Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 72: Thế mà lại ăn trộm




Ôn Ninh mang vẻ mặt khó hiểu, đứng dậy: "Liên quan gì đến cô?"

Nói xong, cô cầm lấy túi xách muốn đi ra ngoài.

Ôn Lam nhìn theo bóng lưng cô, lập tức cười rất quỷ dị, cô ta đi đến chỗ đông người nhất, vẻ mặt hốt hoảng kêu lên: "Thôi chết, chiếc vòng cổ kim cương được nhà tài trợ cho mượn không thấy đâu nữa!"

Mọi người trong hội trường nghe thấy có chuyện mất trộm, cũng ồn ào nhìn lại.

Chiếc vòng cổ ấy trên người Ôn Lam, có giá trị rất lớn, không chỉ vì được chế tạo bằng mấy viên kim cương cao cấp cực kỳ đắt đỏ, mà còn vì nó là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế khi còn sống, có thể nói là độc nhất vô nhị, cho nên, giá trị sưu tầm của nó thậm chí còn cao hơn rất nhiều so với giá trị thực tế tạo nên nó.

"Đây chính tác phẩm cuối cùng của ngài Stephen, nếu như bị mất." Ôn Lam ôm mặt, dáng vẻ buồn rầu, thậm chí lắm lúc còn cố nặn ra vài giọt nước mắt.

Mọi người thấy thế, còn tưởng rằng vì cô ta vừa mới mất đi một tác phẩm nghệ thuật mới khổ sở như thế, cho nên ấn tượng xấu về cô ta ban nãy cũng tiêu tan đi một chút, vì vậy bèn vội vàng gọi bảo vệ đến hiện trường, giúp tìm kiếm chiếc vòng cổ bị mất.

Toàn bộ hội trường nhanh chóng bị phong tỏa, chỉ cho phép vào, không cho phép rời khỏi.

Nhưng sau đó, tất cả mọi người đều gặp vấn đề khó giải quyết, nói rằng muốn tìm chiếc vòng cổ kia, nhưng tìm bằng cách nào lại là cả một vấn đề. Những người ở chỗ này đều có thân phận địa vị, không thể lục soát từng người được.

Ôn Lam khóc một lúc lâu, thấy mục đích đã gần đến nơi rồi, tất cả mọi người đều chú ý đến chuyện này, thì mới chậm rãi ngẩng đầu: "Vừa rồi khi tôi đi vào phòng vệ sinh, sợ vòng cổ bị dính nước, nên đã tạm thời tháo ra, khả năng là rơi mất ở đó."

Ôn Ninh vừa nghe thấy lời này, ngay lập tức đã nhận ra có gì đó không ổn, cô không biểu hiện ra gì cả mà lén sờ vào trong túi xách của mình, quả nhiên, tay cô va phải một thứ không phải đồ của cô...

Nhất định khi nãy ở trong nhà vệ sinh, khi cô đeo lại giày cao gót, Ôn Lam đã vụng trộm bỏ nó vào!

Sắc mặt Ôn Ninh thoáng cái đã trở nên trắng bệch, lúc này cô mới hiểu được, vì sao vừa rồi Ôn Lam lại chủ động đến bắt chuyện với cô, nhưng hiện giờ mới phản ứng lại thì đã quá muộn rồi.

Chỉ một lát sau, đã có người chỉ về phía cô: "Hình như cô gái này vừa rồi cũng vào nhà vệ sinh, cũng đúng vào khoảng thời gian đó."

Vừa rồi có mấy người từng vào phòng vệ sinh nữ, cũng đã phối hợp mở túi xách ra để người khác kiểm tra, nhưng Ôn Ninh biết dù có thể nào cô cũng không thể mở túi xách của mình ra, nếu không thì...

Không có ai sẽ tin cô vô tôi cả!

Ôn Ninh từ chối, làm mọi người trông thấy đều cho rằng cô đã ngầm thừa nhận.

"Trời ạ, nhìn xinh đẹp như vậy, thế mà lại đi ăn trộm."

"Chẳng lẽ đồ trên người cô ta cũng là do ăn trộm sao?"

Tiếng thảo luận ríu rít vang lên, từng ánh nhìn khinh bỉ, khiến cả người Ôn Ninh rét run, giống như đã quay lại ngày hôm đó, tất cả mọi người đều hiểu lầm cô là kẻ thứ ba.

"Tôi không ăn trộm." Ôn Ninh lui về phía sau một bước, trong mắt cô có vẻ bất lực nhưng hơn cả là sự tức giận.

Cuối cùng thì Ôn Lam muốn hại cô đến thế nào nữa thì mới vừa lòng?

"Cô không ăn trộm, thì cho chúng tôi xem trong túi xách của cô có gì không phải được rồi sao?"

Nói xong, có người bước lên cướp cái túi xách nho nhỏ trong tay Ôn Ninh, Ôn Ninh giữ chặt lại, khi hai người đang giằng co, lúc cô thấy chiếc túi xách sắp bị cướp đi, thì đột nhiên một giọng nam lạnh lùng vang lên.

"Đang làm gì thế này? Đúng là rất náo nhiệt."

Lục Tấn Uyên giải quyết xong công việc đột xuất quay lại, thì trông thấy cảnh này, anh nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Ninh, lại nhìn người đàn ông đang cướp túi của cô kia: "Anh Trầm, trước mặt mọi người lại cướp đồ của một cô gái, hình như không phải là việc mà một quý ông nên làm."

Người đàn ông họ Trầm kia nghe thấy thế, xấu hổ buông tay ra: "Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô gái này hình như đã ăn trộm một món trang sức rất quý giá, việc này, anh Lục cũng không thể không để cho người khác điều tra rõ ràng chứ."

Ăn trộm?

Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt bất lực của Ôn Ninh, hai mắt cô đỏ bừng, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu tỏ ra yếu thế, anh bước vài bước đến gần đứng bên cạnh cô.

"Cô gái này là nhân viên trong công ty tôi, hàng ngày, thường xuyên ra vào phòng làm việc của tôi và phòng chứa đồ, nếu như muốn ăn trộm, vì sao không ăn trộm ở chỗ đó?"

"Huống chi, tôi nghĩ các vì đều hiểu luật pháp, cô ấy có quyền bảo vệ sự riêng tư của mình, việc lục soát trước mặt mọi người là hành vi phạm pháp."

Giọng nói trầm bổng có sức nặng vang lên, khiến cho một đám người ban nãy đang trợn mắt muốn đạt được mục đích đã bình tĩnh lại, nếu như là người quen của Lục Tấn Uyên...

"Có thể đã hiểu lầm gì đó."

"Ừ, vẫn nên giao cho nhân viên có liên quan đi điều tra đi."

Một đám người lập tức thay đổi cách nói, cũng không muốn trộn lẫn vào chuyện mất công mất sức mà chẳng được gì này nữa, nếu lỡ vì chuyện này mà chạm phải điểm giới hạn của đất liền tấn vực sâu, thì chẳng phải cái được không bù nổi cái mất sao.

Đám người chậm rãi tản ra, Ôn Lam nhìn thấy thế, tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng lên: "Anh Lục, tôi biết anh và chị gái tôi..."

Những lời phía sau, Ôn Lam còn chưa kịp nói xong, thì ánh mắt lạnh như băng của Lục Tấn Uyên đã dừng trên người cô ta, giống như đang nhìn một người chết vậy, thậm chí cô ta còn cảm thấy, chỉ cần cô ta nói thêm một từ không nên nói nào nữa, ngay lập tức sẽ bị người đàn ông này giết chết.

"Tôi bị mất đổ, anh Lục cũng không thể cấm tôi đi tìm chứ?"

Ôn Lam mạnh mẽ sửa lại những lời không nên nói kia, rồi nhìn về phía Lục Tấn Uyên, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng mà cô ta tin tưởng Lục Tấn Uyên còn chưa đến mức không biết nói lý.

"Tìm, tất nhiên là phải tìm." Lục Tấn Uyên thản nhiên nói: "Nếu như cô muốn tìm, thì đi đến phòng theo dõi nhìn xem, nói không chừng là do cô Ôn không cẩn thận đánh rơi ở đâu đó rồi."

Lời của Lục Tấn Uyên, rất chắc chắn, giống như anh đã xác định được vậy.

Những người khác nghe thấy những lời này, cũng cảm thấy có lý, bèn nhao nhao phụ họa: "Vậy nhanh đi xem camera giám sát đi."

"Nếu như cô Ôn cho rằng chuyện này có liên quan đến nhân viên trong tập đoàn Lục Thị của tôi, thì tôi đây sẽ chịu trách nhiệm xử lý tốt chuyện này, mời các vị tiếp tục nán lại chỗ này, không cần hoảng loạn." Lục Tấn Uyên đã tỏ thái độ với những người khác, thấy anh đã ôm chuyện này vào người, thì không ai muốn xen vào chuyện của người khác nữa, nên làm gì thì làm cái đó.

Lục Tấn Uyên đưa Ôn Ninh đi cùng đến phòng giám sát, Ôn Lam bất đắc dĩ đi theo phía sau.

Trong lòng Ôn Lam không nhịn được chửi thầm, cái tên Lục Tấn Uyên này sớm không đến muộn không đến, nếu đến muộn hơn một chút, thì cô ta nhất định đã đổ xong tội sang cho Ôn Ninh, khiến cô ta vĩnh viễn không thể xoay người được rồi.

"Chờ một chút." Ôn Ninh đi sau lưng Lục Tấn Uyên, đến một chỗ không có người khác, cô nhẹ nhàng kéo góc áo của nha: "Chiếc vòng cổ bây giờ đang ở ngay trong túi xách của tôi, là do cô ta nhân lúc tôi vào phòng vệ sinh thay giày đã bỏ vào, ở chỗ đó %3D không chắc đã có camera giám sát."

Lúc này Ôn Ninh cũng không thể không bội phục tâm cơ của Ôn Lam, cô ta cố ý tìm một chỗ tuyệt đối không thể nào có camera được, nếu như vừa rồi không phải có Lục Tấn Uyên, thì cô đã hết đường chối cãi.

"Em đã chạm vào đồ vật bên trong chưa?" Lục Tấn Uyên nhíu mày, liếc về phía Ôn Lam ở đằng sau, ánh mắt lạnh lùng.

"Chưa." Ôn Ninh lắc đầu.

"Yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này."