Trần Vũ Thịnh nhíu mày đi qua, cầm lấy di động lên bắt máy.
Còn chưa nói xong, liền nghe âm thanh bên trong quả nhiên là Thẩm Thản Nhiên.
“Lâm Triệt, làm sao bây giờ, mình đánh tên khốn kiếp Chu Mẫn Hàn, hiện tại người trong nhà hắn bắt mình tới cục cảnh sát, mình, nếu mình gọi điện thoại cho ba mình, mình nhất định phải chết, cậu nói xem làm sao bây giờ……”
“……” Cô gái này cũng có can đảm để đi gây chuyện.
“Xin lỗi, chị em tốt của cô đang đi hẹn hò, chỉ sợ không rảnh mà lo cho cô đâu”.
Trần Vũ Thịnh ở trong điện thoại nói.
Bên kia, một mảnh im lặng.
Sau đó, Thẩm Thản Nhiên không còn âm thanh lo lắng sợ hãi như vừa rồi, trực tiếp rít gào: "Trần Vũ Thịnh, sao anh cầm điện thoại Lâm Triệt!".
“Làm sao vậy, biết là tôi rất thất vọng sao? Đánh người vốn dĩ chính là phạm pháp, cô ở cảnh sát cục tiếp thu giáo dục là được mà".
“Anh…… A, tôi cũng không nhờ anh hỗ trợ, anh nói cái gì, anh nói không sai, dù sao tôi nói như vậy đó, tôi ở chỗ này cũng không sao".
Nghe miệng âm thanh bướng bỉnh của cô, Trần Vũ Thịnh phì cười: "Vậy cô gọi điện thoại làm gì?".
“Nói cho Lâm Triệt một tiếng, mấy ngày nay tôi muốn ở cảnh sát cục nghỉ ngơi, không thể nghe điện thoại, nhờ cô ấy nói dối với ba tôi một chút, nói tôi ở bên cạnh cô ấy! Vậy là được rồi".
Nói xong, Thẩm Thản Nhiên trực tiếp cúp điện thoại.
Trần Vũ Thịnh nhìn điện thoại, lắc đầu, ném điện thoại di động qua một bên.
Cục cảnh sát.
Cảnh sát cho Thẩm Thản Nhiên đi vào trước.
Thẩm Thản Nhiên buồn bực cầm điện thoại mắng: "Trần Vũ Thịnh đáng chết, không có việc gì cầm di động người ta làm gì, thật là không biết xấu hổ".
“Này, bảo cô liên hệ người thân nhưng cô không liên hệ được, quay lại đó đi, quay lại đó đi".
Cảnh sát thúc giục nói.
Thẩm Thản Nhiên khóc không ra nước mắt, ngẩng đầu lên: "Chú cảnh sát, cháu thật sự phòng vệ chính đáng".
“Nếu đó là phòng vệ, chờ bệnh viện có kết quả rồi cô nói sau".
Cảnh sát cũng không đành lòng làm gì với cô bé, đẩy mạnh Thẩm Thản Nhiên đi, nói: "Vẫn nên ngẫm lại có thể liên hệ ai mang luật sư lại đây cho cô không?".
Thẩm Thản Nhiên tức giận nghĩ, cô có quen ai là luật sư đâu.
Hiện tại hy vọng duy nhất, cũng bị Trần Vũ Thịnh chết tiệt cắt đứt ……
Nhưng mà, trong chốc lát, cửa vẫn mở ra.
Một luật sư đi đến, cảnh sát ở phía sau nói: "Thẩm Thản Nhiên, có luật sư tới nộp tiền bảo lãnh cô".
Thẩm Thản Nhiên vội ngẩng đầu lên: "A, thật sự?".
Luật sư nhìn Thẩm Thản Nhiên: "Đi theo tôi".
Thẩm Thản Nhiên cực kỳ kinh hỉ, vội hỏi luật sư: "Là Lâm Triệt kêu ngài tới sao? Có phải không, có phải không?".
Luật sư vô ngữ nhìn Thẩm Thản Nhiên: "Không phải, là vị tiên sinh này".
Thẩm Thản Nhiên cùng luật sư ra ngoài, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người tiến vào, không phải Trần Vũ Thịnh còn có thể là ai……
Khuôn mặt tươi cười của Thẩm Thản Nhiên lập tức suy sụp xuống.
Trừng mắt nhìn Trần Vũ Thịnh buồn bực nói: "Sao lại là anh?".
“Sao, cô không muốn nhìn thấy tôi sao?".
Anh nói với luật sư: "Được rồi, người này tôi nhìn lầm rồi, không phải người tôi quen, chúng ta vào nói lại đi".
“Ai ai ai, ngài làm gì thế?".
Cô nhanh giữ chặt luật sư, thuận tiện ngẩng đầu lên, hung tợn trừng mắt nhìn Trần Vũ Thịnh một cái.
Cảnh sát nói yêu cầu, đối phương hy vọng cô có hai điểm, một cái là bồi tiền, cái thứ hai là xin lỗi.
Thẩm Thản Nhiên tuy rằng không tình nguyện, nhưng mà vẫn chỉ có thể đi xin lỗi trước.
Trần Vũ Thịnh liền lái xe, mang theo cô cùng đến bệnh viện.
Trên giường bệnh, Chu Mẫn Hàn kia còn nằm ở nơi đó, rầm rì, thấy được Thẩm Thản Nhiên, nhanh muốn ngồi dậy: "Thản Nhiên, em nghe anh nói, anh thật sự không phải……”
Phụ nhân bên cạnh, hẳn là mẹ của Chu Mẫn Hàn, nhìn thấy Thẩm Thản Nhiên tiến vào, nhanh ngăn cản con trai mình đang kích động.
“Này, cô cái đồ tiện nhân, cô còn dám tới, không nhìn xem cô hại Mẫn Hàn chúng tôi thành thế nào?".
Chu Mẫn Hàn nhanh ngăn cản mẹ mình: "Mẹ, con và Thản Nhiên chỉ là hiểu lầm".