Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

Chương 75: Chương 75:




Thư Dư chỉ có thể đến quầy lễ tân rồi đặt một căn phòng.
 
Cô quả thực rất mệt mỏi, ngồi trên máy bay với tâm trạng hưng phấn, nhắm nghiền mắt, nhưng đầu óc lại rất nhộn nhịp.
 
Sau khi vào phòng, Thư Dư vừa vào phòng ngủ là liền ném mình lên giường, ngửi thấy mùi ga khô thơm, cô không nhịn được lăn qua lăn lại.
 
Đã nói trước là hai ngày sau anhmới trở về, nhưng Phó Tây Từ lại về trước lịch, có phải là nói rõ anh cũng giống cô, cũng vô cùng háo hức muốn gặp đối phương sao.
 
A a a a a a a a.
 
Chim rái cá rú lên jpg
 
Lăn lộn một vòng, Thư Dư lại không khỏi cười khúc khích.
 
Hóa ra khi yêu đương thì sẽ có cảm giác như này.
 
Trạng thái sung sướng kéo dài, mệt mỏi cũng đúng, tắm xong cô ngoan ngoãn đi ngủ, quả thật là rất buồn ngủ nên tắm xong, cơ thể được thả lõng nên cô cũng ngủ thiếp đi.
 
Thư Dư có một giấc mơ, trong giấc mơ thân thể cô rất nặng nề, giống như bước một bước cũng khó khăn, cô đang đợi Phó Tây Từ ở khách sạn.
 
Nhưng anh thật lâu mới đến, quầy lễ tân vẫn giống như mỗi ngày đem cà phê đến.
 
Thư Dư vẫn là phải ngồi chờ đợi anh một cách miệt mài.
 
Quầy lễ tân như thường lệ mang cà phê cho cô, cúi thấp người, nhẹ nhàng lễ phép nói với cô: “Bà nội, bà còn chưa đợi được ông nội sao?”
 
Bà nội?
 
Thư Dư cúi đầu, kinh hãi nhìn thấy trên tay cô da tay chảy xệ, thậm chí có cả những vết đồi mồi màu nâu sẫm.
 
Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tỉnh lại liền đi kiểm tra tay, may mà chúng vẫn trơn tru đều đều, mới vừa rồi chỉ là một màn giả hão huyền thôi.
 
Thư Dư thở ra một hơi, sự chênh lệch múi giờ giữa các chuyến đi khứ hồi khiến đầu óc cô rối bời và đờ đẫn, cô nhìn rõ đó là cuộc gọi của Phó Tây Từ, liền tùy ý bắt máy.
 
“Ừm, Tiểu Thư, em tỉnh chưa?"
 
Giọng anh lạnh lùng, thậm chí còn có chút uể oải, nó trở nên trùng trùng điệp điệp với giọng điệu trong mơ, giọng nói của người đàn ông nhẫn tâm bắt cô đợi đến khi héo mòn thành bà nội.
 
Thư Dư lập tức cảnh giác, "Anh sẽ không phải là nói với em công ty có việc, không đến được đấy chứ?"
 
Anh còn chưa kịp trả lời, cô đã nghiêm mặt nói: "Nếu như anh nói lời không giữ lấy lời, em thật sự sẽ tức giận, đợi em một mình trở về, anh sẽ thảm lắm đấy!"
 
Phó Tây Từ dừng lại, "... Em đang nói về cái gì vậy?"

 
“Nếu anh dám bỏ em một mình ở đây, thì em sẽ, em sẽ không bao giờ thích anh nữa!” Phần lớn sự tức giận hiện tại của cô đều đến từ giấc mơ của cô.
 
Cô vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi cảm xúc trong giấc mơ.
 
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ: "Anh đang ở trước cửa phòng em, nhưng lại không có thẻ phòng, vậy nên xin Phó phu nhân mở cửa."
 
"..."
 
Thư Dư sửng sốt một chút, từ trạng thái xù lông chuyển thành trạng thái lông mọc đúng chiều, "Ừm, em lập tức mở cửa."
 
Cô hốt hoảng xuống giường, xỏ dép lê mở cửa, cửa vừa mở ra, Phó Tây Từ đã đứng ở cửa, bộ âu phục nhàu nát hơn bình thường, chắc chắn là anh không dễ chịu gì khi ở trên máy bay.
 
Anh nhìn xuống cô, vừa thực vừa không thực.
 
Nghĩ đến vừa rồi cô nói qua điện thoại, Thư Dư giả tạo nhắc nhở: "Trước khi vào cửa anh phải lập tức xóa ký ức đi. Bà xã của anh trong đầu anh chỉ có thể là một hình tượng hào phóng xinh đẹp dịu dàng mà thôi!"
 
Rất rõ ràng, vừa rồi nó hoàn toàn không phù hợp.
 
Phó Tây Từ hợp tác gật đầu, "Đã xóa tất."
 
Thư Dư mím môi nhếch lên một đường cong vui vẻ, cô nhảy bổ lên, như gấu koala dính ở trên người anh, được anh ôm ngang hông.
 
 “Cuối cùng anh cũng tới rồi, một mình em nhàm chán quá.” Thư Dư phàn nàn.
 
Phó Tây Từ không có rảnh tay, chỉ có thể nhấc chân đóng cửa lại, "Ngủ nhàm chán như vậy sao?"
 
Vừa rồi anh bấm chuông mấy lần cũng không có người trả lời, anh nghĩ rằng có lẽ cô đang ngủ say nên vạn bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện cho cô.
 
Thư Dư khịt mũi và phớt lờ anh.
 
Cuối cùng cô cũng bị đặt lên bàn , ôm khuôn mặt này, cô "bo" lên môi anh một tiếng vang dội, cũng coi như cô đã làm được điều mình mong muốn bấy lâu nay.
 
“Bây giờ làm, không đói sao?” Phó Tây Từ hỏi.
 
“Cái gì vậy?”
 
Thư Dư đã bị sốc bởi mạch não của người đàn ông này, đặc biệt là biểu hiện của anh như thể "nếu mà em muốn như vậy, cũng không phải là không thể phối hợp với em", điều này khiến cô cảm thấy như thể mình nhiều d*c vọng, không biết thỏa mãn vậy.
 
Cô cố ý làm bộ nghiêm mặt, "Ăn cơm đi!"
 
Hai người trực tiếp dùng bữa tại nhà hàng của khách sạn.
 
Suất ăn trên máy bay không ngon, chỉ có tác dụng làm lấp đầy dạ dày, đây mới là bữa ăn thật, cô ăn nhiều hơn bình thường một chút.
 

Thư Dư tò mò hỏi: "Không phải nói hai ngày nữa anh mới về nước sao? Sao lại về sớm như vậy?"
 
"Dự án đã đàm phán một cách suôn sẻ nên kết thúc sớm."
 
 “Ồ.” Cô vốn còn nghĩ anh sẽ xúc động đến cực hạn đến hạng mục cũng không thèm bàn bạc nữa, thẳng thừng rời đi. Điều đó quá lãng mạn và cẩu huyết, mà nó không phù hợp với tính cách của anh.
 
 “Vậy tại sao không nói cho em biết?” Hai người chỉ cần một người nói cho người kia biết, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
 
Phó Tây Từ: "Em muốn tạo bất ngờ cho anh."
 
Anh đặt miếng bít tết đã cắt sẵn, thịt tôm hùm đã chia và rau củ vào đ ĩa của cô.
 
Thư Dư không nhịn được cười khi nghĩ đến cảnh mình ngã quỵ trong cuộc điện thoại, "Thật là bất ngờ. Bây giờ đã là thế kỷ 21, thời đại công nghệ thông tin rồi, ai có thể ngờ rằng lại xảy ra chuyện như vậy."
 
Nhà hàng nằm ở vị trí bên cửa sổ, từ đây có thể nhìn ra đường phố dọc hai bên bờ sông, buổi sáng có rất nhiều người ngồi uống cà phê, đọc báo, dắt chó đi dạo, cuộc sống thật thoải mái và chậm rãi.
 
Nói chung, sau khi kết hôn, họ đã ngầm bỏ qua tuần trăng mật.
 
Bây giờ có thể coi như là một cơ hội hiếm có để bù đắp những thiếu sót trước đây.
 
"Chúng ta đây rồi, coi như bù cho tuần trăng mật, thế nào?" Cô lên tiếng trước.
 
Phó Tây Từ áy náy nói: "Thật xin lỗi Tiểu Thư, ở công ty có chút việc, lần này chỉ đủ thời gian đến đón em."
 
Thư Dư cũng có thể hiểu được, dù sao anh quanh năm không nghỉ ngơi, lần này lãng phí ít nhất hai ngày, cô gật đầu, "Được, nhưng là anh nợ em một lần, lần sau nhất định phải bù đắp cho em."
 
“Được.”
 
Dùng bữa xong, hai người lại đi dọc bờ sông để cảm nhận nhịp sống và lối sống khác hẳn ở Trung Quốc.
 
Trước đây khi ở cùng anh, Thư Dư đã từng cảm thấy rất nhàm chát, đối mặt với một người có thể khiến mọi câu chuyện đều đi vào ngõ chết, ở lại thêm một giây cũng là cực hình.
 
Nhưng bây giờ, cho dù anh không nói chuyện, cô cũng cảm thấy mình có thể ở bên anh cả ngày.
 
Để diễn giải một câu nói sến súa không thể bớt sến hơn, khi yêu ai cũng là người ngây ngô?
 
Dù khó nói nhưng cũng phải thừa nhận.
 
Lịch trình trở về là vào ban đêm.
 
Thư Dư từ nhỏ đã được nhiều người chăm sóc, mặc dù cô không coi đó là điều hiển nhiên, nhưng cô đã quen với điều đó.
 

Cho nên trước đây Phó Tây Từ chăm sóc cho cô, cô cũng không có tình cảm gì đặc biệt, nhưng bây giờ cô mới biết được từng sự quan tâm của anh cẩn thận đến từng chi tiết, chi tiết đến mức còn nhắc nhở cô uống nước đúng giờ, anh sẽ tải phim hay về cho cô để tránh lúc anh đi ngủ cô cảm thấy nhàm chán.
 
Dừng lại.
 
Thư Dư ngoảnh mặt đi, lý trí bảo cô nên bình thường một chút.
 
Dù sao cũng là lần đầu tiên biết yêu, hình như có chút quá ấu trĩ, cô cần phải kiềm chế một chút.
 
Thư Dư kéo sự tập trung lại vào bộ phim, bộ phim còn chưa xem xong, cô đã bịt mắt và ngủ cho đến khi máy bay hạ cánh và đến sân bay nội địa.
 
"Anh đưa em về nhà trước, thay quần áo rồi quay lại công ty."
 
Thư Dư gật đầu, cố gắng không nhìn anh nhiều nhất có thể.
 
Sau khi đến biệt thự, anh xách hành lý vào phòng ngủ, sau đó cầm quần áo đi thay.
 
Trước đây anh sẽ vào phòng thay quần áo thay quần áo rồi đi ra, lần này anh rất vội, sau khi vào phòng ngủ, anh bắt đầu cởi qu@n áo, đầu tiên là áo khoác, áo sơ mi, thậm chí cả quần dài. 
 
Thư Dư vội vàng chớp mắt, sau đó đột nhiên che mắt lại, "Tên lưu manh này!"
 
Mồm miệng thì nói là tên lưu manh, nhưng cơ thể thì lại rất thành thật mở ngón tay ra, nhìn những đường cơ bắp rõ rệt, trí tưởng tượng của cô cũng trở nên bay bổng.
 
Cô còn chưa kịp nghĩ cái gì, tay đã bị che lại, không còn sót lại một khe hở nào, trước mắt hoàn toàn tối sầm, Phó Tây Từ: "Không phải quà xin đừng nhìn.”
 
Xem ai mà không giống nhau chứ.
 
Thư Dư tức giận cười to, vừa định phản bác, anh lại buông tay ra, đồng thời quần cũng đã thay xong.
 
"..."
 
Có hơi giống như muốn phòng ngừa trộm cắp vậy.
 
Phó Tây Từ nhặt cà vạt của anh lên, động tác của anh lúc vòng cà vạt qua cổ thì dừng lại, nhìn Thư Dư bên cạnh và ra hiệu.
 
Lần trước khi thắt cà vạt cho anh cô còn thắt nút chết, bây giờ anh còn dám để cô thắt? Trong lòng cô thầmnghĩ như vậy, cô hợp tác bước đi qua, từ nhỏ cô vẫn thường thắt cho ba Thư vậy nên đã biết làm từ lâu, lần trước cũng chỉ là vì muốn đoạt lại một phen thắng lợi mà thôi.
 
Thư Dư thắt cà vạt kiểu Windsor, sau đó chỉnh sửa lại một chút rồi buông tay.
 
Thấy anh cười, cô biết lúc đó anh cũng đã nghĩ đến lần đó, cố ý nói: "Từ nay về sau nếu muốn em thắt cho thì tính tiền mỗi buổi."
 
"Bao nhiêu tiền một lần?"
 
"Vì mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta, em sẽ giảm giá cho anh, một trăm một lần, không trả bằng thẻ."
 
Phó Tây Từ: "Được, anh sẽ bảo bên tài vụ tính toán, tính thử nếu thắt đến nửa đời còn lại thì nên trả em bao nhiêu tiền.”
 
Trái tim của Thư Dư đã lỡ một nhịp.
 
Làm thế nào mà tên cẩu nam này có thể nói những lời yêu thương với giọng điệu nghiêm túc như vậy?
 
 “Đi đi đi, đến công ty đi.” Thư Dư không khỏi thúc giục, hiện tại cô quá không bình thường, cần nhờ chính ủy giúp đỡ, mới có thể giảm bớt triệu chứng hiện tại.
 

“Anh đi nhé.”
 
Phó Tây Từ không chần chừ nữa, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
 
Cửa vừa đóng lại, Thư Dư liền nằm nhoài ở trên giường gọi điện thoại cho Dụ Y, đối phương vừa bắt máy liền bắt đầu.
 
“Dụ chính ủy ơi, không xong rồi, tớ đã sa vào lưới tình rồi!”
 
"Bây giờ tớ cảm thấy mình đang yêu thật rồi. Khi anh ấy ở bên tớ không kiềm lòng được cứ nhìn anh ấy mãi, khi anh ấy không ở bên tớ bắt đầu thấy nhớ anh ấy."

 
"Anh ấy mới đi chưa đầy một phút, mà tớ đã nhớ anh ấy rồi."
 
“Cậu nói xem triệu chứng bây giờ của tớ có phải là hết thuốc chữa rồi không?"
 
"..."
 
Nghe giọng điệu bên kia, Dụ Y không cần nghĩ cũng đoán được hiện tại phần lớn người đều biến thành sâu bướm, cô bình tĩnh nói: "Bỏ chữ thích đi, cậu bây giờ trong đầu toàn yêu với đương thôi, mà còn là yêu đương nhắng nhít nữa đấy.”
 
"Khi mới bắt đầu quan hệ yêu đương, nếu không có nai tơ va vào nhau, thì còn gọi là yêu đương cái gì chứ? Hiện tại hai người các cậu đang ở giai đoạn yêu đương bình thường."
 
 “Giai đoạn nào?” Thư Dư hỏi.
 
Dụ Y nói: "Giai đoạn nồng nhiệt."
 
Thư Dư đỡ lấy gối, lật người ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Tớ cảm thấy anh ấy rất tốt, một người như anh ấy, nhất định sẽ chăm chỉ học nấu ăn."
 
"Cũng may trước kia anh ấy lúc nào cũng mặt mũi hôi hám, không biết dỗ dành phụ nữ, tớ cũng coi như là cô giáo đấy.”
 
"Bây giờ tớ thực sự thích anh ấy, nhưng tớ đã nói với anh ấy rằng tớ chỉ thích anh ấy một chút. Hy vọng anh ấy sẽ ngừng kiêu ngạo và bốc đồng để tiếp tục nỗ lực không ngừng."
 
"..."
 
Phó Tây Từ rời đi rồi lại trở về, đúng lúc nghe thấy lời khen ngợi và bày tỏ tình yêu của vợ dành cho mình, dưới đôi mắt mở to không thể tin được của Thư Dư, anh cúi xuống và lấy lại chiếc điện thoại mà anh đã bỏ quên.
 
Sau đó còn bình tĩnh nói: "Khen ngợi nghe rất hay, đợi đến khi anh quay lại em lại khen cho anh nghe lần nữa nhé.”
 
Thư Dư hạ thủ lưu tình mới không có thẳng thừng ném thẳng chiếc gối qua, nhưng cũng không kịp ném bởi vì Phó Tây Từ nói xong liền đóng cửa rời đi, lần này là hoàn toàn rời đi thật.
 
Dụ Y có lẽ đã nghe thấy tiếng Phó Tây Từ quay lại, cô bật cười nói, “Người ta nói không sai mà, muốn khen người ta thì phải khen trước mặt chứ.”
 
“Tớ, chính là sợ anh ấy sẽ trở nên quá kiêu ngạo đấy.”
 
Thư Dư ngẩng đầu, hận không thể có máy dịch chuyển không gian, quay ngược lại năm phút trước, cô nhất định sẽ dúi cái điện thoại vào trong tay anh.
 
Cúp điện thoại xong, cô nhận được tin nhắn báo từ ngân hàng.
 
Tin nhắc báo Phó Tây Từ vừa mới chuyển cho cô 1825 vạn nhân dân tệ, ghi chú là khoản thanh toán để cô thắt cà vạt cho anh 50 năm nữa.