Kết Hôn Lâu Sẽ Hợp

Chương 4: Chương 4:




Đồng thời, Thư Dư cũng biết rằng cô đã giành được sự hợp tác với AOE.
 
Cô không ôm bất kỳ hy vọng nào cả, Tống Sơ Hi bên đó nắm đằng cán. Khi cô nhận được cuộc gọi, ban đầu còn nghĩ đó là một trò đùa, nhưng sau nhiều lần xác nhận, cô nhận ra đó là sự thật.
 
Cô đã thật sự giành được.
 
Tống Sơ Hi tự mãn quá sớm, âm thầm xóa hết mọi tin tức mới nhất trên vòng bạn bè, và tắt chế độ hoạt động.
 
Thư Dư cũng không chạy đi khoác lác khắp nơi như cô ta, chuyện này Phó Tây Từ làm, không liên quan gì đến cô, cũng không có gì khoe khoang.
 
Nhưng vì được ông chồng plastic giúp đỡ nên dù thế nào cô cũng phải bày tỏ lòng biết ơn.
 
Lần đầu tiên Thư Dư gọi điện thoại cho anh, cảm giác thật mới mẻ, cô ngây người nhìn màn hình.
 
"Ừm, có chuyện gì vậy?"
 
Giọng nói của Phó Tây Từ qua điện thoại trầm hơn bình thường.
 
 “Cám ơn.” Cô trịnh trọng nói.
 
"Cảm ơn về điều gì?"
 
Này, giả vờ giỏi thật đấy.
 
Thư Dư ỷ vào việc anh không nhìn thấy, cô lén bĩu môi, nhưng vẫn nói: "Cám ơn anh làm chồng em, tối nay anh có phải tăng ca không, em đem cơm tối đến cho anh, cùng ăn đi."
 
“Em chỉ không biết liệu ông chủ Phó có thời gian hay không."
 
“Anh có cuộc họp lúc bảy giờ, khoảng hơn một giờ."
 

“Em cũng không đói, em chờ anh.” Thư Dư nhướng vai đỡ điện thoại, rảnh tay bắt đầu thu dọn túi xách.
 
“Được.” Phó Tây Từ liếc nhìn đồng hồ và cúp điện thoại.
 
Anh ngẩng đầu nhìn trợ lý bên cạnh, "Không cần gọi cơm tối, vợ tôi sẽ đem đến."
 
“Dạ được, Phó tổng."
 
Trợ lý biết Phó Tây Từ đã kết hôn, nhưng đã một năm trôi qua, đây là lần đầu tiên được nghe thấy từ "vợ" từ miệng anh, rất mới mẻ.

 
Có vài tiếng gõ, và cánh cửa bị đẩy ra trong khi chưa được cho phép, người đàn ông sải bước dài bước vào, đi thẳng đến bàn làm việc, hai tay vịn bàn.
 
Sau lưng anh truyền đến một giọng nói hoảng hốt từ quầy lễ tân, "Thật xin lỗi, Phó tổng, tôi không có ngăn cản được anh ấy."
 
“Không sao.”
 
Phó Tây Từ cởi áo khoác, nhìn anh: "Làm sao vậy?"
 
Đối phương không nói gì, liên tục nhìn chằm chằm anh, như là lần đầu tiên nhìn thấy anh.
 
Bàn về sự kiên nhẫn, không ai qua nổi Phó Tây Từ.
 
Anh ấy đợi câu thứ hai thật lâu vẫn chưa nghe thấy, u ám nói: "Tôi phải nhìn kỹ một chút xem có điểm gì khác thường, vì sao mấy ngày không gặp cậu, mà đã thành một người khác.”
 
“Cậu muốn nói cái gì?” Phó Tây Từ ngơ ngác hỏi.
 
“Tôi nhớ rõ đối với phía dưới chuyện vặt vãnh cậu cũng không quá để ý, lần này tại sao chuyện lựa chọn hợp tác thương hiệu lại tự mình quyết định? Không phải cậu đối với người khác trước giờ luôn không nói chuyện tình cảm sao?”
 
Tống Minh Dương đã biết anh nhiều năm như vậy, cũng không ngoa khi nói rằng anh công chính nghiêm minh, công việc là công việc, ân tình thế sự là ân tình thế sự, chưa từng lẫn lộn.
 
Lần này ngược lại còn vị một người vợ liên hôn mà nâng đỡ, đáng không, lại chẳng có tình cảm gì.
 
“Cậu nói cậu không quản thì thôi đi,tôi bỏ qua việc cậu cái gì cũng không thể làm. Tôi sớm đã bảo đảm với em gái tôi không có vấn đề gì, cậu lại giao cho Thư Dư, không phải là tát tôi một cái sao? Mối quan hệ giữa em gái tôi và Thư Dư ngay cả cậu cũng biết, đó là chuyện nước lửa không hợp nhau nỗi, giao cho Thư Dư sẽ khiến con bé tức giận hơn chuyện giao cho bất cứ người nào khác.”
 
Tống Minh Dương không thể chịu đựng được việc bà cố nội nhỏ của mình khóc lóc ầm ĩ, nên mới tự mình tới xem còn có đường cứu vãn tình hình hay không.
 
Phó Tây Từ nghe xong, chỉ nói: “Không phải người khác.”
 
Tống Minh Dương còn chưa phản ứng kịp, cau mày hỏi: “Cái gì?”
 
“Cô ấy là vợ tôi.”
 
Phó Tây Từ nhìn anh, giọng nói cực kì bình tĩnh.
 
“Không phải, cậu mà cô ấy đó là liên hôn mà, trước khi kết hôn còn chưa gặp nhau được mấy lần, còn có thể cớ cảm xúc gì chứ?” Những người khác thì có thể, nhưng cái khả năng này gần như là con số 0 với Phó Tây Từ.
 
“Nói xong chưa?” Phó Tây Từ cụp mắt, ánh mắt tập trung vào đống công việc trên bàn.
 
Tống Minh Dương cảm thấy cả người mơ hồ, không thể tin được, “Sẽ không phải chứ, thật sự có tình cảm rồi?”
 

“Mời Tống tổng đi.”
 
Sắc mặt trợ lý khó coi nhìn Tống Minh Dương, đưa tay ra, “Tống tổng, mời.”
 
Thư Dư là lần đầu tiên đến công ty của Phó Tây Từ.

Hồi đó, hôn lễ của họ được coi là một động thái lớn, dù chưa từng đến lần nào nhưng một số nhân viên khi biết đó là vợ của sếp cũng lễ phép chào hỏi.
 
 Cô bước đi trên đôi giày cao gót, đường hoàng, mím môi gật đầu.
 
Trợ lý dẫn Thư Dư đi tới văn phòng của Phó Tây Từ, đồng thời nói: "Phó tổng còn đang họp, có thể mất một chút thời gian, phiền phu nhân chờ một chút."
 
“Cảm ơn."
 
 “Không có gì.” Trợ lý đưa cô đến văn phòng, đóng cửa lại, chặn lại hàng chục cặp mắt dò xét.
 
Các nhân viên nhìn nhau.
 
Nhân viên a hào hứng: “Trời ơi, tôi chỉ xem ảnh chụp trong đám cưới thôi, mờ quá không nhìn rõ, nhưng lúc đó tôi cảm thấy điểm ảnh rác rưởi kia không che mở được nhan sắc của cô dâu. Giờ nhìn thấy người thật, yêu gấp một trăm lần.”
 
"Nhìn khí chất của cô ấy, cô ấy giống như một tiểu thư nhà giàu được nuôi dưỡng, nhưng cô ấy không hống hách chút nào, mang đến cho người ta cảm giác rất thoải mái. Lúc cô ấy mỉm cười với tôi, suýt nữa tôi nhịn không được rồi.” Nhân viên B cố nén lại nhịp tim đang đập nhanh của mình.
 
“Phải cười với cô không, hay là với chúng tôi!”
 
  "Nhưng xét về ngoại hình, thực sự quá xứng đôi với ông chủ, cực phẩm nhan sắc của đôi vợ chồng này!”
 
"Mấu chốt là mời chúng ta ăn tối, rơi nước mắt, oa oa oa một bà chủ dễ gần như vậy, tôi hi vọng mỗi ngày đều tới!"
 
"..."
 
Đồ đạc trong văn phòng cũng lọt vào tầm mắt cô.
 
Cách bố trí của cả căn phòng rất giống với phong cách của Phó Tây Từ, với các màu chủ đạo đen, trắng và xám nghiêm túc và buồn tẻ, trên giá sách có những cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn, đa số là bản gốc tiếng Anh, thỉnh thoảng còn có một vài đồ trang trí được đặt, chúng cũng được làm bằng kim loại.
 
Thư Dư tò mò xem xét mọi thứ, chẳng thấy gì ngoài buồn tẻ và buồn tẻ, giống như anh, trong ngoài như một, rất nhàm chán.
 
Nhưng thực sự có thể cảm nhận được rằng nơi này lớn hơn nhiều so với văn phòng của chính cô, so với văn phòng của anh, của cô vừa cũ vừa nhỏ.
 
Giờ đây, dường như không chỉ có khoảng cách giàu nghèo trên cả nước, mà còn có khoảng cách giữa vợ và chồng.

 
Khi Thư Dư thở dài, điện thoại của Tống Sơ Hi lúc này cũng gọi đến.
 
Đúng lúc cô cảm thấy nhàm chán nên tùy tiện nhấc lên, "Tống đại tiểu thư có chuyện gì quan trọng muốn chia sẻ nữa à?”
 
"Hừm, Thư Dư, đừng lấy sự bất hạnh của tôi làm niềm vui. Cô cho rằng giành được hợp tác lần này là vinh quang sao?" Tống Sơ Hi vốn đã mất bình tĩnh, giờ lại có vẻ bình tĩnh.
 
Đồ của cô bị cướp, không thể không nói một lời khiến Thư Dư cảm thấy thoải mái được, đây không phải phong cách của cô, cho dù thua cũng phải khích đối phương.
 
"Tôi muốn vinh quang như vậy để làm gì? Cũng đâu phải là đoạt được giải công dân tốt nhất." Thư Dư đi đến bức tường rèm thủy tinh, dựa vào bàn làm việc, tầm mắt rộng rãi, tầm nhìn ra bên ngoài tuyệt vời.
 
“Cô vẫn còn mặt mũi để đi nói về chuyện này sao?”Tống Sơ Hi nghiến răng, "Cô không phải chỉ dựa vào việc leo lên giường sao, không cảm thấy buồn nôn à?"
 
"Sửa cho đúng một chút, tôi và Phó Tây Từ là vợ chồng hợp pháp, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi còn phải cần cô cho phép hay không à?" Thư Dư phản bác.
 
“Cô nói ra không sợ bị cười cợt à, cô chẳng qua là dựa dẫm vào đàn ông, có gì kiêu ngạo?"
 
"Đừng đắc ý sớm quá, coi chừng niềm vui từ trên trời rơi xuống, ắt sẽ thành tai họa. Lúc đó, đứng trước đầu sóng ngọn gió, trở tay không kịp thì mới là mất mặt thật.”
 
“Đức không xứng với vị, ắt sẽ gặp họa!”
 
        "..."
 
Tống Sơ Hi nói một tràng, nói nhanh như thể cô đang đọc từ một kịch bản.
 
 “Ít nhất người mất mặt không phải tôi.” Thư Dư nhẹ giọng trả lời.
 
Có một khoảnh khắc im lặng trong điện thoại.
 
Không cần đoán cũng biết rằng Tống Sơ Hi đang không kìm nén được sự tức giận của mình, nói không chừng bây giờ đang ôm điện thoại mà phát điên.
 
Vài giây sau, cô mới nói ra từng chữ một: "Thư đại tiểu thư có năng lực giường chiếu tốt thật, có năng lực này thì cái gì mà không được, tôi thật hâm mộ cô."
 
Nói đi nói lại, Tống Sơ Hi sẽ chỉ tập trung vào điểm này.

Nhưng Thư Dư cũng không phải kiểu con gái đoan trang đoan chính, cho nên thật sự cũng không cảm thấy bị sỉ nhục, loại nói năng này chẳng qua  chỉ là mưa phùn mà thôi.
 
Cô nhìn những bộ móng tay được cắt tỉa cẩn thận của mình và thầm khen bộ móng mới này đẹp làm sao, đồng thời cô cũng không ngại thừa nhận: "Là rất tốt, chồng tôi cũng nói như vậy".
 
“Thư Dư, cô bị bệnh sao? Cô là phụ nữ sao?" Tống Sư Hi hét lên, âm thanh của cô giống như đá cạ vào tường, rất chói tai.
 
Thư Dư bình tĩnh lại và ngắm nhìn cảnh đêm sau khi kiểm tra bộ móng của mình.
 
"Không chỉ tôi rất tốt, mà chồng tôi cũng rất tốt. Quá tốt cũng là một gánh nặng. Mấy ngày này chỉ toàn ở trên giường thôi, không nỡ xuống giường luôn ấy chứ, vì xấu hổ lắm.”
 
Tống Sơ Hi cười lạnh.
 
Biết xấu hổ viết thể nào không mà cô nói cô xấu hổ.

 
Thư Dư lo chọc tức Tống Sơ Hi, nhất thời quá tập trung nên cô hoàn toàn không nghe thấy tiếng cửa văn phòng bị đẩy ra, mà Phó Tây Từ cũng nghe thấy từng lời nói táo bạo của cô.
 
Xét về ngữ cảnh trước và sau thì không khó để đoán ra cô đang nói về điều gì.
 
Chỉ là nội dung của cô khoác lác về bản thân giống như hình ảnh trên bao bì sản phẩm chỉ mang tính tham khảo và sự khác biệt so với hàng thật không chỉ là một hai điểm.
 
“Phó tổng, hồ sơ.”
 
Người trợ lý đi được nửa đường, bỏ lỡ một tài liệu quan trọng và quay lại.
 
Thấy Phó Tây từ vẫn còn ở cửa, tự nhiên lên tiếng.
 
Âm thanh không lớn cũng không nhỏ, chỉ cần có lỗ tai là có thể nghe được.
 
Thư Dư cũng nghe thấy.
 
Nụ cười mới giây trước vẫn còn thì ngay sao đó đã đóng băng.
 
Cả người đang ở trạng thái thả lỏng, nhưng bởi vì âm thanh này, tất cả các dây thần kinh đều đồng loạt căng thẳng, lưng căng cứng và đau nhức.
 
 Thư Dư chậm rãi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Phó Tây Từ, tay anh đang cầm tài liệu.
 
Đôi mắt của cô đang giả vờ bình tĩnh, yên tĩnh và trung thực.
 
Còn Phó Tây Từ cực kỳ bình tĩnh.
 
“Kết thúc sớm vậy sao?” Giọng nói vô cùng mất tự nhiên.
 
Cô thực sự muốn hỏi, anhcó nghe thấy gì không? Nhưng điều đó là không thể, cô vẫn cần mặt mũi.
 
Vẫn còn một giọng nói nhỏ trong điện thoại, đó là giọng nói ồn ào của Tống Sơ Hi, không lớn nhưng mức độ ô nhiễm thuộc hàng cấp 1, Thư Dư vô cảm cúp máy.
 
Cả thế giới yên lặng.
 
Phó Tây từ dường như không hiểu được vui buồn của nhân loại, anh cụp mắt xuống, bóng mờ mờ rơi xuống nếp gấp sâu và nông của mí mắt, anh thản nhiên trả lời: "Ừm, nghe thấy rồi. Bắt đầu từ câu đó rất hay."
 
Còn mua một tặng một, trả lời thẳng vào vấn đề cô muốn hỏi nhất.
 
Thư Dư: "..."
 
Lòng như nước lặng.
 
Mọi người không thể, ít nhất là không nên, không thể chết vì nhục liên tiếp nhiều lần như vậy.