Kết Hôn Giả: Cô Vợ Tinh Nghịch Yêu Em Mất Rồi!

Chương 50




Sáng, tại trung tâm thương mại mới mở được dát vàng hoa lệ và hào nhoáng khiến người ta phải choáng ngợp về độ xa hoa và xa xỉ. Ở đây tích hợp vừa thương mại vừa kinh doanh nói chung là đầy đủ như một công ty đa lĩnh vực.

Nó bị Mặc Nhiên lôi kéo đi vào, miệng liên tục dụ dỗ nó, hai mắt thì thích đến độ sắp rớt khỏi tròng đến nơi.

" trời ơi! Đúng là đã giàu lại càng giàu! " Mặc Nhiên nhìn mà cảm thán, hận không thể đào một góc chân tường đi bán

"vào đây rồi có thấy đồ đẹp thì nhớ phải kìm nén không đừng hỏi tại sao bay mất vài tháng lương " nó đương nhiên không mê mẩn như Mặc Nhiên nên vẫn rất tỉnh nha còn có lòng tốt nhắc nhở bạn thân là đằng khác

Nhắc thì vẫn nhắc nhưng nhìn cái vẻ mặt và cặp mắt chỉ toàn có vàng thì nó đủ hiểu kết quả thế nào rồi

" yên tâm không mua đâu chỉ ngắm thôi mấy tháng nay chảy máu tiền lắm rồi" Mặc Nhiên ngắm xung quanh miệng vẫn hoạt động

Nó bĩu môi khinh bỉ dối lòng kinh!!!

Nó không biết biểu cảm của mình đã lọt hết vào trong cặp mắt sắc lạnh của một người. Thang máy dần đóng lại tạm đóng ánh mắt của người đó.

Mặc Nhiên và nó vào khu shopping. Khu này rất rộng luôn tập hợp đầy đủ các nhãn hàng nổi tiếng. Mặc Nhiên với phương châm chỉ xem thôi chứ không làm gì đã sớm bị làm cho lóa mắt mà lung lay. Chẳng bù cho nó đúng chuẩn thanh niên cứng vẫn rất kiên định trước gió.

Say khi đi được kha khá của hàng thì người nào đó đã dinh cả đống đồ túi lớn túi bé đầy vui vẻ như thể đã cống hiến hết cho Đảng và Nhà nước tất cả những gì mình có.

Nó nhìn đống đồ ấy mà khinh bỉ ra mặt

Ừ đúng rồi chỉ ngắm thôi chứ không mua đâu!!! Có gần hai chục túi thôi chứ mấy!!!

Mặc Nhiên như có linh cảm quay ra thấy ánh mát rất đỗi ngập tràn lừa đạn của nó liền nở nụ cười tươi rói rất ăn lăn hối lỗi:" haiz muốn kìm lòng lắm cơ mà kìm không nổi. Bà nói xem bao nhiêu đồ đẹp thế này tôi làm sao mà kiên định cho được. Nốt lần này thôi hứa đó!!! Hehe hihi"

Có ma mới tin!!!!

Nó không thèm liếc Mặc Nhiên trực tiếp kéo cô nàng ra khỏi cửa hàng.

Tuy mê shopping nhưng Mặc Nhiên vẫn không quên người bạn là nó đến đâu cũng rủ nó mua đồ thấy đẹp liền đưa cho nó tiếc là nó từ nãy đến giờ đều chỉ có một vẻ mặt không quan tâm thế sự càng không nghe dụ dỗ. Nhưng Mặc Nhiên rất có ý chí quyết tâm không để nó tay trắng ra về.

nó thấy một cái váy xanh biển nhẹ rất đẹp có chút thích. Mặc Nhiên bắt sóng rất nhanh dụ dỗ:" cái này bà mặc thì đẹp thôi rồi." nói xong lại ghé tai nó chia sẻ bí quyết:" đồ đẹp thấy là phải quất luôn không mất tiếc lắm. Với con mắt ngàm năm của tôi khẳng định cái váy này sinh ra để dàn cho bà "

Câu này nghe quen tai thế nhỉ?!!

Nhân viên đương nhiên càng mong bán được hàng hơn vừa nhìn đã nắm bắt tâm lí liền thuận tiện đưa đẩy

" cái này chỉ còn một chiếc tiểu thư xinh đẹp như vậy mặc lên chắc chắn khiến người khác đổ gục"

Chậc chậc!!! Mặc Nhiên có bạn mới rồi kìa.

Mặc Nhiên giơ biểu tượng like về phía nhân viên cười tươi tiếp tục dụ:" cái này giá cả cũng đâu đến lỗi đắt lắm. Bà nhìn đống đồ kia của tôi thì cái này chẳng khác gì hạt cát nhỏ trong sa mạc. Hình như lâu nay bà cũng chưa sắm đồ mớ vậy thì coi như lần này mua luôn hé hé

còn chần chờ gì nữa mau vào thử"

Mặc Nhiên cầm váy dí vào tay nó, tận lực đẩy nó đến phòng thử đồ đóng cửa đứng canh mới yên tâm.

Nó bất đắc dĩ thay đồ mở cửa đi ra.

Mặc Nhiên và nhân viên đều cảm thán

" đã nói đẹp mà... Có sai đâu. Chậc chậc mắt mình.... Quá chuẩn! "

" tiểu thư quá đẹp luôn"

Nó nhìn trong gương cũng khá ưng ý thôi thì nghe theo Mặc Nhiên quất luôn vậy.

Trong lúc nó thanh toán cô nàng Mặc Nhiên nhanh chân đi xử lí nhu cầu cá nhân

Nó cầm túi đồ rồi đi ra ngoài ghế ngồi đợi. Định vậy chứ vừa ra ngoài liền chạm mặt kẻ lâu không xuất hiên - Cát Như khiến nó hơi khó chịu

Nó chào hỏi qua muốn nhanh chóng rời đi nhưng Cát Như cứ như đỉa dai bám chặt hỏi

" cô đi mua đồ à? Vừa hay tôi cũng muốn mua vài bộ hay chúng ta đi chung nhé"

" tôi và bạn mua xong rồi xin lỗi nha cô tự đi một mình đi" nó chán ghét nói nhìn cô ta giả bộ mà đau cả mắt

Cát Như níu tay nó nói vừa như vô tình vừa như cố ý:" hôm nay anh Gia Thành đưa tôi đến đây đó anh ấy bận chút việc nên bảo tôi cứ mua đồ rồi anh ấy sẽ đến thanh toán sau. Tuy rằng anh ấy bị bắt ép phải lấy cô nhưng tim anh ấy chỉ có tôi thôi. Lúc ở bên nước ngoài tôi và anh ấy rất gắn bó những tấm ảnh lần trước tôi vô tình mà rơi tôi và anh ấy đều rất trân trọng"

Nó cười khẩy một cái, lạnh lùng nói nhưng tim nghe rất khó chịu:" chuyện lúc trước tôi không biết nhưng giờ trên danh nghĩ anh ấy vẫn là chồng của tôi cô liệu mà cư xử coi chừng mang danh tiểu tam bị người đời xỉ vả. Cô biết đấy miệng lưỡi thế gian đáng sợ lắm "

" anh ấy đã hứa sẽ sớm bù đắp cho tôi sớm muộn hai người cũng chia tay tôi chờ được bởi vì Gia Thành anh ấy thật sự không yêu cô hai người ngoài cái hợp đồng trên danh nghĩ đâu phải là thật sự. Tôi khuyên cô sớm từ bỏ sẽ tốt hơn đấy"

Cát Như lơ đãng nhìn về phía cửa thang máy thấy hắn nở nụ cười hạnh phúc. Vì quay sang nói chuyện với đối tác nên hắn không nhìn thấy nó. Nó nhìn theo hướng Cát Như khóe miệng giương một nụ cười bi ai vô ý và cả ánh mắt lóe lên vài phần đau thương nhưng nhanh chóng quay đi vờ như không nhìn thấy. Đương Nhiên Cát Như đã nhanh chóng bắt được tia cảm xúc đó lòng thầm nở một nụ cười cay độc.

Cát Như vẻ mặt thánh thiện nhưng lời nói thâm độc rất biết cách đánh vào chỗ yếu. Cô ta đã nghĩ kĩ rồi nếu không thể đánh trực diện từ phía hắn thì đánh đường vòng chờ lâu chút nhưng tin rằng sớm muộn nó cũng hiểu lầm mà thôi. Lúc đó chỉ việc nghe ông đắc lợi là ok

Nó cười không thèm liếc Cát Như đáp trả:" haha cảm ơn nhắc nhở nhưng chuyện chúng tôi chưa đến lượt miệng chó của cô xen vào"

Nói xong nó đi thẳng bỏ cô ta ở lại và cũng bỏ Mặc Nhiên ở lại luôn.

Mặc dù vừa rất mạnh miệng nhưng chỉ mình nó hiểu nó thật ra đã bị tác động. Người ta nói quan tâm mới để ý nó là đang như thế sao? Trái tim nghe những lời của Cát Như cứ rát và đau như bị ai cứa. Phải rồi nếu cô ta không nhắc nó cũng quên mất vài điều.

Mặc Nhiên về chỗ không thấy nó liền hỏi nhân viên gần đó mới biết nó đã xuống dưới vội vào thang máy xuống theo nhưng tiếc là đã trễ. Nó gọi điện báo mình về trước giọng nghe hơi là lạ khiến Mặc Nhiên nghi ngờ nhưng cũng chưa tiện hỏi đành tạm gác để sau.