Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, đẩy Lâm Triệt qua một bên: "Được rồi, em đứng ở bên cạnh, chân tay vụng về, đừng lộn xộn nữa".
Lâm Triệt nói: "Còn đồ ăn……”
Cố Tĩnh Trạch hừ một tiếng, nhìn thực đơn: "Để anh làm".
“A…… Vậy thật ngượng ngùng".
Lâm Triệt tuy rằng cảm thấy không thể không nấu ăn, nhưng trên mặt vẫn lấy lòng nhìn anh.
Cố Tĩnh Trạch cầm lấy dao xắt rau, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Triệt một cái nói: "Anh sợ em mà làm tiếp, phòng bếp thật sự bị em thiêu".
“……” Lâm Triệt bĩu môi: "Vừa rồi còn không phải đều tại anh, không có việc gì cứ nói chuyện với em”.
Cố Tĩnh Trạch lại trừng mắt nhìn cô một cái: "Do mình ngốc, thì không cần lấy cớ".
Động tác Cố Tĩnh Trạch thật sự rất nhanh, vừa nhìn thực đơn, vừa xắt rau, quả thật cắt đồ ăn giống trên thực đơn như đúc.
Anh vừa bỏ vào nồi nói: "Làm theo thực đơn còn có thể như vậy, đầu của em thật quá ngốc".
Lâm Triệt nhìn động tác anh nấu ăn, giống mô giống dạng, bộ dáng thật sự không giống như người mới làm, nhất thời cũng không còn lời phản bác.
Lâm Triệt dựa vào nơi đó, thưởng thức động tác soái khí lưu loát của Cố Tĩnh Trạch, vừa nhìn vừa nói: "Đúng rồi, người đại diện Du Mẫn Mẫn của em anh còn nhớ rõ không?”
“Đương nhiên nhớ rõ”.
“Cái gì mà đương nhiên!”
“Em cho rằng trí nhớ ai cũng kém giống như em sao? Trí nhớ anh rất tốt".
“……” Lâm Triệt cảm thấy, anh thật là không có lúc nào là không khinh bỉ cô.
Lâm Triệt nói: "Du Mẫn Mẫn gần đây xảy ra chút chuyện".
Cố Tĩnh Trạch vừa xào đồ ăn vừa hỏi: "Chuyện gì?”
Lâm Triệt liền thuật chuyện Du Mẫn Mẫn đơn giản một chút: "Em cảm thấy chị Du thật sự rất lợi hại".
“Lợi hại chỗ nào?”
“Trong nhà rất loạn, chị ấy còn tích cực làm việc, ra sức như vậy, ai cũng không biết nhà cô ấy không ổn, em cảm thấy, này phải là người rất chuyên nghiệp, mới không bị chuyện tư nhân, ảnh hưởng đến công tác bình thường, nếu không phải bởi vì gần đây em thân cận với chị ấy, mỗi ngày đều phải gặp mặt, khẳng định cũng sẽ không biết chuyện này".
Cố Tĩnh Trạch giống như suy nghĩ sâu xa một chút, động tác hơi chậm chậm chút.
Nhưng mà sau đó, liền lại nhanh chóng xào đồ ăn.
Một dĩa rau xào, rất nhanh có mặt.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Lại đây nếm thử".
Lâm Triệt nhìn, món đó trông cũng không tồi, cầm lấy chiếc đũa, có chút hoài nghi kẹp ăn một cọng.
Không nghĩ tới hương vị thế nhưng rất ngon.
Lâm Triệt kinh ngạc nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Chẳng lẽ anh biết nấu ăn?”
Cố Tĩnh Trạch nói: "Lần đầu tiên".
“Không có khả năng!”
Cố Tĩnh Trạch cầm khăn ướt lau lau tay, lại đi nấu đồ ăn khác.
“Làm theo thực đơn, mỗi một bước đều dựa theo đó, đương nhiên làm được hương vị không sai".
“Nhưng mà em thử qua, làm vẫn rất khó ăn".
“Vậy em không thể trách thực đơn, là vấn đề của em, em quá ngu ngốc không có biện pháp nào".