Lúc Tiếu Tử Hàm rời thành phố C thì Vi Vi không có tới đưa cô. Không biết vì duyên cớ gì, cô cảm giác Vi Vi có tâm sự, cô hỏi thì cô ấy nói trái nói phải tránh đi. Cô luôn luôn không phải người thích truy vấn ngọn nguồn của người khác, cũng hiểu cho dù là bạn tốt đến đâu thì vẫn nên chừa cho đối phương không gian riêng.
Trở lại Bắc Kinh, cô nghỉ dưỡng sức mấy ngày mới đi mới đơn vị báo cáo. Sau khi trưng cầu qua ý kiến của cô, Chung gia đem cô an bài làm ở W. Làm nhân viên nhảy dù, mặc dù được lãnh đạo chào hỏi muốn cấp trên đặc biệt chăm sóc, nhưng đối với đồng nghiệp thì chuyện cô đột nhiên xông vào rất là mâu thuẫn.
Làm HR nhiều năm như vậy, cô đương nhiên hiểu quan hệ trong đó, làm một đơn vị liên quan, muốn dung nhập vào một tập thể nhỏ không phải sự việc dễ dàng. Cũng may trình độ học vấn cùng văn bằng của cô cũng vượt qua thử thách, lại có sự dẻo dai, làm người làm việc càng thêm khiêm tốn, cộng thêm chuyên nghiệp của cô bản lĩnh mạnh, công việc cần cù thực tế, hơn hai tháng sau thái độ của mọi người đối cô tự nhiên thay đổi cái nhìn, càng về sau mấy tổ nhỏ trong bộ môn cũng tranh nhau kéo cô cùng nhau làm hạng mục.
Công việc dần dần vào quỹ đạo, cuộc sống có thể tạm coi như thích ứng, vì đi làm dễ dàng, cô ở tại nội thành, chỉ cần Chủ nhật trở về Chung gia thăm trưởng bối là được, căn bản không tồn tại mâu thuẫn gia đình. . . . . . Tựa hồ tất cả đều rất tốt, chỉ là mỗi ngày trở lại trong nhà trống rỗng, tâm sẽ vắng vẻ khó chịu. Cũng may là còn mấy người bạn học cũ, thỉnh thoảng còn có thể tụ cùng nhau vui vẻ cơm, đi dạo phố một chút, giết thời gian.
Tối thứ sáu Tiếu Tử Hàm cùng Trương Tấn cơm nước xong trực tiếp đến Vương Phủ Tỉnh. Trương Tấn mới vừa bắt được tiền thưởng, la hét muốn đi miumiu mua giày.
"Chị hai ah, chị đã chọn túi xách cùng giầy nhiều lắm rồi..., còn mua nữa sao?" Tiếu Tử Hàm giật nhẹ cô gái vẫn còn lưu luyến khăn lụa cùng áo khoác, ý bảo cô ấy có chừng có mực.
"Ai nha, ăn mặc theo mùa có giảm giá mà!" Trương Tấn nhỏ giọng nói.
Trời, giảm giá cũng là tiền nha, cũng không phải tự dưng mà có. Lại nói, loại hang hiệu như thế này dù cho có giảm giá thì nó cũng trên vài ngàn đó?
Tiếu Tử Hàm trợn trắng mắt, hạ thấp giọng tận tình khuyên bảo giáo dục người khác, "Chị hai ah, kiếm tiền không dễ dàng, đừng quên khoản tiền thưởng này là cậu thức suốt mấy đêm để đổi lấy, hơn nữa ông bà thường hay dạy, tiết kiệm thì khó, tiêu phí thì nhanh!"
"Ah, cậu là phú bà, đồng phục làm việc giầy đều là RT, còn muốn mình tiết kiệm."
Tiếu Tử Hàm bị nói đến囧, cũng lười giải thích giày này không phải cô mua, đành mím miệng đứng ở một bên nhìn cô ấy điên cuồng mặc thử.
Đang chán đến chết đông nhìn tây nhìn, bỗng một bóng dáng quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Chung Dao?
Hôm nay cô ấy mặc một bộ đồ công sở người, váy đơn giản, nhưng áo khoác cùng áo trong có điểm những cánh hoa nhỏ li ti, khiến đồ công sở cứng rắn trở nên xinh đẹp hơn. Mấu chốt nhất đó chính là màu sắc, màu xanh đậm, Tiếu Tử Hàm chưa bao giờ biết có người có thể đem màu sắc "Tục khí" ăn mặc đẹp mắt đến như vậy.
Chung Dao thấy cô bước chân rõ ràng hơi chậm lại, rồi sau đó tầm mắt nghiên nghiên, ưu nhã tiếp tục đi về phía quầy. Cái loại bình tĩnh thong dong đó, khiến Tiếu Tử Hàm xấu hổ không thôi, bởi vì mới vừa rồi thấy Chung Dao thì ý nghĩ đầu tiên của cô lại là trốn.
Bây giờ suy nghĩ một chút chợt cảm thấy buồn cười, có cái gì phải tránh, đối phương cũng sẽ không tự tìm mất mặt tới kêu cô cùng hàn huyên chứ?
Nhưng mà khi cô gái xoay người từ quầy rượu chậm rãi đi tới thì cô quyết định thu hồi lời nói mới vừa rồi, hơn nữa tư thế hiện nay của cô lại không được đẹp mắt lắm, dáng đứng uể oải xiêu vẹo
"Chào chị." Chung Dao cười chào hỏi, nụ cười trên mặt như hoa đào tháng ba.
Tiếu Tử Hàm ngoắc ngoắc khóe miệng, nở một nụ cười ngọt ngào, "Chào cô!"
"Mua đồ à?" Chung Dao lại hỏi.
"Đi cùng bạn tới xem một chút." Cô lễ phép trả lời.
Tiếp xúc gần gũi thì Tiếu Tử Hàm mới phát hiện lúc Chung Dao hỏi, khóe miệng cùng lông mày cũng hơi vểnh, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt dí dỏm đáng yêu, nhưng kiểu tóc cùng cách trang điểm của cô ta, cố tình ăn mặc tinh xảo hấp dẫn, tổ hợp mâu thuẫn như vậy cũng làm cho người ta không cảm thấy kì dị, ngược lại tôn lên bản chất mỹ nữ. Vốn là còn có chút tự tin đối với dung mạo của mình, Tiếu Tử Hàm chợt hiểu được vì sao kêu là tre già măng mọc.
"A, vậy em nói cửa hàng trưởng tính giá VIP cho các chị." Chung Dao cười nhẹ nói, trong giọng nói không giấu được thất vọng.
Tiếu Tử Hàm phỏng đoán cô có lẽ là kỳ vọng người đi cùng cô là Chung Soái!
Cô mím môi cười một tiếng, khách khí đáp tạ ý tốt, "Tôi thay cô ấy cám ơn cô!"
Chung Dao nhìn giọng nói nhàn nhạt của đối phương cũng biết cô không muốn nói chuyện nhiều, theo tính tình của cô ta vốn hẳn nên đi, nhưn không hiểu sao, cô ta lại bước đến chào hỏi, trong miệng lại quỷ thần xui khiến toát ra một câu, "Chị có rãnh không?"
Tiếu Tử Hàm ngẩn ra, giương mắt kinh ngạc nhìn chăm chú vào Chung Dao, đây là làm gì? Chẳng lẽ muốn lên diễn tiết mục bạn gái trước khiêu chiến bà xã hiện tại?
Chung Dao cũng tự giác được mình đã lỡ lời, vội kinh hoảng nói xin lỗi, "Thật ngại quá, em không có ý gì khác."
Tiếu Tử Hàm thấy cô ta quẫn bách đến mặt đỏ lên, khoát khoát tay cười giả lả nói, "Ha ha, không sao."
Cũng may lúc hai người đang vô cùng lúng túng thì Trương Tấn từ phòng thử quần áo đi ra, Chung Dao giống như gặp phải cứu tinh vội vàng cáo biệt, "Vậy các chị tự nhiên, em đi trước."
"Được, hẹn gặp lại!" Tiếu Tử Hàm cười híp mắt nói theo.
Trương Tấn nhìn bóng lưng đi xa, dung tay chọt chọt vào nụ cười giả tạo trên gương mặt của bạn thân.
"Ai thế, xinh quá!"
"Xinh đúng không? Mình cũng thấy cô ấy quá xinh đẹp." Tiếu Tử Hàm mímmiệng, không thể không cam tâm thừa nhận.
"Tình địch à?" Trương Tấn thử dò xét hỏi.
"Làm sao cậu biết?" Cô tò mò, chẳng lẽ trên mặt Chung Dao có viết ba chữ bạn gái trước?
Trương Tấn xem thử áo khoác trên người, mắt liếc cô gái phờ phạc rã rượi trong gương, nhạo báng, "Cậu đến chỗ này soi thử đi, cười giả tạo đến như vậy, đủ để nuốt chết một con ruồi đó."
"Rõ ràng đến vậy sao?" Tiếu Tử Hàm thật đúng là tiến tới trước kính, suy nghĩ.
"Không khác lắm đâu! Chỉ là, mình không hiếu kỳ cậu và cô ta quan hệ gì, mình hiện tại đặc biệt quan tâm chồng cậu là người như thế nào, bạn gái trước xinh đẹp như vậy. . . . . ." Trương Tấn thấy mặt cô ảm đạm xuống, vội kéo cánh tay của cô nịnh hót nói, "Còn cưới bà xã còn xinh đẹp hơn cả bạn gái trước, chắc chắn không giàu thì cũng cực kì đẹp trai."
Tiếu Tử Hàm trừng mắt nhìn cô ấy, trong đáy lòng lại không thể không thừa nhận, ông chồng nhà cô xác thực vừa giàu lại vừa đẹp trai. Chỉ là trừ Vi Vi, với những người khác, cô chưa bao giờ nói qua gia thế Chung Soái, chỉ nói là hắn đang phục vụ trong hải quân, cấp đoàn trưởng.
Nhìn Tiếu Tử Hàm nhếch miệng lên, Trương Tấn lại đẩy đẩy cô, "Có hình hay không? Cho mình xem chút đi?
"Không có!"
"Đừng nói anh ta cũng không có hình cậu nha?" Trương Tấn liếc mắt xem thường, bộ mặt khi dễ.
Hai người này thật sự đã kết hôn sao?Sao lại sống giống như người nguyên thủy, một đôi vợ chồng không có chụp hình chung, đừng bảo là ảnh cưới, dù chỉ tùy tiện cầm điện thoại nhấn hai cái cũng có thể lưu lại vài tấm hình a!
Tiếu Tử Hàm bất đắc dĩ gật đầu cam chịu. Thật ra thì nghĩ đến thật đúng là đáng thương, giữa bọn họ trừ chụp chung 1 tấm để làm giấy đăng kí kết hon ra, cũng không có bất cứ hình nào khác, lúc nhớ hắn chỉ có thể dựa vào đầu suy tư.
Trên đường về nhà cô nhắn cho Chung Soái một tin, "Ông xã, lần sau khi anh trở về, chúng ta đi chụp hình cưới đi!"
Tin nhắn gửi đi thật lâu không có tin báo lại, Tiếu Tử Hàm nhún nhún vai ném điện thoại về trong giỏ. Dù sao co cũng quen rồi, Chung đoàn trưởng đoán chừng lại đang ở vùng biển quốc tế nào đó, không thu được tín hiệu.
Buổi chiều thứ bảy cô theo thường lệ trở về biệt thự nhà họ Chung, kể từ sau khi cô đến Bắc Kinh, Chung gia tựa hồ tạo thành một quy củ bất thành văn, tối thứ sáu là cơm gia đình, không có chuyện gì cũng phải về nhà ăn cơm.
Ăn xong cơm tối, người một nhà ngồi ở phòng khách xem ti vi nói chuyện phiếm. Lão thái thái lôi kéo Tiếu Tử Hàm hỏi han ân cần, không hề khác ngoài đề tài về đứa cháu nội yêu dấu của bà , "Đứa nhỏ này, kết hôn rồi mà cũng không thay đổi, điện thoại cũng không gọi về nha, sao bà cảm thấy hình như mấy tháng rồi chưa nghe được tiếng nó vậy!"
Tiếu Tử Hàm vội vàng cười giải thích, "Bà nội, Chung Soái đang làm nhiệm vụ..., con cũng thật lâu không có nhận được điện thoại của anh ấy."
Dì Mai vừa đúng lúc bưng nước quả ra ngoài, cười hì hì nói, "Lão thái thái oán giận cháu trai cưới vợ quên bà nội chứ gì?"
Lão thái thái liếc một cái tức giận nói, "Là ai cứ theo cằn nhằn với tôi, nói con trai có người yêu, cũng không tới ăn cơm?"
"Phi Phàm có bạn gái rồi ạ?" Tiếu Tử Hàm không nhịn được tò mò, phải biết hôn sự Mạnh Phi Phàm không chỉ dì Mai, thậm chí còn cả Chung gia cũng quan tâm.
Phải nói đứa con trai này của dì Mai cũng coi như hoa tuyệt thế, vóc người tướng mạo không phản đối, công việc trình độ học vấn mọi thứ tốt, tiêu chuẩn bạch mã hoàng tử trong mộng của các cô gái, nhưng cố tình không thích nói chuyện yêu đương, tin đồn xem mắt không dưới trăm người, nhưng cứng rắn không hè có ai chịu tiến tới với anh ta, truy cứu nguyên nhân đều là do anh ta quá lạnh, quá đầu gỗ.
Ngày trước, Tiếu Tử Hàm nghe dì Mai di nói qua những ‘sự tích’ xem mắt của Mạnh Phi Phàm, lần thứ nhất là biết hắn không giỏi nói chuyện, cho nên đặc biệt tìm người đi cùng hắn, muốn làm không khí vui vẻ hơn, kết quả một bữa cơm đã ăn xong, hắn vẫn không nói lời nào, ngược lại cậu con trai kia cùng cô gái xem mắt tích cực quá mức, cuối cùng người ta vui vẻ gửi thiếp mời tới cho dì Mai.
Còn có một lần, là hiếm khi đụng phải người không ngại, vả lại là cô gái nói nhiều, bô bô nói chuyện không ngừng, đề tài không hoàn toàn hướng về nghề nghiệp của Mạnh Phi Phàm, bàn về những chuyện công việc, kết quả, cô nương nhà người ta chống đỡ đến lần gặp mặt thứ ba đã giương cao cờ trắng đầu hang.
Dì Mai sai người đi hỏi nguyên nhân, người ta vẻ mặt đau khổ nói, "Con nói chuyện với anh ấy đủ chuyện trên trời dưới đất, thế nhưng anh ấy từ đầu đến cuối chỉ nói với con ba câu, ừ, à, được!"
"Dì thật sự muốn cạy ra đầu no ra xem thử, bên trong rốt cuộc là chưa thứ gì?" Dì Mai cùng Tiếu Tử Hàm nói đến chuyện như vậy thì mặt chỉ tràn đầy khổ não tiếc rèn sắt không thành thép.
Cho nên lần này thừa nhận nói yêu thương, lại còn vì cô gái kia mà không trở lại ăn cơm, tám phần là gặp phải người trong mộng rồi! Tiếu Tử Hàm âm thầm mừng thay cho dì Mai, cười khanh khách nói, "Dì Mai, xem ra dì rất nhanh là có thể uống được cô dâu trà nha!"
Dì Mai khoát khoát tay, ngoài miệng tuy nói"Chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên." Nhưng nhưng mà trên mặt lại cười híp mắt, dù sao nhiều năm như vậy con trai vẫn là lần đầu tiên chủ động nói với bà, "Mẹ, ý định của con là sau khi kết hôn đón mẹ tới đây cùng ở với chúng con."
"Vậy thì nhanh xem bát tự, Mộ Viễn, ngày mai con gọi điện thoại cho Phi Phàm, nói nó giành thời gian ra chọn ngày, trúng ý liền định xuống." Vẫn trầm mặc không nói Chung Hoài Sơn lạnh giọng phân phó, mặc dù giọng nói lành lạnh, nhưng trong mi mắt đều là nụ cười. Phi Phàm mặc dù không phải cháu trai Chung gia, nhưng từ nhỏ lớn lên ở dưới mí mắt ông, trong lòng ông đem nó yêu như cháu ruột .
"Đúng là nên chuẩn bị, Phi Phàm lớn hơn Chung Soái hai tuổi, anh xem Chung Soái cũng kết hôn rồi!" Giang Vận Hồng cũng chen miệng đi vào.
"Kết hôn sớm có ích lợi gì, không chừng A Mai còn bồng cháu trước hơn ông!" Lão thái thái vừa nghĩ tới cháu trai lên rừng xuống biển, cùng cháu dâu ở hai nơi, liền nóng nảy, đứa chắt trai của bà không biết đến khi nào mới có thể ôm!
Tiếu Tử Hàm lúng túng cúi đầu, không biết nên làm sao nói tiếp, cũng may Giang Vận Hồng đi ra mà hoà giải , "Mẹ, mẹ gấp, con cũng gấp, lại nói Chung Soái không phải là sẽ trở lại nữa sao?"
"Trở lại? Còn không biết khi nào đây?" Lão thái thái tức giận nói. Năm đó đem Chung Soái điều đến thành phố X, thì bà lđãà kiên quyết phản đối, chỉ sợ đi xuống dễ nhưng đi lên sẽ khó khăn. Tuy nói ông cụ trong quân đội có chút uy vọng, vẫn là có mấy người bạn già giữ chức vị quan trọng, nhưng này quân đội không phải nhà bọn họ, do bọn họ định đoạt. Hơn nữa bộ đội chính là gốc cây trăm năm, rắc rối khó gỡ, chi mạch phức tạp, ai ai cũng đều muốn leo lên chỗ cao, nhưng vị trí nư thế có được mấy chỗ, muốn bước lên thì cũng phải đạp vài người xuống mới được, đâu có dễ dàng như vậy!
Chung Mộ Viễn thấy sắc mặt mẹ mình không được vui, liên tục khuyên lơn, "Mẹ, mẹ đừng nóng vội, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuối năm là có thể trở lại."
"Chỉ mong thế!" Lão thái thái cũng biết chuyện này gấp cũng không được, chỉ đành phải than thở cầu nguyện tất cả đều thuận lợi.
Tiếu Tử Hàm nghe đến mấy chuyện thế này, trong lòng cứ mãi bồn chồn. Trước kia cô cho là Chung Soái nhiều lắm là cuối năm là có thể trở lại, nhưng từ giọng của bà nội cùng cha chồng, Chung Soái đến Bắc Kinh sợ là không đơn giản như cô được điều đến, không chừng thật đúng là sẽ xuất hiện"Ngoài ý muốn", nếu vậy thì lời bà nội nói không hề sai, đứa bé này, đúng là không hy vọng ngày đến rồi.
Nghĩ tới đây, cô chợt dao động ý niệm "Tạm thời không cần đứa bé", có lẽ sớm một chút có đứa bé không phải chuyện xấu, ít nhất cô không cần phải coi chừng nhà trống!
Trên đường về nhà, Tiếu Tử Hàm lại nhắn cho Chung Soái một tin, "Ông xã, nói cho anh biết tin tức tốt, về sau chúng ta không cần TT á."
Mặc dù biết Chung Soái đang ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ, sẽ không xem được điện thoại di động, càng sẽ không gọi điện thoại nhạo báng cô, nhưng tin nhắn gửi đi, Tiếu Tử Hàm vẫn mắc cỡ mặt hồng tim đập.
Chỉ là, tưởng tượng khi thấy ai đó thấy tin nhắn thì hàng mày rậm chau lên, dáng vẻ nôn nòng, thì khóe miệng Tiếu Tử Hàm không thể nén được cứ mãi cong lên, thì ra là cảm giác trêu đùa chồng cũng không tòi chút nào!