*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại cuộc họp báo, đám phóng viên đã nóng lòng chờ đợi, trong khi đó Tina cũng đang sốt ruột chờ đợi, Lục Tấn Uyên muốn mở cuộc họp báo, sao cô ta có thể không biết được? Tuy nhiên, cô cũng muốn xem xem một kẻ kiêu ngạo như Lục Tấn Uyên có thể làm gì cho Ôn Ninh đây. Không biết người phụ nữ kia có gì hấp dẫn khiến anh ta phải ra tay cứu cô ta nhiều như vậy? Tina thầm nghĩ, trong lòng không yên, đúng lúc này, trợ lý bên ngoài run rẩy bước vào.
“Không hay rồi, cô Tina, cô gái câm đó và dì của cô ta đã biến mất rồi."
"Cái gì?” Tina bình thường vẫn luôn biết kiềm chế nhưng vừa khi nghe được tin này, cô ta tức giận, đập luôn chiếc cốc trên tay xuống đất.
“Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao bây giờ mới báo?"
"Chuyện này.." Trợ lý sợ đến nói lắp bắp khi thấy Tina tức giận, người khác có thể không biết tính tình của Tina, nhưng gia tộc Horton thì không ai là không biết. Sau khi Phil xảy ra chuyện, Tina đã đuổi tất cả những người có liên quan đến Phil để trấn an cô ấy. Một số kẻ đã bắt nạt cô ấy cũng bị giết bằng những phương pháp rất tàn nhẫn. Không ai dám lên tiếng, nếu không mọi người đều gặp nguy hiểm. Vì vậy, mặc dù có người phát hiện ngày hôm qua hai người biến mất, nhưng ai cũng sợ bị phạt, chỉ đi khắp nơi tìm người mà không dám báo. Kết quả là đến bây giờ cô ta mới biết chuyện thì cũng đã quá muộn rồi. “Một lũ vô dụng!" Tina hết sức nóng giận và không ngừng đập phá đồ đạc trong phòng để trút giận.
“Có chuyện gì vậy?" Ông chủ nhà Horton nghe thấy tiếng động liền đi tới, rất không hài lòng.
“Ba, hai đứa chết tiệt kia biến mất rồi, hẳn là bị Lục Tấn Uyên bắt đi!"
"Cái gì chứ?" Ông chủ Horten cũng có chút tức giận, nhưng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh. “Phái người ra ngoài tìm ngay, nhất định phải bắt được về cho ta."
“Thế nhưng, nhà họ Lục đã tiến hành họp báo rồi, nhất định là người đang trong tay bọn họ.” Cho dù vậy thì đã sao, con bé đó bị tự kỷ, cho dù Lục Tấn Uyên đã bắt được cô ta đi nữa, cũng không thể chứng minh được gì. Đến lúc đó, con chỉ cần suy nghĩ xem mình nên đáp lại họ như thế nào thôi." Nghe xong, Tina từ từ bình tĩnh trở lại, đúng vậy, cô bé như một người câm, lại không bao giờ nghe lời người khác, luôn thu mình trong thế giới của chính mình, một người như vậy, cho dù Lục Tấn Uyên phát hiện thì cũng đâu làm được gì? Cho dù là đối đầu, cô cũng không cần lo lắng, nghĩ xong liền xin lỗi ba:
"Xin lỗi ba,con ngốc quá, chuyện này nhất định con sẽ giải quyết đâu ra đó. "
Nói xong, cô ta liền mở chương trình phát sóng trực tiếp buổi họp báo, muốn xem là Lục Tấn Uyên sẽ làm gì để tìm cách đối phó với lại. Lục Tấn Uyên bước lên bục phát biểu, nhìn đám phóng viên đang trông đợi, bình tĩnh nói:
" Mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đã đi quá xa rồi. Gì mà Lục Thị đang thao túng cuộc thi, gì mà Ôn Ninh được thông qua một cách mờ ám, còn cô Phil, người đã khiến gia đình Horton phát điên, những câu chuyện này đều là thêu dệt, để làm sáng tỏ những điều này, tôi mới mở cuộc họp báo ngày hôm nay."
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm rằng những điều này không đúng sự thật. Ngược lại, ngày hôm đó, chính Tina của gia tộc Horton đã không từ thủ đoạn ăn gian trong cuộc thi, ăn cắp thiết kế của người khác, mua chuộc truyền thông và làm những chuyện bẩn thỉu. Sau đó, Ôn Ninh đưa Rosinandi lên trên bục đài."
Những tác phẩm đó đều là của cô bé Rosinandi này, không phải Tina. Cánh phóng viên được một phen náo loạn, Tina cũng nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống Rosinandi, Con nhỏ này, tại sao rơi vào đúng tay Lục Tấn Uyên, khi nào trở lại đây, tao nhất định sẽ cho mày sống không bằng chết. Ngay sau khi những lời Lục Tấn Uyên được đưa ra, nhiều người đã ngay lập tức gọi cho Tina.
Tina đã tìm ra cách đối phó với nó, vì vậy cô ấy đã chấp nhận một cuộc phỏng vấn qua video. Trên màn hình, Tina lộ vẻ đau khổ, cúi đầu và không ngừng khóc, “Tôi biết mối quan hệ giữa anh và cô Ôn Ninh, chắc chắn sẽ không bao giờ thừa nhận sai lầm dễ dàng như vậy, nhưng tôi sẽ không chấp nhận lời vu khống, thông qua đây tôi cũng nói luôn, thật sự rất quá đáng.” “Họ nói thiết kế của tôi là do đánh cắp, vậy họ có bằng chứng gì không?"
Rosinandi nghe vậy, lập tức đứng dậy và nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên màn hình.
Với suy nghĩ đơn thuần của một cô bé, cô không thể hiểu nổi tại sao người phụ nữ này lại trơ trẽn như vậy, bao năm qua cô ta đã cướp đi rất nhiều bản vẽ của mình mà không có bản sao nào thì lấy đâu ra bằng chứng chứ? Ôn Ninh nhanh chóng ôm cô ngồi xuống, cảm thấy thương cho cô bé. Chính mình cũng bị lấy trộm bản thảo thiết kế, chỉ bị trộm vài tờ thôi đã thấy buồn lắm rồi, còn đây là lấy sạch bản thiết kế, làm sao cô bé không buồn cho được?
"Cô Tina đây đã dám ra mặt thị phi, sao có thể để lại bằng chứng cơ chứ?" Lục Tấn Uyên không ngạc nhiên vì cô sẽ nói như vậy, liền mỉm cười. Nụ cười này khiến Tina không thể cười được nhưng vẫn cố nhịn.
“Vậy thì làm thế nào anh có thể chứng minh những gì mình nói là đúng? Hay vì đây là địa bàn của anh nên anh nghĩ có thể biuoojc tội được tôi?”
“Đó đương nhiên không phải phong cách của tôi. Tôi chỉ yêu cầu cô làm một việc, sẽ không làm khó gì cô cả, cô có dám