Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

Chương 83: Chương 83:




Phó Tây Từ hỏi, "Cái gì?"
 
Vừa nói ra câu đó đã kèm theo những tiếng nức nở, lúc này lồ ng ngực cô đau nhói, cô không cầm được cảm xúc, nước mắt cũng tuôn rơi.
 
Thư Dư che mặt, muốn nói cũng không nói được.
 
Cô cố gắng trấn tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy Phó Tây Từ, cô không thể kìm lòng được.
 
Hu hu hu, và sau này cô sẽ không thể nhìn thấy khuôn mặt này nữa.
 
 “Tiểu Thư?” Phó Tây Từ đi vòng qua lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, anh vừa rút tay ra, cô liền nhào vào lòng anh, vùi mặt vào trong áo anh.
 
Nước mắt thấm đẫm cái áo, mang đến cảm giác ươn ướt mát mát.
 
Thư Dư khóc rất kiềm chế, mặc kệ nước mắt có dữ dội cỡ nào, bả vai rung động cỡ nào, cô cũng không kêu thành tiếng.
 
Cô thừa nhận rằng cô cũng lo lắng, và cũng sợ chết.
 
Thư Dư chỉ nói một câu như "Sau này em không còn nữa " không đầu không đuôi, rồi cũng không nói thêm bất cứ điều gì, Phó Tây Từ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì vậy anh chỉ có thể xoa đầu cô rồi chờ cô trút bầu tâm sự.
 
Cô khóc một hồi thì sụt sịt rồi nín.
 
Thư Dư buông anh ra, đôi mắt cô nhòe đi vì nước mắt nhưng vẫn có thể nhìn thấy áo sơ mi của anh, nó đã bị cô nhàu nhăn đến không còn hình dạng ban đầu.
 
Cô cảm thấy có lỗi nên đã đưa tay ra là thẳng lại cho anh, nhưng nó đã ướt nên càng trở nên nhăn nheo hơn.
 
Thư Dư sụt sịt, "Thật xin lỗi, em làm hỏng áo của anh mất rồi."
 
Phó Tây Từ cảm thấy dở khóc dở cười, lúc này anh thật sự không biết chuyện nghiêm trọng hay không, nếu nghiêm trọng cô còn có tâm trí để ý đến áo sơ mi của anh.
 
"Không sao đâu," anh xoa đầu cô, "có chuyện gì vậy?"
 
Thư Dư mím môi, quầng mắt vẫn đỏ hoe, mấp máy môi không nói nên lời.
 
Ánh mắt của Phó Tây Từ nhu hòa, kiên nhẫn nói: "Chúng ta là vợ chồng, còn có cái gì không thể nói sao?"
 
Phải rồi, họ là vợ chồng.
 
Được làm người thân nhất trên đời của nhau, người đáng lẽ phải chung tay cả đời, nhưng giờ đây dường như mọi thứ đã trở thành thứ xa xỉ… Mũi cô lại nhức nhức, muốn khóc.
 
Phó Tây Từ đủ tư cách để biết.
 
 “Em có thể đã bị bệnh.” Thư Dư cúi đầu, nước mắt lưng tròng.
 
Phó Tây Từ sửng sốt, "Có thể?"
 
"bệnh ung thư."
 
Sau khi câu đầu tiên được thốt ra, câu thứ hai đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
 

Cô ngẩng đầu lên hít một hơi: "Có thể thời gian tới em không ở bên anh, nhưng khoảng thời gian còn lại, em muốn ở bên anh thật đẹp."
 
Mỗi một giây phút cô đều muốn nhân đôi lên.
 
Phó Tây Từ sững sờ tại chỗ, khí lạnh từ lòng bàn chân lan tràn lên trên, không chút cản trở nó đã bắt đầu xâm chiếm trái tim của anh, anh khó khăn hỏi: "Kết quả kiểm tra của bệnh viện có rồi?"
 
Thư Dư lắc đầu, "Em vẫn chưa đi bệnh viện, nhưng chắc tám chín phần là vậy rồi."
 
“Chắc?” Phó Tây Từ dịu đi một chút.
 
Cô gật đầu, kể ra những triệu chứng gần đây của mình, đồng thời nói rằng kết quả tìm được trên mạng giống hệt như của cô, giọng điệu trầm lắng như thể cô đã bị bác sĩ thẳng thừng tuyên bố là đã chết.
 
Cảm xúc của Phó Tây Từ bỗng chốc đã trải qua những thăng trầm.
 
Vì vậy, căn bệnh ung thư hay gì đó chỉ là kết quả tìm kiếm của cô trên Internet, và cô thậm chí còn chưa đến bệnh viện, nhưng đã nghĩ đến chuyện sinh ly tử biệt?
 
Anh xoa xoa xương mày, vừa rồi căng quá, bây giờ đã thả lỏng ra được đôi chút.
 
Phó Tây Từ nhìn bộ dạng đỏ hoe và đáng thương của cô, những lời giáo dục như nghẹn lại trong cổ họng, anh thở ra một hơi, cuối cùng chỉ nói: "Vậy chúng ta đi bệnh viện trước đi."
 
Thư Dư không có để kết quả tra cứu trên mạng thẳng thừng tuyên bố bản án tử hình cho mình, mà là gật đầu, "Anh đi cùng em nhé."
 
"Được, anh đi cùng em."
 
Xe đã đậu dưới lầu, xuống lầu liền lên xe, trực tiếp đi thẳng đến bệnh viện.
 
Thư Dư trân trọng từng giây vì biết mình "không chết sớm", ngay cả khi ngồi trên xe, cô cũng dính lấy anh như kẹo đường.
 
“Ông xã.” Cô nghiêng người, nhỏ giọng nói, “Em thật sự rất là thích anh.”
 
Trước đây cô ít bày tỏ tình cảm, giờ không còn thời gian nữa, ước gì trong từng khoảnh khắc mình có thể nói lời yêu anh, bù đắp cho quá khứ và tương lai.
 
Thư Dư giống như gấu túi, mềm mại ôm lấy anh.
 
Phó Tây Từ luôn giữ vai cô, nhiệt độ truyền qua khiến cô cảm thấy bớt sợ hãi.
 
Ung thư cũng không nhất định là đang ở giai đoạn nặng, nếu bây giờ phát hiện sớm vẫn còn có thể chữa trị.
 
Cô vẫn còn cơ hội chữa trị.
 
Cứ như vậy, Thư Dư mang theo rất nhiều lo lắng đến bệnh viện.
 
Hai người vừa tới, liền có y tá trưởng tiếp đón, y tá trưởng hỏi han những triệu chứng của Thư Dư, quyết định đi khoa nào.
 
Cô lặp lại những gì bản thân đã nói với Phó Tây Từ vừa rồi.
 
Y tá trưởng hiểu ra, gật đầu nói: "Vậy đi bên này."
 
Sắc mặt của Thư Dư trở nên nặng nề, đi theo cô ấy từng bước một.
 
Y tá trưởng nhìn thấy cô có vẻ mới vừa khóc, trên đường đi liền nói đùa, "Lúc mới biết đã khóc sao, đó là chuyện bình thường, lần đầu tiên biết đều sẽ khóc."

 
Biết mình sắp chết, tất nhiên sẽ khóc.
 
Thư Dư nghe câu này, nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng cố nặn ra một nụ cười nhàn nhạt.
 
“Đến rồi.” Y tá trưởng nói.
 
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy bảng hiệu “Khoa phụ sản”, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng rất nhanh lại cảm thấy mình thật hạn hẹp, đến khoa sản không nhất thiết phải xuất phát từ thân phận được làm mẹ, có lẽ là do vị trí ung thư của cô nằm ở trong bụng?
 
Với những nghi ngờ như vậy trong đầu, Thư Dư đã hoàn thành bài kiểm tra sức khỏe.
 
"Chúc mừng cô, cô đã mang thai rồi, hai người sắp lên chức ba mẹ rồi." Sau khi nhận được kết quả kiểm tra, bác sĩ cười nói.
 
“Cô nói cái gì?” Thư Dư sửng sốt.
 
"Mới có bốn tuần, ba tháng đầu là thời gian không ổn định nhất, cô cần phải chú ý nhiều hơn, chăm sóc tốt cho thai nhi." Bác sĩ cúi đầu viết giấy khám bệnh.
 
Thư Dư sửng sốt hồi lâu, cuối cùng sững sờ quay đầu nhìn về phía Phó Tây Từ, vừa chạm phải ánh mắt của anh, cô đã xác định đây là thật chứ không phải mơ.
 
 “Tôi không mắc bệnh ung thư, mà còn lại mang thai sao?” Chính cô cũng không tin, bi thương biến thành vui mừng khôn xiết.
 
Những lời này của cô làm cho bác sĩ bật cười, "Triệu chứng của cô rõ ràng là một số triệu chứng của thời kỳ đầu mang thai, nhưng bởi vì gần đây cô không được nghỉ ngơi đầy đủ nên triệu chứng có chút nghiêm trọng."
 
"Mang thai cũng có sự khác biệt đối với cơ thể từng người và không có tiêu chuẩn thống nhất."
 
"Nhưng tôi ngược lại cũng cảm thấy rất tò mò, làm thế nào cô có thể nghĩ rằng mình bị ung thư vậy nhỉ."
 
Thư Dư: "..."
 
Thật quá xấu hổ, dù cho có đánh chết cô cũng không nói.
 
Nhưng cô không phải là người duy nhất biết chuyện, vì vậy cô ngẩng đầu lên cảnh cáo Phó Tây Từ, cấm anh tiết lộ dù chỉ một lời, nếu không cô sẽ xác nhận phỏng đoán cho câu mang thai một ngày ngốc ba năm là đúng.
 
Phó Tây Từ hiểu ý trong mắt cô, gật đầu và làm động tác khóa kéo trên môi anh.
 
Sau đó Thư Dư cười và nói: "Nghĩ lung tung, nghĩ lung tung thôi ạ.”
 
Bác sĩ tiếp tục nói một số biện pháp phòng ngừa, hai ông bố bà mẹ tương lai rất chăm chú lắng nghe.
 
Cho đến khi ra khỏi bệnh viện, Thư Dư vẫn cảm thấy chuyện vừa rồi giống như một giấc mơ, mộng ảo và cô cảm thấy không chân thực.
 
Sau khi lên xe, Thư Dư nhìn anh, nhớ tới dáng vẻ bình tĩnh trước đây của anh, nghi ngờ rằng anh đã biết chuyện này từ lâu, nhưng anh chưa từng nói cho mình biết, làm cô sợ hãi lâu như vậy!
 
Phó Tây Từ hiểu được sự buộc tội trong mắt cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng, "Anh chỉ đoán, chứ cũng không chắc chắn."
 
Suy cho cùng thì anh cũng là lần đầu tiên làm ba.
 
 “Nhưng khi em tìm kiếm, tại sao không nói với em là có thể có thai.” Thư Dư chán nản dựa lưng vào ghế.
 

Cô bây giờ vẫn bị ám ảnh bởi những câu trả lời được tìm thấy bởi Baidu.
 
Phó Tây Từ không thể không nghiêm túc khuyên bảo cô, "Dù sau này có chuyện gì xảy ra, em có thể ngừng việc tìm kiếm ngay mấy câu trả lời trên trình duyệt được không?"
 
Thư Dư phồng má, cũng biết lần này cô rất kì cục, hai mắt mở to, cuối cùng gật đầu.
 
"Giữ trong lòng."
 
“Biết rồi.”
 
Thư Dư biết mình có lỗi, cũng biết rất xấu hổ nên đối với chuyện này cô không nhắc đến nửa lời.
 
Từ bệnh viện về đến nhà, từ nãy đến giờ lu bu nhiều chuyện như vậy, hai người đều chưa ăn cái gì, bụng trống rỗng, hiện tại chỉ cảm thấy đói bụng.
 
 “Gọi đồ ăn ngoài về nhé.” Thư Dư theo bản năng muốn với lấy điện thoại.
 
"Bây giờ em đang mang thai, vì vậy từ nay em nên hạn chế ăn đồ ăn bên ngoài. Anh sẽ làm." Phó Tây Từ nói xong liền cởi áo ngoài, xắn ống tay áo sơ mi lên.
 
 “Nhưng em đói quá.” Thư Dư nói.
 
“Cắt một đ ĩa trái cây cho em ăn trước, anh làm nhanh thôi.” Phó Tây Từ đã mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra.
 
Thư Dư gật đầu, như thường lệ ngồi vào ghế giám sát của mình, vừa nấu ăn với anh vừa giám sát công việc.
 
Số lần Phó Tây Từ nấu ăn càng nhiều hơn, anh càng trở nên thành thạo trong việc xử lý các nguyên liệu, bất giác anh đã từ một sát thủ bếp núc trở thành một chuyên gia bếp núc.
 
Cô có thể cảm nhận rõ ràng từng sự thay đổi ở anh.
 
Sau khi ăn và tắm xong, Phó Tây Từ tự giác lấy máy sấy tóc để sấy khô tóc cho cô.
 
Thư Dư vẫn đang trong giai đoạn sốc khi sắp làm mẹ, dù được biết đang mang thai em bé nhưng vì bụng phẳng lì khiến cô không cảm giác được gì, có phần hơi ảo.
 
Trong bụng cô đang hình thành một sinh mệnh bé nhỏ, một sinh linh bé nhỏ thuộc về cô và Phó Tây Từ.
 
Lúc nằm trên giường, mặc dù không cảm nhận được sự hiện diện của đứa bé nhưng cô vẫn điều chỉnh tư thế để không bị đè.
 
Mặc dù về mặt khoa học, em bé vẫn chỉ là một phôi thai nhỏ.
 
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Tây Từ, "Anh có vui không?"
 
“Em muốn nghe lời nói thật sao?” Phó Tây Từ hỏi.
 
“Đương nhiên rồi.”
 
 “Vui buồn lẫn lộn, buồn nhiều hơn,” Phó Tây Từ hôn lên trán cô, “Anh rất vui, chúng ta có thể có một đứa con.”
 
Thư Dư mím môi cười, sau đó gật đầu, cảm thấy đáp án này của anh cũng coi như qua ải.
 
Phó Tây Từ theo đó rồi lại nói, "Nhưng đồng thời, anh cũng bắt đầu lo lắng, không biết rồi sau này vợ anh có còn vị trí nào cho anh không nữa.”
 
“Phải có chứ.” Thư Dư mím môi mỉm cười.
 
Cô giơ nắm đấm lên, rồi vẽ một đường ở chính giữa trái tim, "Nửa này là của anh."
 
Nắm đấm siết chặt, Phó Tây Từ nói: "Anhmặc dù rất muốn nguyên một cái, nhưng cân nhắc việc đứa nhỏ sẽ giống em, anh cho phép chia một nửa với chúng đấy."
 
“Miễn cưỡng như vậy sao.” Thư Dư không nhịn được cười.
 
“Là rất miễn cưỡng.”
 

Như một đứa trẻ, Thư Dư không tiếp tục dây dưa với anh về vấn đề đó, mà nghĩ đến tuần trăng mật vừa rồi vì quá bận rộn mà gác lại, có lẽ bây giờ không thể đi được.
 
Phó Tây Từ ghé sát vào cô, "Anh sẽ nhanh chóng thu xếp, tháng này sẽ đi, nhưng để em chịu uất ức rồi, bắt em phải mang theo một bóng đèn nhỏ."
 
Rốt cuộc là ai bị uất ức hả?
 
Thư Dư vỗ vỗ tay của anh, "Không được phép nói bảo bối của em là cái bóng đèn nhỏ, khó nghe đến cỡ nào chứ, bảo bối của chúng ta trong vũ trụ vô địch, đáng yêu như vậy!"
 
Đêm dài và quá yên tĩnh.
 
Nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Thư Dư, Phó Tây Từ đoán rằng cô đã ngủ.
 
Anh cẩn thận rút hai cánh tay ra, nửa người chống đỡ, vén chăn lên, vạt áo ngủ của Thư Dư bị vén lên, hơi hơi lộ ra cái bụng nhỏ của cô.
 
Phó Tây Từ từ từ đưa tay lên.
 
"Bụng nhỏ như vậy, làm sao lại có một sinh mệnh nhỏ." Anh cười lạnh nói.
 
Phó Tây Từ đã kiểm tra lúc quay lại, khi mang thai được 4 tuần, bé con chỉ là một phôi thai nhỏ chỉ 0,2 mm.
 
Bé con còn quá nhỏ, không thể có những suy nghĩ hay cảm xúc.
 
Phó Tây Từ vẫn chậm rãi cúi đầu, thì thầm vào chiếc bụng phẳng lì của cô, như thể cậu bé thực sự có thể nghe thấy: "Cảm ơn con, vì đã chọn chúng ta làm ba mẹ của con. Mắt chọn của con tốt đấy, mẹ con xinh đẹp, thông minh và tốt bụng. Cô ấy sẽ yêu con rất nhiều."
 
“Ba cũng rất yêu mẹ con,” anh dừng lại rồi sửa, “Phải là yêu mẹ con nhất.”
 
"Hy vọng sau này con sẽ hiểu chuyện hơn một chút, trưởng thành hơn, không có tranh sủng với ba."
 
"..."
 
Trong bóng tối, Thư Dư không khỏi mở mắt ra, thoáng thấy Phó Tây Từ đang nói chuyện với cái bụng, như thể anh đang thương lượng.
 
Cô vừa phát hiện mình có thai, còn đang trong tâm trạng vui vẻ phấn khởi nên tự nhiên bị mất ngủ.
 
Cô đã nghe tất cả những gì Phó Tây Từ nói.
 
Đôi khi, cô thực sự cảm thấy rằng vợ anh quá đáng yêu đi.
 
Thư Dư không có trực tiếp phá vỡ bầu không khí, mà cô chỉ nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ xoay người, tìm vị trí của anh.
 
Phó Tây Từ nằm xuống và ôm cô vào lòng.
 
Thư Dư ôm lấy anh, dụi đầu vào ngực anh để được gần anh hơn, ngẩng đầu áp môi vào cổ anh.
 
“Ông xã ơi.”
 
Cô thủ thỉ “Em yêu anh nhất”.
 
Mặc dù nó nghe giống như một câu nói mớ mơ mơ hồ hồ, nhưng nó nghe vẫn rõ ràng.
 
Cơ thể Phó Tây Từ căng thẳng, mất một lúc để phản ứng, sau đó lại thả lỏng, ôm cô chặt hơn, giống như một lữ khách đi trong sa mạc cuối cùng đã đến một nơi ảo ảnh hoang đường.
 
Thế giới bao la này có rất nhiều người, chỉ mình em là đáng yêu nhất.
 
——Chính Văn Hoàn.