Đánh giá: 8.4/10 từ 142 lượt
Văn Án
【 Văn án một 】
Lúc đại học Khương Ngâm theo đuổi Doãn Toại không thành công, nhất thời tức giận trong lòng, trở nên bạo dạn, nhào tới cưỡng hôn người ta.
Nhiều năm sau gặp lại, Doãn Toại là đại lão hô mưa gọị gió trong giới kinh doanh, trầm ổn nội liễm, khí độ tự phụ.
Khương Ngâm sợ bị trả thù, trông thấy anh liền tránh.
Không ngờ ngày nào đó về nhà, cô nhìn thấy Doãn Toại đang cùng ba mình đánh cờ.
Ba Khương Ngâm cười giới thiệu: “Đây là Doãn Toại, sinh viên trước kia của ba và mẹ con.”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, cặp mắt đào hoa thâm thúy trêu chọc người.
Không bao lâu, người trong nhà sắp xếp cho cô cùng Doãn Toại xem mắt. Hôm đó, hai người nói chuyện về sự tình lúc trước ở đại học.
Khương Ngâm nuốt một ngụm nước bọt: “Ngày ấy là tôi nhất thời xúc động.”
Doãn Toại uể oải ngước mắt: “Nhất thời xúc động, thì không cần trả giá đắt sao?”
Anh vừa nói vừa đem một phần hợp đồng kết hôn đẩy tới trước mặt cô: “Đã làm thì phải chịu trách nhiệm.”
Khương Ngâm: “??!!! ! !”
【 Văn án hai 】
Doãn Toại vì ứng phó người nhà, nên yêu cầu cô kết hôn với anh trong vòng nửa năm.
Sau khi lĩnh chứng, nhìn khuôn mặt họa thủy mình vừa lấy làm chồng, cô liền không có chút sức đề kháng nào, Khương Ngâm từ trước đến nay đều rất chủ động, cuối cùng đem hiệp nghị vợ chồng làm thành vợ chồng thật.
Từ đầu đến cuối, cô đều nghĩ là do mình gian lao, cực khổ, không nản chí mới có thể thuận lợi bắt được Doãn Toại
Cho đến khi Khương Ngâm vô tình phát hiện ở thư phòng Doãn Toại cất giữ rất nhiều ảnh chụp cô lúc năm nhất.
Phía sau bức ảnh viết một câu: [ May mắn gặp được em, không bao giờ từ bỏ. ]
Cô vuốt ve ảnh chụp, chạy tới phòng ngủ tìm Doãn Toại, đôi mắt nhíu lại: “Ông xã, giải thích một chút?”
Doãn Toại: “…”
#Thắng thắn sẽ được khoan hồng, có phải đã sớm thích thầm em, muốn em gả cho anh nên mưu đồ từ lâu?#
#Lại dám tính kế em? Trong nhà có ghế sô pha dễ chịu hơn so với giường, đi ngủ đi!#
#Em tức giận, anh đừng hòng sống tốt!!!#
Bình luận truyện