*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Xu
Beta: Sue
Ôm tâm thái rất có thể sẽ bị trả thù đến xem mắt, bây giờ lại ký hiệp nghị kết hôn để trở về.
Đến lúc này Khương Ngâm vẫn cảm thấy có chút cảm giác không chân thật.
Từ trong phòng đi ra, cô chậm chạp nhớ tới thứ gì đó, dừng ở đầu bậc thang, tỉ mỉ đánh giá trên người Doãn Toại: “Việc kết hôn này, không có gì lừa dối phải không?”
Doãn Toại vòng qua cô, đi xuống dưới lầu: “Máy ảnh cũng cho em rồi, còn sợ ăn thiệt thòi?”
Có ăn thiệt thòi không, tạm thời Khương Ngâm vẫn chưa có cảm nhận được.
Cô cất di động vào bên trong túi xách, đi theo sau: “Tôi là sợ anh quá keo kiệt, để tôi kết hôn với anh ứng phó người trong nhà là giả, dự định mỗi ngày một trăm loại phương pháp tra tấn để trả thù tôi mới là thật. Như vậy, tôi chẳng phải nhảy vào hố lửa sao?”
Doãn Toại đột nhiên ngừng bước, Khương Ngâm suýt nữa đâm vào lưng anh, may mắn bắt lấy được tay vịn bên cạnh kịp thời đứng vững.
Khi anh xoay người lại, cô ngẩng đầu, đôi mắt vô tội nhấp nháy mấy lần: “Sao anh đột nhiên phanh lại vậy, chút nữa thì va vào rồi, đi không đúng quy định, có nghĩ đến sẽ khiến người thân hai hàng nước mắt hay không? Nhìn liền biết là người mới tập lái xe.”
Doãn Toại rũ mắt xuống, chăm chú nhìn cô một hồi, tiếp tục đi về phía trước: “Ngoài miệng nói sợ tôi trả thù em, tôi thấy hành động của em ngược lại là rất phách lối, không biết sợ thật hay là sợ giả”
“Sợ thật nha.” Khương Ngâm nhún vai một cái, đi theo sau: “Nhưng mà sau khi cưới, nếu như anh tra tấn tôi thì sẽ quy thành bạo lực gia đình, tôi có thể đi tố cáo anh. Đúng rồi, anh tôi là luật sư đó!”
Kỳ thật cho tới bây giờ, trong lòng Khương Ngâm thực ra đã không còn sợ anh.
Dù sao cũng là tổng tài của Truyền thông Tinh Đồ, chính miệng anh đã đáp ứng ký hiệp nghị thì sẽ không so đo chuyện trước kia, vậy chắc chắn sẽ nói lời giữ lời.
Hơn nữa tương lai muốn cô cùng anh ở trước mặt người nhà diễn kịch, cũng sẽ có thời điểm ngoan ngoãn cầu xin cô.
Nghĩ đến một ngày kia được Doãn Toại nịnh nọt, cầu xin, Khương Ngâm liền cao hứng như đứa trẻ.
Cảm giác kia, thiệt là quá đã luôn!
Từ trên lầu đi xuống, đúng lúc có một người uống say đi từ đầu bậc thang đến, Khương Ngâm đang đắm chìm trong suy nghĩ sinh động của chính mình không chút phòng bị, bả vai bị người ta va vào một cái, túi xách đeo trên vai rơi xuống mặt đất.
Vừa rồi cô để điện thoại vào túi xách quên kéo khóa lại, lúc này một cú va chạm liền đem điện thoại và những đồ vật mang theo bên người rơi xuống đất.
Mà người đàn ông đang say kia đã vịn tay vịn cầu thang đi lên trên lầu.
Bả vai Khương Ngâm bị đụng rất đau, bất quá cũng vì chính mình không nhìn đường, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
Cô cúi người, đem đồ vật rơi ra ngoài một lần nữa nhét vào trong túi.
Không bao lâu, một đôi tay thon dài, trắng trẻo dò tới, nhặt lên một bình xịt nhỏ hình trụ màu đen trên mặt đất, đưa về phía cô.
Nhận ra là tay của Doãn Toại, Khương Ngâm không ngẩng đầu, cười nhẹ, đưa tay nhận: “Cảm ơn.”
Đầu ngón tay cô vừa đụng vào bình xịt nhỏ, không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên Doãn Toại lại đem đồ vật thu về.
“?” Khương Ngâm ngẩng đầu nhìn qua.
Anh đem món đồ kia cầm ở trong tay tỉ mỉ quan sát, mỗi chữ mỗi câu phía trên bình đều nhớ kỹ: “Phun sương phòng sói.”
Lưng Khương Ngâm cứng đờ, cô lấy lại bình tĩnh, bước tới bên Doãn Toại đoạt lại rồi nở một nụ cười đơn thuần, vô hại: “Thứ thiết yếu của con gái khi đi ra ngoài nha, anh đừng suy nghĩ nhiều?”
“Tôi suy nghĩ nhiều?” Doãn Toại vẫn còn đang xem xét món đồ kia, nhìn qua giống vừa mua, có phải là vì cố ý chuẩn bị cho buổi xem mắt hôm nay.
Nói đúng hơn, là dùng để đối phó anh.
“Cùng tôi xem mắt, còn mang bình phun sương phòng sói?” Doãn Toại nhất thời bị chọc giận mà cười lên, thấy cô nhìn sang, anh chỉ chỉ chính mình: “Được thôi, nói với tôi một chút, tôi là loại sói gì?”
“…”
Hôm qua bởi vì những lời nói kia của Khương Bái, trong lòng Khương Ngâm thực sự bất an.
Cô sợ hôm nay mình thực sự sẽ chết rất thê thảm, cho nên lúc trên đường tới đây liền mua cái đồ chơi này, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Ai mà ngờ tới, lại bị Doãn Toại phát hiện.
“Tại sao không nói chuyện, tôi là sói gì?” Doãn Toại lại hỏi một lần.
Khương Ngâm lúc này tràn đầy khát vọng muốn sống, đầu óc cấp tốc suy nghĩ, phải trả lời loại sói nào mới có thể để cho anh bớt tức giận.
“Anh là ——”
Cô dừng hai giây, trong lúc nhất thời không biết trúng cái tà gì, buộc miệng nói: “Tân lang*!”
*Tân lang (新郎): Nghĩa là chú rể. Và “郎” là sói, Khương Ngâm đang chơi chữ.
Doãn Toại: “?”
Khương Ngâm tự khen chính mình vì sự cơ trí này, tiếp tục bổ sung: “Không phải là sắp kết hôn sao, cho nên anh rất nhanh sẽ trở thành tân lang, mà tân lang cũng là sói.”
“…”
Không biết câu trả lời này có lấy lòng được Doãn Toại hay không, tóm lại, anh cũng không tiếp tục so đo, tìm tòi ngọn nguồn với cô nữa.
Trên đường từ nhà hàng đi ra, hai người im lặng không nói năng gì, nhìn qua thì dường như rất hài hòa.
Tới cửa, Khương Ngâm dự định cùng anh mỗi người đi một ngả, chuồn trước cho chắc.
Còn chưa kịp nói tạm biệt với anh, Doãn Toại giống như phát giác được ý đồ của cô, liền nói trước: “Tôi đưa em về.”
Khương Ngâm nhanh chóng cự tuyệt: “Không sao, không cần phiền phức như vậy, tôi tự mình gọi xe là được.”
“Tôi nghĩ, chúng ta cần nói về việc kết hôn, thuận tiện gặp cha mẹ em một chút.”
“Hôm nay sao?” Khương Ngâm đứng yên tại chỗ, cô không nghĩ là phải vội vã như vậy.
“Người trong nhà thúc giục.” Nhân viên phục vụ đã sớm đem xe lái đến cửa, Doãn Toại tiếp nhận chìa khóa xe, mở cửa ở ghế phó lái ra, ghé mắt nhìn qua cô: “Sau khi cha mẹ em đồng ý, chúng ta liền đi lĩnh chứng.” ( Xu: Cưới vợ là phải cưới liền tay =)))) )
“…”
Khương Ngâm ngồi ghế phó lái bên cạnh Doãn Toại, lúc này mới dần dần ý thức được cái cô vừa ký, là hợp đồng kết hôn, chứ không phải hợp đồng yêu đương.
Kết hôn, là đi cục dân chính đăng ký, lĩnh chứng các kiểu!
Lúc ấy, cô căn bản không có nghĩ nhiều như vậy.
Lĩnh chứng kết hôn a, chuyện này quá đột ngột!
Doãn Toại nhắc nhở cô cài dây an toàn, cô tiện tay kéo dây an toàn cài cho mình, rồi trầm mặc một lát, hỏi: “Phải gấp gáp như vậy sao?”
“Xác thực rất cấp bách.” Doãn Toại nhìn qua bên kia một chút: “Nhanh một chút cũng tốt, cái máy ảnh kia cũng có thể sớm đến tay em một chút.”
Nhắc đến máy ảnh, ánh mắt Khương Ngâm có chút không xác định nhưng trong nháy mắt lại nhiễm lên tia sáng, thậm chí có chút mong chờ nhỏ.
Cô không còn đắng đo gì nữa, chỉ là ghé mắt nhìn sang: “Ừm, còn hôn lễ muốn làm thế nào?”
Doãn Toại đánh tay lái, đem xe rời khỏi nhà hàng: “Chuẩn bị hôn lễ cần thời gian, hiện tại hơi vội vàng, có thể đợi về sau lại bổ sung.”
Khương Ngâm nghiêm túc suy tư một hồi: “Thật ra cũng chỉ có nửa năm mà thôi, về sau sẽ ly hôn, cũng không cần làm quá khoa trương đâu, hôn lễ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi, quá phiền phức.”
Với lại Doãn Toại và cô cũng được xem là nhân vật công chúng, vốn dĩ không phải là kết hôn đứng đắn gì, vẫn là nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Ở vị trí ghế lái, cảm xúc trên khuôn mặt tuấn dật của Doãn Toại căng cứng, môi đẹp mím thành một đường thẳng.
Một lúc sau, anh nhàn nhạt nói: “Nói sau đi.”
Khương Ngâm cũng không đem việc này để trong lòng, khuỷu tay cô đặt ở cửa sổ xe, tay áo lụa trắng theo động tác của cô tuột xuống, lộ ra cổ tay tinh tế trắng nõn cùng cánh tay trắng hồng.
Cô sờ sờ đầu, đang suy nghĩ câu hỏi tiếp theo: “Hôm nay nói chuyện kết hôn với cha mẹ tôi luôn sao? Không cần hoãn lại một chút? Tôi sợ bọn họ sẽ bị sốc.”
Dừng ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Doãn Toại nhìn về bên này, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua cánh tay tinh xảo, non mịn của cô, ý vị không rõ mà nói: “Em có thể gả đi, giáo sư Lương chắc hẳn rất vui mừng.”
“…”
Nghe đi, đây là tiếng người sao?
Khương Ngâm vốn còn muốn nói lại, nhưng cẩn thận bổ não một chút phản ứng của Lương Văn nữ sĩ khi nghe được tin tức cô và Doãn Toại kết hôn.
Rất có khả năng là cao hứng hơn chấn kinh.
Dù sao, cuộc xem mắt hôm nay vốn chính là một tay Lương nữ sĩ thúc đẩy.
Chắc chắn là ước gì cô có thể yêu đương rồi kết hôn với Doãn Toại, như vậy bà liền có thể vung tay chưởng quỹ*.
*Vung tay chưởng quỹ (甩手掌柜): không cần phải làm việc, không quan tâm đến bất kì thứ gì nữa.
Không chừng còn phải vỗ đùi nói một câu: “Cuối cùng con cũng đem chính mình gả đi được rồi!”
“…”
Trên mặt Khương Ngâm ít nhiều cũng có chút không nhịn được, nhẫn nhịn nửa ngày, mới chậm rãi tự đắc: “Cha tôi, ông ấy vẫn là không nỡ tôi, đột nhiên muốn kết hôn, ông ấy khẳng định không tiếp thu được.”
Doãn Toại nhìn đường phía trước, như có điều suy nghĩ: “Nói như vậy, hôm nay thuyết phục bọn họ, độ khó có chút cao?”
“Đó là điều đương nhiên.” Khương Ngâm nói: “Anh muốn cưới tôi cũng không phải việc dễ dàng như vậy.”
Khương Ngâm tìm lại một chút tự tin, ngồi thẳng lên, tâm tình dần dần chuyển biến tốt, giọng điệu ném nồi*: “Mặc dù tôi ký hiệp nghị kết hôn, nhưng loại chuyện này chắc chắn không thể để cho người nhà của tôi biết. Anh nói muốn kết hôn, nếu ba mẹ tôi không đồng ý, anh nên tự mình tìm cách làm thế nào để thuyết phục bọn họ đi.”
*Ném nồi (甩锅): Ngôn ngữ mạng, ám chỉ việc trốn tránh trách nhiệm, cố gắng đẩy mâu thuẫn của bản thân sang chỗ khác và để người khác chịu trách nhiệm.
Xu: Tặng chiếc meme ném nồi =)))
Ánh mắt Doãn Toại liếc về bên kia, khóe môi có chút giật, không nói chuyện.
Lúc này, điện thoại trong túi anh rung lên.
Anh lái xe không tiện lắm, nói với Khương Ngâm: “Giúp tôi lấy ra, xem ai gọi đến.”
Điện thoại di động của anh ở trong túi quần, Khương Ngâm nhìn một chút, hắng giọng: “Là anh nói tôi lấy chứ không phải tôi chiếm tiện nghi của anh đâu nha.”
Nói xong, cô nghiêng người qua, sờ về phía túi quần anh, lấy di động ra.
Nhìn ghi chú một chút, cô đọc lên cái tên đang hiện: “Tần Hi.”
“Nhận đi.”
Khương Ngâm: “?”
Để cô nghe?
Không lẽ là cuộc gọi không quá quan trọng?
Điện thoại liên tục rung, Khương Ngâm cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nhấn nút màu xanh lục để nhận: “Alo, xin chào.”
Thần sắc Doãn Toại hơi sững sờ, nhân lúc kẹt xe liếc nhìn cô một cái, chợt bất đắc dĩ cười, không hề nói gì.
Bên kia điện thoại đặc biệt yên tĩnh.
Khương Ngâm đợi một chút, ánh mắt hoang mang nhìn về phía Doãn Toại: “Không phải là điện thoại quấy rầy chứ?”
Ngón tay thon dài của Doãn Toại tiếp tục lái, đuôi mắt hất lên, tản mạn đáp: “Không phải.”
Có lẽ là nghe được âm thanh Doãn Toại, trong điện thoại rốt cục có động tĩnh: “Toại ca NB*!”
*NB(牛逼): lợi hại, trâu bò, đỉnh của chóp
Sau đó trực tiếp cúp máy.
Là giọng của đàn ông.
Khương Ngâm sững sờ, cảm thấy không hiểu gì cả, hơn nửa ngày mới nhớ tới hỏi một câu: “Ai vậy?”
“Bạn từ nhỏ.”
“?”
Khương Ngâm nhớ lại phản ứng vừa rồi của người kia, gấp gáp nói: “Vậy sao anh lại để cho tôi nghe?”
Phía trước là giao lộ đèn đỏ, Doãn Toại nghiêng đầu qua, cười như không cười, ánh mắt nhìn cô, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Tôi để em giúp tôi bấm nhận, không nghĩ đến em lại đưa lên tai rồi nghe?”
“…”
Trách tôi?
“Vậy anh không thể nói chuyện rõ ràng sao? Lời này của anh vốn là có nghĩa khác!” Khương Ngâm trong lòng chột dạ, chỉ có thể dựa vào giọng nói để gia tăng khí thế.
Có lẽ là vì hành vi xấu hổ của mình, sau đó Khương Ngâm một đường đều luôn trầm mặc.
Thẳng đến khi xe lái vào khu nhà ở đại học C, dừng xe, Doãn Toại mới cầm điện thoại di động lên gọi lại cho Tần Hi.
Sau khi Tần Hi nghe cũng không có đề cập tới việc vừa rồi, thanh âm mang theo chút mỏi mệt: “Hôm nay vừa về nước, buổi tối gặp mặt không?”
“Chỉ sợ không được.” Doãn Toại nhìn xuống đồng hồ: “Phải đi công tác, tối nay bay, hai ngày nữa trở về gọi lại cho cậu.”
“Được, vậy cậu cứ bận trước đi.”
Kết thúc cuộc gọi, hai người cùng nhau xuống xe.
Khương Ngâm nhớ lại ghi chú vừa mới xuất hiện trên điện thoại, trong chớp nhoáng nhớ tới thứ gì: “Bạn từ nhỏ của anh, không phải là ông chủ của WHOLE LIFE chứ?”
Doãn Toại ngoài ý muốn chớp mắt một cái: “Em biết?”
“Tôi từng chụp quảng cáo cho trang sức WHOLE LIFE, có nghe qua tên, chưa gặp người thật. Đoạn thời gian trước, tiệc tối thời thượng ở Đồng Thành, không phải là WHOLE LIFE tổ chức sao.”
Doãn Toại ừm một tiếng, cùng cô đi vào đơn nguyên*.
*Đơn nguyên: Trong nhà ở nhiều tầng, đơn nguyên là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, cầu thang máy, vv.). Một ngôi nhà có thể bao gồm một hoặc nhiều đơn nguyên.
Việc vừa rồi chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, việc tiếp theo phải đối mắt, mới là đại sự.
Về đến cửa nhà, Khương Ngâm muốn gõ cửa, lại do dự rụt trở về, không quá chắc chắn nhìn về phía Doãn Toại: “Hôm nay thật sự phải nói với họ luôn sao? Nếu không chậm một chút, chúng ta cẩn thận thương lượng lại?”
Doãn Toại lẳng lặng đứng ở đằng kia, có vẻ so với cô bình tĩnh hơn rất nhiều: “Sớm muộn gì rồi cũng phải nói.”
Khương Ngâm ngẫm lại, đạo lý này cũng đúng.
Cô hít sâu mấy lần, sau đó bình phục tâm tình, chủ động lui về sau một bước, nhìn về phía Doãn Toại làm ra tư thế “Mời”: “Nào ca ca, anh lên đi”