Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 84: Cô mang thai!




Ôn Ninh cảm thấy cả người đều không bình thường, chỉ có thể tùy tiện tìm một chút thuốc dạ dày để uống, vốn tưởng rằng một lúc nữa sẽ tốt lên nhưng đến ngày thứ hai lúc ăn điểm tâm thì vẫn còn tồn tại cảm giác khó chịu.

"Tôi đi làm trước." Ôn Ninh không muốn xuất hiện trước mặt người nhà họ Lục với bộ dáng chật vật như vậy, cho nên miễn cưỡng ăn chút gì đó rồi đi ra ngoài.

Suy nghĩ rồi cô trực tiếp đi đến bệnh viện, nếu tình trạng này cứ kéo dài thì cũng không phải là cách, cô đã đồng ý với Hạ Tử An là phải chăm sóc mình thật tốt.

Làm kiểm tra ở bệnh viện, Ôn Ninh chờ đợi kết quả kiểm tra, một lúc sau bác sĩ gọi cô đến, "Cô mang thai đã hơn hai tháng, thai nhi rất khỏe mạnh, nhưng mà cơ thể của cô rất suy yếu, cần phải tăng cường dinh dưỡng, chút nữa tôi sẽ kể cho cô một ít vitamin B11."

Ôn Ninh có chút mở mang, trong đầu không ngừng lặp lại những lời bác sĩ vừa nói, cô mang thai hai tháng?

Dựa theo thời gian để tính toán, đứa bé kia, chỉ có thể là đêm hôm đó, người đàn ông bên trong phòng tổng thống!

Tại sao có thể như vậy?

Bác sĩ nhìn vẻ mặt không vui của cô, nghĩ thầm khả năng lại là ở bên ngoài làm loạn với bạn trai rồi không dùng biện pháp phòng hộ, bây giờ lại không muốn có con.

Chỉ là nhìn nét mặt tuyệt vọng kia của cô khiến cho ông ta có chút không đành lòng, "Về sau nhớ kỹ làm tốt biện pháp phòng hộ."

Biện pháp phòng hộ?

Trong đầu Ôn Ninh hỗn loạn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, đêm hôm đó lúc người đàn ông kia làm cùng cô không có đeo áo mưa, mà cô bị dọa đến mờ mịt nên cũng không nghĩ đến chuyện uống thuốc tránh thai khẩn cấp!

"Cô không sao chứ?"

"Bác sĩ, tôi không thể sinh đứa bé này, tôi muốn... Tôi muốn phá thai!" Ôn Ninh tỉnh táo lại, giọng nói run rẩy nói.

Rất căm hận người kia, từ trước đến nay chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy, anh ta không chỉ cướp đi sự trong sạch của cô mà còn để lại một hạt giống tội ác trong cơ thể cô.

Cô tuyệt đối sẽ không sinh con cho tên cưỡng gian kia, tuyệt đối không.

"Cô không nên kích động như vậy, như vậy đi, cô đi làm kiểm tra." Bác sĩ nhìn dáng vẻ tái nhợt của cô, cảm thấy cô gái nhỏ này có thể bị một tên đàn ông cặn bã lừa đối, hiện tại trạng thái có chút không bình thường, trong giọng nói lại mang theo mấy phần thương hại.

Ôn Ninh tranh thủ thời gian đi theo, toàn bộ cơ thể cô đều đang run rẩy, vừa nghĩ tới trong cơ thể có một đứa con mang dòng máu của tên tội phạm đang lớn lên, cô cảm thấy không rét mà run.

Cô nhất định phải mau chóng xử lý nó, càng nhanh càng tốt.

Chỉ một lúc sau đã có kết quả kiểm tra.

"Tiểu thư Ôn, cơ thể của cô không thích hợp để phá đứa bé này."

"Tại sao, tại sao lại như vậy?" Ôn Ninh luống cuống, vội vàng hỏi.

Bác sĩ rất xin lỗi nói, "Đầu tiên là cơ thể của cô rất suy yếu, có thể mang thai được đã là rất hiếm có rồi, mà với tình trạng sức khỏe của cô bây giờ, nếu như cô phá đứa bé này thì có khả năng sau này không thể mang thai được nữa, điều này rất nguy hiểm, cô phải suy nghĩ cho kĩ."

Cả người Ôn Ninh bị tin tức này đả kích khiến cô không thể suy nghĩ, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ đó chính là tuyệt vọng.

Tại sao ông trời lại đối với cô như vậy?

Mời đọc truyện trên truyện 88

Chẳng lẽ cuộc sống của cô vẫn chưa đủ khổ, mang thai đứa con của tên kia vậy mà không thể phá bỏ nó?

"Nếu như tôi kiên trì muốn làm?" Ôn Ninh ổn định tâm trạng, nhìn bác sĩ, trong mắt của cô có cầu xin, cầu xin giống như đó chính là cọng cỏ duy nhất cứu mạng cô.

"Đầu tiên cô vẫn nên đi về suy nghĩ đi, có chuyện gì thì thương lượng với người nhà, với ba của đứa bé một chút, nếu như đến cuối cùng cô vẫn kiên trì muốn làm phẫu thuật sinh non thì tôi sẽ đi sắp xếp."

Bác sĩ bị dao động bởi ánh mắt sâu thẳm tuyệt vọng của cô, vỗ bả vai Ôn Ninh rồi sau đó đưa cô ra ngoài.

Ôn Ninh ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi bệnh viện, giờ phút này cô không biết phải làm sao.

Người nhà? Những người kia mà biết cô mang thai thì sẽ chế giễu cô.

Ba của đứa bé? Chính cô cũng không biết người đàn ông kia là ai, đi đâu để tìm được anh ta?

Ôn Ninh đi bộ như một cái xác không hồn, lúc này cô đâm phải một người, "Chuyện gì xảy ra vậy, không thấy phụ nữ có thai sao?"

Cô đâm phải người ta, đâm phải cái bụng hơi nhô ra của người phụ nữ, một người đàn ông ở bên cạnh đang cẩn thận che chở cho cô ấy, gặp phải Ôn Ninh đâm vào người, lập tức lớn tiếng răn dạy.

Ôn Ninh nhìn thoáng qua đôi vợ chồng này, bọn họ thật hạnh phúc, có ba có mẹ còn có bảo bảo luôn được mong đợi, mà còn cô...

"Bị điên rồi?"

Lúc đầu người đàn ông kia rất tức giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thần hồn lạc phách của Ôn Ninh, hai mắt vô thần, cũng không muốn gây phiền toái, mắng hai câu thì rời đi.

Ôn Ninh đi từng bước ra bên ngoài, ngồi thật lâu trên ghế dài của bệnh viện, cuối cùng cô khó khăn quyết định phá thai.

Cô nghĩ với tình trạng này của cô, chỉ sợ về sau cũng sẽ không có người đàn ông nào thật lòng thích cô, nếu đã như vậy thì cô sợ điều gì?

Cùng lắm thì về sau nhận nuôi một đứa bé, cô không cần đàn ông, cũng không cần cuộc hôn nhân gì đó.

Sau khi nghĩ thông suốt, Ôn Ninh gọi điện thoại cho bác sĩ, hai người rất nhanh xác định thời gian làm phẫu thuật.

Sau khi xác định rõ Ôn Ninh cúp điện thoại, tay không nhịn được sờ lên trên bụng, bây giờ cô vẫn chưa có cảm giác gì.

"Thật xin lỗi, mẹ không thể giữ lại con, muốn trách, cũng chỉ có thể trách bố của con." Ôn Ninh nói, không hiểu sao trong lòng cảm thấy phiền muộn.

Thời gian xác định là nửa tháng sau, trong thời gian này bác sĩ căn dặn Ôn Ninh phải ăn cơm thật tốt, cam đoan đầy đủ dinh dưỡng, chí ít không thể để trạng thái thiếu máu và cân nặng quá nhẹ giống như bây giờ, bằng không rất có thể cô không thể phẫu thuật được.

Ôn Ninh rất muốn làm theo lời bác sĩ, nhưng bởi vì mang thai nên khẩu vị của cô thay đổi, bình thường thích ăn đồ vặt nhưng khi vừa nhìn thấy thì đã muốn nôn, vì không để cho người khác nghi ngờ, cô chỉ có thể lấy lý do cảm mạo nên dạ dày không khỏe, muốn ăn cơm trong phòng của mình.

Tình trạng này kéo dài mấy ngày, Lục Tấn Uyên nhìn vị trí mà bình thường Ôn Ninh hay ngồi, vị trí kia đã trống không mấy ngày khiến cho lông mày người đàn ông cau lại.

Người phụ nữ kia muốn quyết tâm rời khỏi nhà họ Lục? Bây giờ ngay cả ăn cơm cũng giải quyết trong phòng, do không muốn nhìn thấy anh?

Từ ngày sau đó Ôn Ninh đều không rời khỏi phòng, Lục Tấn Uyên cũng không có tiếp tục đi tìm cô.

Đối với Ôn Ninh, giờ phút này anh cảm thấy rất kì lạ, hoàn toàn chính xác dựa theo cô mà nói là vô cùng chán ghét cô, nên để cô đi đến một nơi xa xa, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt anh.

Nhưng anh lại cũng không nghĩ như thế, nghĩ đến sau khi ly hôn Ôn Ninh lại hạnh phúc đầu bạc với người đàn ông khác khiến anh không nén được lửa giận.

Muốn anh thành toàn là điều không thể.

Nghĩ vậy Lục Tấn Uyên đứng dậy, tao nhã lau tay, không có trực tiếp trở về gian phòng của mình mà là đi đến căn phòng khách kia của Ôn Ninh.

Đẩy cửa, bởi vì Ôn Ninh đang chờ người đưa đồ ăn tới nên không có khóa cửa.

Lục Tấn Uyên đi vào mới phát hiện Ôn Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, quần áo trên người cô có vẻ hơi to, trên bờ vai có thể nhìn rõ ràng kích thước không hề nhỏ, ánh nắng trong suốt chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, khiến cho người ta cảm thấy vẻ đẹp yếu đuối này lúc nào cũng có thể biến mất.

Không biết tại sao nhìn dáng vẻ này của Ôn Ninh khiến cho trong lòng Lục Tấn Uyên cảm thấy không thoải mái.