“Bởi vì Cố Tĩnh Trạch sao?".
Anh cười thảm nói.
Lâm Triệt lắc đầu, nhìn Tần Khanh, cậu thanh niên trẻ tuổi này, ít nhất cô đã từng thích qua: "Thích hay không thích một người, không phải bởi vì một người khác".
Thích chính là thích, chưa bao giờ cần người khác đáp trae.
Quay đầu lại liền đi ra ngoài, thật vất vả mở di động ra, nhìn thấy phía trên có vô số cuộc gọi chưa nghe.
Cô mới ra, liền nhìn đến quản gia đang ở bên ngoài chờ mình.
Lâm Triệt vội nói: "Quản gia, sao ông biết tôi ở chỗ này?".
Quản gia vội nói: "Tiên sinh tìm ngài thật lâu, nói ngài không đi ăn cơm, cũng không biết ngài đi nơi nào".
Lâm Triệt vỗ trán một cái; “Đúng vậy, tôi đã quên chuyện ăn cơm, tôi xảy ra chút chuyện”.
“Nơi này giao cho thuộc hạ xử lý, bà chủ đi về trước đi".
Lâm Triệt đáp: "Vậy được rồi, nơi này cũng không cần ở lại".
Lâm Triệt ngồi trên xe về nhà, nghĩ quản gia luôn luôn trầm ổn tự nhiên, thế nhưng hôm nay thoạt nhìn vô cùng không bình thường, không biết đã xảy ra cái gì, nhanh tra xét tài xế phía trước: “Cái kia, tiên sinh nhà các người, có phải đang tức đúng không?".
Người đàn ông này nhỏ mọn như vậy, khẳng định tức giận.
Tài xế khó xử nhìn Lâm Triệt, biết bà chủ nhà mình, ngày thường đỉnh đạc không kiêu ngạo, nhưng mà, hôm nay tiên sinh xác thật……
Bọn họ ai cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể nói: "Bà chủ trở về sẽ biết".
Bạn muốn đọc full liên hệ : tttukidmh@gmail.
com
Lâm Triệt vừa thấy liền biết không tốt, nhanh nghĩ ở trong lòng, chẳng lẽ bởi vì leo cây, anh mới tức giận ghê gớm như vậy sao.
Biết chuyện này là do mình không đúng, cô nhanh nghĩ “bản nháp” trong lòng, liền vào bên trong.
Vừa vặn, Cố Tĩnh Trạch đang bước nhanh đi ra ngoài, liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Triệt đẩy cửa ra tiến vào, ánh mắt đen nhánh của anh, hiện lên một chút u ám, ánh mắt nặng trĩu lướt trên người Lâm Triệt, nhìn thoáng qua, liền trực tiếp bước ngang qua người cô, trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Triệt nhìn anh bước vội ra ngoài, nhanh nói: "Thực xin lỗi, em sai rồi, Cố Tĩnh Trạch, em không nên cho anh leo cây, không nên không nghe điện thoại anh, nhưng mà, em thật sự có việc, nhất thời luống cuống, không chú ý, em……”
Ánh mắt u ám ánh liếc lại đây, lơ đãng hiện lên tia sáng lạnh, cả người giống như vừa mới tẩm qua băng, lộ ra hàn ý, thấm vào đáy lòng.
Anh thật sự không biết, nên tức giận vì cô nhiều lần không nghe điện thoại, hay là cô bởi vì anh ta mà không nghe điện thoại ……
Anh lạnh lùng nhìn Lâm Triệt, nhất thời có việc?
Có việc vì sao, sao cô còn chưa nói?
Cố Tĩnh Trạch lần thứ hai cử động chân dài, đi ra bên ngoài.
Lâm Triệt nóng nảy, ở phía sau kêu: "Cố Tĩnh Trạch, anh thật sự tức giận? “
Thấy Cố Tĩnh Trạch cũng không quay đầu lại, cô nhanh đuổi theo: "Cố Tĩnh Trạch, anh làm như vậy, anh cũng không hỏi em một câu, đã tức giận như vậy, em thật sự bởi vì có việc, hơn nữa, chỉ cho anh leo cây một lần, đã tức giận như vậy sao, anh…”
“Giải thích?".
Cố Tĩnh Trạch nhìn chằm chằm Lâm Triệt: "Còn muốn giải thích cái gì?".
Lâm Triệt chặn cửa xe.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch nhìn trên tay cô, duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy ra: "Chờ em giải thích, em vì người đàn ông mình âu yếm, đến bệnh viện, vì chăm sóc người đàn ông bị bệnh, cho nên không nghe điện thoại tôi sao?".
“Em……” Cô nghĩ, cô rất ngốc, anh nhất định là đã biết, mới có thể cho quản gia đến bệnh viện tìm cô.
Nhưng Cố Tĩnh Trạch lại không biết gì cả.
“Chính là……”
“Tôi chỉ hỏi em, còn nhớ rõ, cậu ta là vị hôn phu của chị em, đó là người mà em nên kêu anh rể không?".
“Em……”
Cố Tĩnh Trạch để lại một câu giống như dao nhỏ, trực tiếp phất tay, cho người lái xe.
Lâm Triệt chỉ có thể đứng ở nơi đó, nhìn ze anh rời đi.
Này xem như cái gì……
Cô không quên đó là anh rể của cô, cho nên cô mới đi ra khỏi phòng bệnh kia.
Bệnh viện……
Tần Khanh rất kỳ quái, rõ ràng mình không nói với bất luận kẻ nào, nhưng mà, mình thế nhưng vẫn bị bác sĩ thông báo, phải đổi bệnh viện cho anh, đến bệnh viện chuyên nghiệp càng tốt cho anh.