Kết Hôn Không Có Cô Dâu

Chương 2




Bệnh viện

Ở chỗ này làm bác sĩ ngoại khoa,  Chương Cần đúng lúc có ca trực đêm, hắn không nghĩ đến tối hôm nay tiếp nhận bệnh nhân đầu tiên lại là người thân của mình ——Em trai A Uẩn.

"Tùng Tùng....." Dù đang bị gây mê, A Uẩn vẫn nhắc đi nhắc lại hai chữ này, Chương Cần trên mặt đánh tự đánh một dấu hỏi to tướng, Tùng Tùng là ai?

Mùi máu tươi nồng nặc tràn đầy mũi của hắn: "Mau, đưa nhanh vào phòng phẫu thuật!"

Chương Cần sắc mặt càng ngày càng trắng, càng ngày càng trắng, nhìn bảy nét mặt già nua ngày càng tới gần mình, rốt cục không nhịn được ngã ngồi ở trên ghế, trời ạ, bảy lão nhân này sẽ đem người ta ép đến điên không, không phải là đã theo chân bọn họ nói A Uẩn không có sao, còn phải hỏi cái gì nữa?

Bảy cây quải trượng nhất tề chỉ vào mặt của hắn: "A Uẩn rốt cuộc có sao không? Ngươi mau thành thật nói cho chúng ta biết, chúng ta mặc dù đã lớn tuổi, nhưng vẫn còn chịu đựng được, nếu như A Uẩn thật sự xảy ra điều gì không hay, muốn chúng ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh, chúng ta cũng kiên trì được, ít nhất chúng ta còn ngươi cùng A Thành, còn có A Thật, A La, A Xuân, A Hạ, A Thu, A Đông, A Thao......"

Trời ạ, ai tới cứu lỗ tai của hắn với, Chương Cần đành chịu lắng nghe một chuỗi dài mười mấy cái tên cùng thế hệ, thật không nghĩ tới mấy chứng bệnh tuổi già này ở trên người mấy lão trưởng bối một từ cũng không dùng được, bọn họ rốt cuộc là ở quan tâm A Uẩn hay là đang nguyền rủa A Uẩn chết sớm!A Thành tránh ở một góc tường mát mẻ, hắn không chịu được hét lớn: "A Uẩn không có chuyện gì, anh ấy rất tốt, chẳng qua là có chút ngoại thương, với não có một chút chấn động, không cần hỏi nữa, còn có, anh ấy một mực nói cái tên gì mà Tùng Tùng, mọi người nhanh đi đem Tùng Tùng tới tìm anh trai là được rồi!" Hô, rống người cảm giác thật thoải mái!

Nhất loạt mấy lão nhân hoài nghi nhìn nhau: "Tùng Tùng? Tùng Tùng là ai?"Mấy con mắt hoài nghi rốt cục cũng rơi trên người Chương Thành.

"Mọi người nhìn cháu làm gì? Cháu làm sao biết được ai là Tùng Tùng!" Chương Thành cười khan, mồ hôi lạnh đã theo cái trán chảy xuống, quần áo ướt lúc nào cũng không biết.

"A Thành! Nhanh đi tìm Tùng Tùng ra đây!" Thất âm Sư Tử Hống cuối cùng cũng đem Chương thành ra khỏi bệnh viện.

Gặp quỷ, ta làm sao sẽ biết Tùng Tùng là ai a? Chương Thành áo não  đá một cái vào xe, vừa định mở cửa xe, một  ý nghĩ  nổi lên  trong đầu  của hắn, Tùng Tùng chẳng lẽ chính là đối tượng kết hôn mà A Uẩn đã nói có vẻ giống đi?

Như bị lửa đốt mông, hắn phi như bay đến nhà trọ của A Uẩn, mãnh liệt nhấn chuông cửa, đánh thức tất cả hàng xóm, cửa rốt cục mở ra, một cô gái xinh đẹp với đôi mắt ngái ngủ ôm một con gấu bông cực lớn đứng trước mặt hắn, hắn thử kêu một tiếng: "Tùng Tùng?"

Một giọng nam lanh lảnh vang lên: "Cậu là ai? Tôi không biết cậu!" Tùng Tùng cảnh giác nhìn hắn, hai tay ôm chặt con gấu bông.

Gặp quỷ rồi, Chương Thành dụi dụi con mắt, nhìn chung quanh một lượt, rốt cục xác định thanh âm vừa rồi là từ miệng “Cô Gái” trước mặt phát ra, hắn kinh ngạc nói: " Bạn  là nam hay là nữ vậy?"

Một quả đấm hôn ngay lên cằm của hắn, Tùng Tùng giơ giơ lên nắm đấm của mình lên: "Cậu nói tôi là nam hay  nữ?" Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có người hoài nghi giới tính của hắn thì hết thảy đều nhận được đáp án chính xác —— quả đấm của người đàn ông!

Chương Thành khẳng định hàm răng của mình đã chảy máu, hắn cười khổ vuốt vuốt cái cằm sưng đau: "Tôi là A Uẩn, em trai của Chương Thành, anh tôi xảy ra tai nạn giao thông, cậu có thể hay không thể đi cùng tôi một chuyến đến bệnh viện?" Trời ạ, lần này trong nhà chắc chắn sẽ “thiên hạ đại loạn” rồi!

20" sau, Tùng Tùng cứ như vậy bị Chương Thành"Chuyển phát" đến bệnh viện, tám cặp mắt tò mò đều rơi trên người của hắn, mà sắc mặt hắn lại rất tự nhiên  mặc cho bọn họ quan sát, bị mấy ông già dùng kính lúp phóng đại cẩn thận nghiên cứu năm phút đồng hồ sau, hắn cuối cùng cũng mở miệng: "Uẩn đang ở đâu?"