà ngẩn người đến khi mẹ ở phòng khách gọi cô ra ăn sáng. Trên bàn cơm mẹ nói căn nhà nên được thu dọn sach sẽ, sàn nhà đã hai ba ngày không lau, còn nói hôm nay nắng đẹp, có thể giặt ga giường cùng chăn mền.
Cô bận rộn cho tới trưa, làm việc nhà thật sự so với đi làm còn mệt hơn, nhưng cũng có cái tốt là không suy nghĩ vẩn vơ.
Âu Vũ Thanh giữa trưa gọi điện thoại nói là phải đi gặp đối tác, buổi tối không thể tới ăn cơm, còn dặn cô ra ngoài phải tự đi xe, không nên chen chúc trên xe buýt, cô đáp ứng anh.
Hai giờ chiều cô hẹn gặp luật sư tại một con người ở ngoại ô thành phố, trên người mang theo một túi quần áo. Cô vẫn bắt xe buýt tới. Lên xe của luật sư, xe đi thẳng tới trại tạm giam ở ngoại thành, cha đang ở nơi này đợi cô.