Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, vẫn chưa hiểu từ kia nghĩa là gì, nhưng Lâm Triệt không quan tâm, vội lôi kéo anh vào trong, “Hơn nữa Thẩm Du Nhiên còn ngốc hơn em, lúc nhỏ đi học với nhau, trước khi giờ học bắt đầu, tụi em không cần người đưa đón, tự mình xách theo cặp sách đi hơn nửa giờ đến trường, tan học lại cùng nhau trở về, cô ấy có một lần còn té vào mương nước cống ven đường, bốc mùi toàn thân, đến trường học, thầy giáo không cho vào, cô ấy đành phải khóc lóc về nhà thay quần áo, lần khác, em đánh nhau với đứa ngồi cùng bàn, bị thầy phát hiện, thầy hầu như không tin em, nghe theo tên cùng bàn là em đánh nó trước, tin tên kia nói thật, bởi vì hắn học khá hơn em nhiều, xếp hạng trước vài tên, em đã bị thầy bắt phạt đi dọn rác ở khu vệ sinh cả một buổi sáng, Thẩm Du Nhiên khờ khạo, không màng hôi thối, chạy theo em đứng một buổi sáng, đến lúc về, mùi hương trên người tụi em quả thật khó tả nên lời.
”
Cố Tĩnh Trạch khẽ nhíu mày.
Nghe Lâm Triệt nói những chuyện mình bị ức hiếp khi xưa, còn nói nhẹ nhàng như vậy, trong lòng anh càng không thoải mái.
Rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu, mới bình thản nói ra những bi thảm thuở xưa.
Anh nhìn chằm chằm Lâm Triệt, “Kỷ luật như thế là vũ nhục, là dùng cách xử phạt về thể xác, thầy của các em thật không xứng.
Em là đã từng học ở trường học nào?”
“Trường Tiểu học lúc ấy đều như vậy, được phạt thế kia vẫn còn nhẹ, trước kia, chủ nhiệm lớp tụi em còn đánh trật khớp vai của bạn cùng học, nhưng cũng không thể phản kháng, anh nghĩ rằng trường em có thể so sánh được với loại trường dành cho quý tộc anh học sao, đều là học sinh ngoại trú, người nào cũng cao quý, một cái cũng không dám đánh, không dám mắng, giống như anh vậy, dám mắng anh một câu, Nhà họ Cố còn không phá hủy cả trường đi, tụi em thuở ấy cứ như vậy thôi.
”
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt thật lâu, những việc giống như kia anh tuyệt đối không để cô phải chịu thêm lần nữa.
Lúc này, đã thấy Thẩm Du Nhiên cùng Trần Vũ Thịnh đang ngồi cùng nhau ở bên trong.
Cố Tĩnh Trạch vừa mới nghe Lâm Triệt nói đến Thẩm Du Nhiên, lại liếc mắt nhìn cô thêm lần nữa, cũng đi qua theo.
“Lâm Triệt, anh đã đến rồi à.
”
Lâm Triệt nói, “Thật là, anh ta cũng thật quá đáng, tự mình không biết xấu hổ, còn muốn tố cáo cậu.
”
“Bỏ đi, nhắc tới thêm bực bội, bất quá bây giờ cũng không biết nên làm sao cho tốt.
”
Lúc này, Cố Tĩnh Trạch ở phía sau nói, “Thẩm tiểu thư, chuyện này giao cho đoàn luật sư của tôi tới xử lí, sẽ không có vấn đề phát sinh.
“
Trần Vũ Thịnh ngẩng đầu lên một chút, nhìn Thẩm Du Nhiên nói, “Cô đúng là gặp may, đoàn luật sư của nhà họ Cố đều là tài năng xuất chúng, có tiền cũng không mời được, giúp cô vấn đề nhỏ này chỉ là việc cỏn con.
”
Thẩm Du Nhiên nghe xong, hấp tấp nói, “Thật vậy chăng? Cảm ơn cảm ơn nhiều, Giám đốc Cố anh thật sự là người rất tốt bụng.
Lâm Triệt, trở về phải thay mặt mình cảm ơn chồng cậu thật sâu sắc vào nhé.
”
Thẩm Du Nhiên một khi đã phấn khởi thì nói được đủ thứ lời, “Thật là càng ngắm càng thấy hai người cậu thật xứng đôi, Giám đốc Cố , Lâm Triệt từ khi theo anh, cơ thể đều mập mạp hẳn lên, ngày càng xinh đẹp, duyên dáng, có thể thấy được cậu ấy càng ngày càng hạnh phúc.
”
Tuy rằng biết rõ là nịnh nọt, nhưng Cố Tĩnh Trạch lại nghe rất thoải mái, quay đầu lại nhìn Lâm Triệt, xác thật cảm thấy so với trước kia sắc mặt cô giờ hồng hào hơn nhiều, cảm thấy chính mình cũng có một chủt thành tựu, cảm thấy cô đi theo mình cũng không tính là nhẫn nhịn chịu khổ, trong lòng liền có khoái cảm, làm người cảm thấy vô cùng sung sướng, dễ chịu.