Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 7: Giao Dịch




Người đàn ông lau khóe môi, “Nếu tôi không đến, thì cô đã chết dưới tầng hầm rồi." Nói xong anh ta tiến gần lại phía trước: “Tôi đã cứu cô, cô không nghĩ là sẽ đền ơn tôi sao?”

"Cút đi! Nếu không phải tại anh, tôi cũng không biến thành bộ dạng như này!”

Vốn dĩ cô ta ở nhà họ Lục mọi thứ đều rất tốt, cụ ông đối với cô càng ngày càng hài lòng, thậm chí cô còn cảm thấy bản thân sẽ sớm có cơ hội ra ngoài tìm mẹ, nhưng lại bị người đàn ông này làm hỏng hết!

Bởi vì anh ta, Ôn Ninh không những suýt mất mạng mà còn mất đi cơ hội để có thể ra ngoài!

Ôn Ninh hận không thể đem kẻ này xé thành trăm mảnh, nhưng cô cũng hiểu rõ bản thân căn bản không phải là đối thủ của anh ta, chỉ có thể đối mặt với anh ta một cách thận trọng.

Bàn tay ở dưới chăn sờ soạng, đụng đến cánh tay của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh theo bản năng sờ lên người anh xem có nhiều vết thương hay là không. Nếu Lục Tấn Uyên bị thương thì nhà họ Lục tuyệt đối sẽ không để cô sống sót tiếp nữa, cô hôm nay chính là liều mạng cũng phải sống chết với người đàn ông này!

"Yên tâm đi, tôi hôm nay sẽ không đụng đến người chồng rẻ tiền của cô đâu." Người đàn ông nhìn ra được ý đồ của cô, buồn cười giải thích một câu.

Đôi mắt Ôn Ninh trợn tròn: “Quả nhiên những vết thương trên người anh ấy là do anh gây nên! Anh tại sao lại làm như vậy! Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì đây!”

"Việc đó không liên quan đến cô, chi bằng bây giờ chúng ta nói về việc tôi đã cứu cô đi, cô làm sao để trả ơn tôi đây?”

"Là anh đưa tôi ra khỏi tầng hầm?”

"Là người của nhà họ Lục đưa cô ra ngoài, nhưng họ chỉ đặt cô ở đây rồi đi, nếu không phải nhờ tôi cho cô uống nước, cô bây giờ e là sớm mất nước mà chết rồi.” Người đàn ông lau khóe môi nói hết những ý vẫn còn.

"Anh!" Ôn Ninh bây giờ mới ý thức được đây là người môi chạm môi với cô lúc nãy để rót nước cho cô! Cô dùng tay áo ra sức lau miệng, hận không thể trực tiếp lau sạch đi lớp da môi, nhưng rất nhanh sau cô liền ý thức được một vấn đề: "Những việc của nhà họ Lục, anh làm sao mà lại biết rõ như vậy!”

Không chỉ biết cô bị nhốt dưới hầm mà còn biết người hầu của nhà họ Lục đã bỏ mặt cô ở đây không quản, Ôn Ninh có thể chắc chắn đây không phải là người của nhà họ Lục, nhưng làm sao anh ta lại biết được vô số những chuyện lớn nhỏ này?

"Những việc của nhà họ Lục, không có gì tôi không biết.”

"Rốt cuộc anh là ai?" Ôn Ninh cảm thấy bản thân như đang bị lắp đặt một chiếc máy quay phim trên người, nhưng điều đó là không thể, ngày thường cô làm gì và nói gì người đàn ông cũng đều biết sao, nhưng người này không hề xuất hiện bên cạnh cô vào ban ngày, rốt cuộc anh ta là ai?

"Hôm nay cô thật nhiều lời” Người đàn ông hạ giọng xuống, rồi lại bỗng nhiên lên cao: “Nhưng bây giờ cô đã tỉnh rồi thì chúng ta hãy làm chuyện chính sự đi.”

"Hả!"

Đột ngột không kịp đề phòng, cánh tay của người đàn ông đau buốt, một chất lỏng ấm áp lập tức chảy ra từ miệng vết thương đang bị đâm sâu, người đàn ông với cánh tay băng bó đứng dậy, sự lạnh buốt trong đôi mắt ngày càng dữ dội hơn, giống như có thể trực tiếp đóng băng cô.

Ôn Ninh run rẩy nắm miếng thủy tinh đã bị vỡ, máu đỏ tươi từ từ chảy xuống góc nhọn của tấm kính sắc bén.

“Ôn Ninh, cô cho rằng như vậy là có thể tránh khỏi kiếp nạn sao?”

Ngữ khí hung tợn phát ra từ người đàn ông, máu trong vết thương chảy ra càng ngày càng nhiều, nhưng anh ta dường như không cảm thấy đau, ngược lại sức lực ngày càng mạnh, hận không thể trực tiếp phá hủy xương cốt của cô.

Ôn Ninh sợ hãi đến cực độ, đặt miếng thủy tinh lên cổ họng mình.

Khi cô bị nhốt dưới tầng hầm như sắp phát điên, đã vài lần cô muốn dùng mảnh thủy tinh này để kết thúc sinh mệnh của bản thân, nhưng mỗi lần nghĩ đến mẹ cô lại khó khăn vứt bỏ suy nghĩ đó.

Nhưng bây giờ đây, cho dù cô có không muốn chết nhưng cũng không thể tự mình làm chủ được.

Đắc tội với người nhà họ Lục thì chỉ có chết, bị người đàn ông này làm nhục nếu bị người khác phát hiện sớm muộn gì cũng chết, dù thế nào thì cũng chết, vậy chi bằng bây giờ cô tự kết liễu bản thân mình còn hơn!

Nghĩ rằng, Ôn Ninh sẽ nhắm chặt mắt lại dùng đầu nhọn của tấm thủy tinh đâm vào cổ.

Tiếng máu tí tách rơi xuống, rơi trên cổ của Ôn Ninh, nhưng cô lại không cảm thấy đau, mở mắt ra mới phát hiện, người đàn ông đã liều mạng nắm lấy đầu nhọn của miếng thủy tinh, gân xanh hiện lên có thể thấy rõ.

“Ôn Ninh, cô muốn chết sao, nhưng không dễ dàng như vậy đâu!