Kết Hôn Rồi Mới Hôn - Tô Tiêu Miêu Miêu

Chương 25




Ngay khi nhiệm vụ hôn môi của Đường Tâm gần hoàn thành thì Thương Yến Thời lại đi công tác vì hạng mục nước ngoài của tập đoàn Thương thị đã tới giai đoạn nghiệm thu. Thương Yến Thời làm tổng giám đốc của công ty nên phải đích thân đi kiểm tra.

Vốn dĩ Đường Tâm cũng muốn đi theo, nhưng mà gần đây công ty cô đang vào mùa tiêu thụ hàng tốt nhất nên cô không thể đi được.

Hai người đã hẹn nhau vào tối hôm Thương Yến Thời công tác về, cũng chính là đêm Giáng Sinh thì sẽ gặp nhau.

Đường Tâm lập tức yên tâm chờ Thương Yến Thời trở về.

Trong khoảng thời gian này, ngày nào cô cũng video call, sớm tối gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, dáng vẻ này của cô là đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Đường Tâm rất thích loại cảm giác này.

Tuy rằng lần nào cũng đều do cô chủ động gọi video call cho Thương Yến Thời, cũng là cô gửi tin nhắn chúc ngủ ngon vào mỗi tối, lần nào anh cũng trả lời lại bằng một câu ngắn gọn.

Đường Tâm không ngờ là Thương Yến Thời trả lời tin nhắn của cô.

Hôm nay, Đường Tâm lại gọi video call cho Thương Yến Thời khi cô xong việc. Đường Tâm vừa nhìn người đàn ông trong điện thoại còn đang nghiêm túc làm việc, vừa dựa vào đầu giường, nghĩ: thật ra như thế này cũng rất… không tồi nhỉ?

“Thương Yến Thời.” Đường Tâm bất giác gọi tên của người đàn ông.

“Sao thế?”

Người đàn ông kia vẫn đang vùi đầu vào làm việc, lạnh nhạt đáp lời.

Đường Tâm thấy Thương Yến Thời vẫn đang tập trung xem tài liệu như trước, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô cái nào, cô thầm bắt đầu lên kế hoạch.

Cô nắm cổ áo mình, gọi anh bằng giọng nũng nịu: “Thương Yến Thời, anh nhìn em đi nè, đừng nhìn tài liệu mãi thế.”

Người đàn ông nghe thế, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi tài liệu: “Sao thế?”

Ngay sau đó, Thương Yến Thời nhìn thấy cô gái trên video cởi bỏ hai nút áo rồi kéo áo để lộ một bên vai.

Bả vai trắng nõn của cô gái dần dần hiện lên màn hình.

Chỉ cần cô kéo xuống thêm chút nữa thì sẽ thấy những nơi khiến người khác sôi máu.

Vào lúc này, cô gái dừng tay, nhìn Thương Yến Thời bằng đôi mắt nóng bỏng.

Suy nghĩ của Thương Yến Thời vốn dĩ còn đang dừng trên công việc bỗng nhíu mày, quay đầu nhìn sang nơi khác: “Đương Tâm, mặc quần áo đàng hoàng lại đi.”

Phản ứng của Thương Yến Thời nằm trong dự tính của Đường Tâm.

Cô nhìn góc nghiêng lạnh lùng của người đàn ông trên màn hình, ngay cả đường nét góc cạnh gương mặt cũng lộ ra dáng vẻ lạnh lùng nghiêm túc, rồi cười khúc khích thành tiếng.

Chờ cười xong rồi, mới ngọt ngào gọi: “Ông Thương Yến Thời này, anh làm gì thế?”

Đã biết rồi nhưng vẫn muốn hỏi: “Sao lại không nhìn em? Em lớn lên rất xấu…”

Sau đó video bị cắt ngang.

Đường Tâm ngẩng người, còn tưởng rằng anh giận cô rồi.

Có điện thoại gọi đến sao?

Thì ra là anh có điện thoại gọi đến nên mới cúp máy sao?

Thật tiếc, cô còn chưa kịp nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Thương Yến Thời.

Đường Tâm cầm chặt áo, lăn qua lộn lại trên giường, lúc sắp ngủ thì WeChat trong điện thoại vang lên tiếng chuông.

Đường Tâm cầm lấy điện thoại, vậy mà Thương Yến Thời lại xem như không có chuyện gì mà chủ động liên lạc với cô: [Còn có chút việc bận, ngày mai về. Em ngủ trước đi.]

Ngày mai về? Nhanh thế đã về rồi sao?

Sao cô nhớ rõ lần trước khi hỏi Thương Yến Thời, hình như anh nói không chắc ngày trở về mà nhỉ?

Chắc không phải bởi vì bị màn kịch khi nãy kích thích đó chứ?

Không, không, không, không. Không thể nào.

Thương Yến Thời là ai chứ? Chính là hòa thượng đấy, lạnh lùng, trong trẻo không gần nữ sắc, sao có thể bởi vì một cuộc video call mà về sớm được?

Chắc là sắp xong việc rồi?

Trong lúc suy nghĩ miên man, Đường Tâm cũng buồn ngủ nên cất điện thoại, tắt đèn, ngủ.

Nhưng cô không biết là, phòng tổng thống của một khách sạn trong thành phố nào đó vẫn còn sáng đèn.

-

Sáng sớm hôm sau, Đường Tâm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Đường Tâm mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, giọng nói hào hứng của Thẩm Tri Dao truyền đến: “Tâm Tâm, đừng quên hôm nay cậu phải đến thử áo cưới giúp tớ nhé.”

“Có phải cậu còn chưa rời giường đúng chứ? Mau thức dậy đi.”

Đường Tâm duỗi người, đáp lời: “Biết rồi.”

Một tiếng sau, Đường Tâm vào công ty, vừa mới uống được ngụm nước thì Thẩm Tri Dao đã xuất hiện trước mặt cô.

Cô ấy kéo lấy cánh tay cô, cười tủm tỉm và nói: “Dù sao cũng không có gì làm, tớ ở đây chờ cậu xong việc, rồi chúng ta cùng nhau đi nhé?”

Vừa nhìn đã biết đây chính là người ngập tràn mong chờ với cuộc hôn nhân trong tương lai, là cô dâu mới rất hạnh phúc.

Từ khoảng thời gian trước, khi Thẩm Tri Dao nói cho Đường Tâm biết chuyện cô ấy muốn kết hôn, cuối cùng Đường Tâm cũng có thể cảm nhận được dáng vẻ trạng thái bạn thân gả cho tình yêu là gì.

“Được rồi, được rồi. Cậu ngồi chơi đi, tớ đi làm việc.”

“Làm đi, mặc kệ tớ.”

Đường Tâm ngồi xuống ghế, lật xem tài liệu trên bàn làm việc.

Xử lý xong phần tài liệu đầu tiên, cô cầm lấy phần tài liệu thứ hai và phát hiện đây là bản hợp đồng trước đó của Trình Ngôn Chí.

Bản hợp đồng này có trong thời gian Thương Yến Thời làm thay việc của cô. Anh đã tự mình kiểm tra và còn nói cô “Tìm người dự phòng đi.”

Anh nói là làm việc gì thì cũng phải nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra, lỡ như Trình Ngôn Chí có scandal gì đó thì chắc chắn công ty sẽ bị liên lụy.

Cũng may trên hợp đồng có viết là nếu Trình Ngôn Chí đơn phương gặp vấn đề làm tổn hại đến hình tượng sản phẩm thì cậu ta phải bồi thường tất cả mọi tổn thất.

Đường Tâm không quan tâm Trình Ngôn Chí có scandal gì.

Dù sao cậu ta cũng đã trưởng thành rồi, không còn là cậu nhóc còn nhỏ cần cô bảo vệ, đưa cơm kia nữa.

Bỗng nhiên, hình ảnh đẹp trai ngời ngời của Thương Yến Thời xuất hiện trong tâm trí của Đường Tâm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đường Tâm bỏ tài liệu trong tay xuống, cầm điện thoại mở khung trò chuyện WeChat lên nhìn câu nói “Ngày mai trở về” kia, cô không nhịn được mà gõ: [Không phải nói hôm nay về sao? Đại khái là khi nào thì về thế?]

Nghĩ một chút, rồi lại nói chuyện hôm nay cô cùng Thẩm Tri Dao thử áo cưới cho anh biết: [Bây giờ em phải đi thử áo cưới với Thẩm Tri Dao. Thật không ngờ là bạn tốt của hai người chúng ta lại kết hôn với nhau, thần kỳ thật đấy.] Rồi nhấn nút gửi.

Nhưng mà một phút trôi qua, mười phút trôi qua, Thương Yến Thời vẫn không trả lời tin nhắn của cô.

Bận đến thế sao? Nhưng mà hôm qua, anh bận việc mà còn có thể tin nhắn cho cô đó sao?

Đường Tâm cầm điện thoại, vẻ mặt liên tục thay đổi.

“À cậu có nhớ cậu nhóc mà lúc học trung học cậu từng giúp đỡ hay không, thì ra cậu ta chính là Trình Ngôn Chí, là một ngôi sao nổi tiếng đấy.”

Thẩm Tri Dao ngồi phía đối diện, nhìn tin tức trên điện thoại, vẻ mặt khiếp sợ: “Thật không ngờ, lúc ấy cơm cũng ăn không đủ no, thoạt nhìn trông rất giống cậu nhóc yếu ớt, nhưng khi trưởng thành lại đẹp như thế, còn là ngôi sao nổi tiếng chạm tay vào là bỏng nữa.”

“Cậu nói xem có phải thần kỳ lắm không?”

Nói xong, Thẩm Tri Dao nhìn sang người bạn thân đang cầm di động đến ngẩng người kia, không nhịn được tò mò nâng tay lên, quơ quơ trước mặt Đường Tâm: “Nhìn gì thế? Trên điện thoại có vàng à?”

Đường Tâm ngạc nhiên, vội vàng cất điện thoại, giơ tài liệu trong tay lên: “À, không có gì, chỉ nói chuyện hợp tác với đối tác thôi.”

“Cậu vừa nói gì thế?”

Đường Tâm tự cảm thấy mình che giấu rất tốt, nhưng Thẩm Tri Dao lại quen biết cô từ khi còn đi học.

Hai người làm bạn thân nhiều năm như thế, vừa thấy Đường Tâm như bị người ta bắt bài vội vàng bỏ điện thoại xuống, cộng với biểu hiện cúi đầu giả vờ xem tài liệu hai má còn hơi phiếm phòng, thẹn thùng không dám nhìn cô ấy thì Thẩm Tri Dao biết rõ: “Cậu nói dối.”

Đường Tâm: “... À, nói dối gì?”

Chẳng phải trong lúc xem tài liệu cô lén lén gửi hai tin nhắn trên WeChat cho Thương Yến Thời thôi sao? Thương Yến Thời còn giúp cô xem hợp đồng đó, cũng xem như đối tác mà nhỉ?

Cô không nói dối.

Lúc Đường Tâm nghĩ chuyện này, ánh mắt không thể khống chế mà nhìn lên ảnh chụp của Thương Yến Thời được cô đặt trên bàn làm việc, cảm giác kỳ lạ không được tự nhiên ngày càng mãnh liệt hơn.

Thẩm Tri Dao đã nhìn thấy hết những khoảnh khắc ngắn ngủi này, khóe môi cô ấy xuất hiện nụ cười xấu xa: “Sao thế, mới có mấy ngày không gặp mà đã nhớ ông chủ Thương nhà cậu sao?”

Đường Tâm bỗng căng thẳng: “... À, đâu có đâu?”

Cô ho nhẹ, ánh mắt chuyển đến tài liệu trong tay.

Quanh quẩn trong đầu cô toàn là lời nói của bạn thân, thế cho nên đến cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì.

Sau đó bên tai truyền đến giọng nói trêu chọc quen thuộc của Thẩm Tri Dao: “Tâm Tâm, cậu… xấu hổ hả?”

“Ôi, không phải chỉ nói cậu nhớ ông chủ Thương nhà cậu thôi sao? Cậu và Thương Yến Thời tình cảm như thế thì lúc anh ấy đi công tác, cậu sẽ nhớ anh ấy, không phải chuyện này rất bình thường sao? Chuyện này cũng không phải chuyện kỳ quái gì, cậu ngại ngùng gì chứ? Thành thật đi, hôm nay cậu sao thế?”

Nhiều vấn đề khác nhau liên tục xuất hiện trong đầu Đường Tâm, Đường Tâm càng xấu hổ hơn, khí nóng trên người, khiến thái dương cô lộ một tầng mồ hôi mỏng.

“Sao cậu lại nóng như thế chứ?” Thẩm Tri Dao quạt mồ hôi cho cô, càng nhìn càng thấy cô không đúng.

“Không phải cậu nói muốn tớ xem áo cưới chung với cậu sao?”

Não Đường Tâm xoay chuyển rất nhanh, cuối cùng cũng tìm được cái cớ: “Đi mau, đi mau. Tớ muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cậu lắm rồi.”

Đường Tâm vừa kéo Thẩm Tri Dao đang ngồi trên ghế lên, vui vẻ nhìn cô ấy rồi nhanh chóng bước khỏi văn phòng, rời khỏi công ty.

Chân trước Đường Tâm vừa rời khỏi công ty, chân sau Trình Ngôn Chí đã bước khỏi thang máy vào trong công ty Đường Tâm.

“Xin chào, tôi đến đây để bàn bạc về việc hợp tác với tổng giám đốc Đường.”

Tuy chị gái lễ tân biết công ty mình mời Trình Ngôn Chí làm đại diện phát ngôn nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài đời.

Chị gái ngồi trước bàn lễ tân không thể khống chế được vẻ mặt tươi cười của mình, một lúc sau mới kiềm chế được sự kích động nói: “Ôi, thật xin lỗi anh Trình. Tổng giám đốc Đường của chúng tôi vừa ra ngoài rồi.”

“Ra ngoài?”

Đáy mắt Trình Ngôn Chí thể hiện rõ sự thất vọng.

Chị gái lễ tân nhìn cậu bằng đôi mắt ngây ngốc, Trình Ngôn Chí tháo kính râm xuống, nhìn cô ấy mỉm cười: “Thế… tổng giám đốc Đường có đi đâu, khi nào về?”

Trình Ngôn Chí rất đẹp trai, là kiểu cậu nhóc rực rỡ như ánh mặt trời, cười một chút thôi cũng khiến chị gái này không thở nổi.

Một hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Không, không biết. Tổng giám đốc Đường không nói gì, nhưng mà hình như tổng giám đốc Đường theo bạn ra ngoài, nói là áo cưới gì đó?”

“Áo cưới?”

“Vâng.”


“Tôi biết rồi, cảm ơn chị.”

Trình Ngôn Chí lại cong môi lần nữa, xoay người, đeo kính râm rời đi.

Khi cậu ta ra ngoài thì lấy điện thoại ra gửi một tin WeChat.

-

Cửa hàng áo cưới mà Đường Tâm và Thẩm Tri Dao đến là một cửa hàng thiết kế riêng, nằm trên con đường bên cạnh trung tâm thành phố.

Những nhà thiết kế ở nơi này có tay nghề rất cao, ánh mắt lại rất tốt, phải đặt trước nửa năm mới có thể được những người này thiết kế áo cưới cho.

Chỗ này là do Đường Tâm tìm Thương Yến Thời, cổ đông lớn của cửa hàng áo cưới này, mới miễn cưỡng giúp bạn thân sắp xếp một chỗ tốt.

Hôm nay, chính là ngày Thẩm Tri Dao thử áo cưới.

Thẩm Tri Dao đã mong đợi mấy ngày rồi nên kéo bạn thân của mình đi thử áo cưới, ngay cả Cố Cận Lễ đi công tác nước ngoài mà cô ấy cũng không quan tâm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Màn kéo ra, Đường Tâm ngồi ở bên ngoài nhìn bạn thân xuất hiện ngay trước mặt của mình, thì lập tức giật mình.

“Đẹp quá.”

Đường Tâm thật lòng khen ngợi: “Dao Dao, thật sự rất xinh đẹp.”

Váy cưới lớn trông rất tao nhã, tất cả những ưu điểm về hình thể của Thẩm Tri Dao cũng đều được thể hiện sắc nét.

“Tớ cũng thấy áo cưới này rất đẹp.”

Thẩm Tri Dao nhìn chính mình trong gương, vui vẻ cong cong đôi mắt.

Sau đó mới nhớ nghĩ đến một suy nghĩ: “Thật tiếc là cậu đã kết hôn rồi. Nếu không hai chúng ta cùng nhau vào thử váy cưới, cùng nhau vào lễ đường gả cho người đàn ông mình yêu nhất, thì sẽ là chuyện lãng mạn hạnh phúc thế nào cơ chứ.”

"Mà này."

Thẩm Tri Dao bỗng nhìn về phía Đường Tâm: “Tuy rằng cậu và Thương Yến Thời đã kết hôn rồi, nhưng hình như hai người các cậu vẫn chưa tổ chức hôn lễ nhỉ?”

Lời này vừa nói xong, Thẩm Tri Dao vui vẻ trở lại, thậm chí quên mất mình đang mặc váy cưới rườm rà mà vội lao xuống tìm Đường Tâm.

Cũng còn may Đường Tâm và nhân viên trong cửa hàng đỡ kịp cô ấy.

Đường Tâm lại càng hoảng sợ hơn: “Cậu làm gì thế? Cậu đang mang giày cao tám phân đó, cậu quên rồi hả?”

Thẩm Tri Dao đối mặt với lời trách móc của bạn thân thì cười ha ha: “Tâm Tâm nè, hay là chúng ta cùng nhau tổ chức hôn lễ đi?”

Thấy Đường Tâm ngạc nhiên, Thẩm Tri Dao tiếp tục bổ sung: “Dù sao cậu vẫn chưa tổ chức hôn lễ mà.”

“Thật ra tớ vẫn luôn rất tò mò, cậu và Thương Yến Thời nhà cậu tình cảm như thế, sao lúc trước không tổ chức hôn lễ thế?”

“Mỗi lần hỏi cậu, cậu đều nói do Thương Yến Thời bận, nhưng bận cũng không thể rút chút thời gian kết hôn được sao?”

Đối mặt với bao nhiêu câu hỏi liên tục của Thẩm Tri Dao, Đường Tâm bỗng không biết trả lời thế nào.

Cô và Thương Yến Thời chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, thậm chí còn chờ sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ hôn môi, thì sẽ kết thúc mối quan hệ này.

Sau đó thì sao?

Sau đó Thương Yến Thời sẽ đặc biệt tìm thấy nữ chính lương thiện, mà cô, cũng có thể trở về dáng vẻ tự do tự tại.

Có thể nói hai bên đều có lời.

Nhưng không biết vì sao, khi nghe thấy Thẩm Tri Dao nói những vấn đề này, Đường Tâm bỗng có cảm giác chua xót giống như có một thứ gì đó đang đổ vào ngực cô, khiến cô không thể thở được.

Vừa lúc này nhân viên mang nước trà vào, Đường Tâm bưng ly lên uống một hơi để lấy lại tinh thần nói với bạn thân: “Ý tưởng này không tệ, chờ Thương Yến Thời về, tớ hỏi anh ấy một chút.”

Thẩm Tri Dao: “Được nha, được nha. Cậu nhất định phải hỏi anh ấy cho kỹ vào, có tính cho người đẹp nhà chúng ta một hôn lễ không.”

Đường Tâm bị dáng vẻ của Thẩm Tri Dao chọc cười: “Được, được, được. Tớ biết rồi.”

“Có cần tớ giúp cậu chụp ảnh không?”

Hôm nay Thẩm Tri Dao thử áo cưới nên dĩ nhiên là phải chụp lại dáng vẻ xinh đẹp nhất này cho chồng tương lai của mình coi rồi.

“Đương nhiên cần rồi.”

Thẩm Tri Dao vui vẻ lấy điện thoại ra.

Nhưng còn chưa đưa đến tay Đường Tâm, một tràng tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, Thẩm Tri Dao lấy điện thoại lại phía trên màn hình có hiện: [Làng du lịch Giản Duyệt.]

Làng du lịch Giản Duyệt là nơi Thẩm Tri Dao hợp tác gần đây, đối phương đã trả một cái giá rất cao để cô đến phụ trách bộ phận vẽ tranh minh họa của làng du lịch này.

Thẩm Tri Dao không dám chậm trễ, nhận điện thoại.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Cấp trên của tôi có chút thay đổi về ý tưởng, cần phiền cô Thẩm đến hỗ trợ bổ sung một vài chỗ.”

Những chuyện cần phải bổ sung thêm vài chỗ, thậm chí thông báo sửa đổi cũng không phải chưa từng có, sau khi Thẩm Tri Dao cúp máy, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Đường Tâm nói: “Thật xin lỗi chị em à, tớ kéo cậu đến xem tớ thử váy cưới, nhưng bây giờ tớ có việc cần về nhà…”

Đường Tâm: “Được rồi, không sao cả.”

“Đưa điện thoại cho tớ, tớ giúp cậu chụp mấy tấm.”

Nói xong, Đường Tâm có cảm giác như trong cơ thể có một luồng khí nóng tràn đến, rầu rĩ, nóng nực, không thoải mái.

“Sao thế?”

Thẩm Tri Dao nhìn sắc mặt Đường Tâm không tốt lắm, quan tâm hỏi.

Đường Tâm lắc đầu, cố nén cỗ nóng nực đang dâng lên trong lòng: “Không có gì, tớ giúp cậu chụp nha.”

Cô nhanh chóng chụp mấy tấm hình giúp bạn thân, vì Thẩm Tri Dao còn vội làm việc nên chỉ có thể thật lòng xin lỗi ôm lấy Đường Tâm, người bạn thân đã cùng cô đến đây thử áo cuối rồi nhanh chóng đi mất.

Mà Đường Tâm, lúc cô tính rời khỏi cửa hàng áo cưới thì nhận được tin tức: [Được, còn nửa tiếng nữa anh đến.]

Đường Tâm đưa mắt nhìn những kiểu áo cưới xinh đẹp, độc đáo trong cửa hàng, ma xui quỷ khiến quyết định xuống dưới chờ Thương Yến Thời đến.

Một lần nữa ngồi nghỉ bên trong phòng VIP, Đường Tâm lại nhìn về phía áo cưới bên ngoài, trong đầu không hiểu sao lại nghĩ đến hình ảnh xinh đẹp khi cô mặc áo cưới gả cho Thương Yến Thời.

Cùng với dáng vẻ thâm tình của người đàn ông khi nhìn thấy cô mặc áo cưới.

Đúng lúc này, Đường Tâm cảm thấy có cảm giác là lạ ập vào mình.

Khác với những suy nghĩ vừa lóe lên khi nãy. Lúc này đây, cảm giác kỳ lạ đó càng thêm mạnh mẽ hơn, giống như bị điện giật khiến Đường Tâm không thể kiềm chế được mà chân mềm nhũn.

“Chị ơi?”

Một giọng đàn ông bất ngờ rơi vào trong lỗ tai của Đường Tâm.

Đường Tâm nghe tiếng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời của Trình Ngôn Chí.

Đối phương còn chú ý đến vẻ mặt không đúng của cô, sốt ruột chạy đến.

“Chị ơi, chị sao thế?”

“Có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Giọng nói trong sáng dễ nghe phả lên tai cô, không hiểu sao cái cảm giác tê dại kia như được mở van mà lan khắp cơ thể cô. Đường Tâm không kiềm được mà run lên.

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm của cậu ta.