Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 417: Tạm biệt Hà Giang




"Anh phải nhớ kỹ, dù cho anh biến thành thế nào, thì em và đứa con trong bụng cũng sẽ không để ý, sẽ không ghét bỏ anh, càng sẽ không vứt bỏ anh. Anh phải phấn chấn lên."

Vừa nghe được chữ AIDS, cả quán cà phê lập tức trở nên rối loạn. Những phụ nữ vừa rồi đã đứng lên mắng chửi lập tức cảm thấy sợ hãi.

Trong chớp mắt, những vị khách trong quán cà phê đều lui về sau. Trong giây lát những vị khách ở trước, sau, trái, phải bàn của An Minh, thậm chí là vị khách ngồi xéo cũng chạy mất.

An Ninh: "..."

Lê Tư Duệ nháy mắt mấy cái, giống như đang nói: Tôi đã nói rồi, chắc chắn tôi có thể khiến những người đang mắng anh sẽ cách xa anh ra. Anh không cần cảm ơn tôi.

An Ninh: "..."

Anh ta nghiêm mặt, thật sự không ngờ được Lê Tư Duệ sẽ diễn một màn như thế. Giờ phút này, dù anh ta bóp chết người phụ nữ này, cũng không thể dập tắt cơn giận trong lòng mình.

Sau khi Lê Tư Duệ nhìn thấy sắc mặt của anh ta, thấy xong thì lui: "Anh Minh, em biết anh không muốn nhìn thấy em. Vậy thì em sẽ đi trước."

Sau khi cô ta nói xong thì bụm mặt khóc, xoay người chạy khỏi quán cà phê.

Ôn Ninh xem trò cười này từ đầu tới cuối, chỉ khiếp sợ đến trợn mắt hốc mồm. Cô thấy Lê Tư Duệ chạy đi, khóe miệng cô giật giật, không dám đi qua trước mặt An Minh, cẩn thận vòng qua bên khác, cũng vội vàng chạy ra ngoài.

Điện thoại di động mà An Minh để trên mặt bàn rung lên, là một tin nhắn đến từ số máy lạ. Anh bấm mở, trên đó viết.

"Đồ biến thái chết tiệt, lần trước dám đua xe làm tôi sợ, đây là bài học nhỏ dành cho anh."

Anh ta yên lặng thu tầm mắt lại, nắm chặt điện thoại trong tay, vỏ kim loại của điện thoại bị anh bóp vang lên tiếng cót két.

Người phụ nữ mặc vest ngồi ở phía đối diện vẫn luôn im lặng, lúc này lại cầm túi đứng lên, cẩn thận lùi về sau hai bước, cố gắng nói.

"Anh, anh Minh, tôi có vài việc phải đi trước. Về chuyện chú dì nói gì, tôi xem như chưa từng nghe qua." Người phụ nữ mặc váy vừa nói xong thì lập tức quay người rời đi. Hai chân mang giày cao gót mà đi rất nhanh, chỉ phút chốc đã không còn thấy bóng dáng

Lúc này, một nhân viên phục vụ cẩn thận đi tới, đứng cách xa anh ta một cái bàn mà nói: "Ừm, thưa anh, nếu không thì anh vẫn nên rời đi trước đi.

An Minh hít sâu một hơi, cố nén cơn giận không hất bàn, lấy một xấp tiền in hình cụ Hồ ném lên bàn.

"Không cần thối lại."

Anh ta cắn răng nghiến lợi nói xong thì cắn răng đi ra ngoài.

Ra khỏi quán cà phê, trong khoảnh khắc vô ý, anh đứng ngoài cửa thủy tinh trông thấy nhân viên phục vụ dùng khăn giấy bao lấy bàn tay, sau đó mới cầm tiền mình để ở trên bàn.

Tay anh ta nắm lại thành nắm đấm, khuôn mặt gần như trở thành màu đỏ tía. An Minh sống đến bây giờ, nhưng chưa khi nào mà mất mặt giống hôm nay.

Mà tất cả mọi chuyện đều cho người phụ nữ chết tiệt kia tạo ra. Lê Tư Duệ, cô chờ đó cho tôi.

Mà lúc này, người phụ nữ bị anh ghi nhớ lại vừa lau chùi lớp trang điểm, vừa phách lối cười ha ha. Ôn Ninh thấy thế thì hoàn toàn bất đắc dĩ.

"Cậu còn cười, tớ bị cậu hù chết rồi. Vừa rồi lá gan của cậu cũng lớn quá đó, không nhìn thấy An Minh đều muốn giết người rồi sao."

Lê Tư Duệ liếc mắt: "Anh ta tức giận muốn giết người thì cũng chỉ có thể kiềm nén lại, anh ta dám ra tay sao. Hơn nữa, cậu biết lần trước tớ bị anh ta đua xe làm tớ sợ gần chết, tớ cũng rất muốn giết người đó, đều như nhau thôi."

Ôn Ninh lắc đầu, cô có cảm giác, cuộc so tài của hai người này sẽ không dễ dàng kết thúc.

Sau khi Ôn Ninh nhớ lại mọi chuyện, gần như cô đều dồn hết sức lực và sự tập trung trong việc thiết kế. Mặc dù bất đắc dĩ nhưng cô vẫn gửi con trai về biệt thự nhà họ Lục.

Không còn cách nào cả, con trai còn nhỏ, cơ thể còn phát triển, mà phần lớn thời gian cô đều ở công ty, vốn không thể chăm sóc tốt cho An Bảo được.

Sau khi hoàn thành xong dự án mới nhận, và bàn giao công việc cho một giám đốc thiết kế vừa được cất nhắc lên, cô theo Lục Tấn Uyên, dẫn theo con trai đi đến Hà Nội.

Hà Nội là nơi tấc đất tấc vàng, rất nhiều người chen lấn bể đầu cũng muốn ở lại nơi này. Người bình thường muốn có một nơi ở trong thành phố này còn khó hơn lên trời.

Ôn Ninh nhìn chung cư vô cùng cao cấp ở trước mặt, cầm chìa khóa trong tay rồi đi vào. Cô lấy tài liệu có dấu của tập đoàn Lục thị được Lục Tấn Uyên đưa cho đem đến cho người gác cổng.

Không bao lâu sau, Ôn Ninh lấy được một thẻ từ giống như giấy tờ tùy thân, thuận lợi đi qua.

Lục Tấn Uyên nói, tất cả nhân viên cao cấp ở trụ sở chính của Lục thị đều được ở trong chung cư này miễn phí. Bao gồm đồ dùng và điện nước đều không cần bỏ tiền.

Anh nói, mặc dù mình mới tới, nhưng cũng là nhân viên quản lý, phù hợp với điều kiện này cho nên có thể ở đây miễn phí.

Cô biết ở Hà Nội này, dù thuê phòng cũng không dễ dàng chứ nói chi đến việc mua nhà. Chi phí khổng lồ kia, Ôn Ninh vốn không thể gánh nổi.

Cho nên đối với chuyện này, cô cũng không tranh cãi. Đã đến Hà Nội phát triển thì hiển nhiên phải có nơi ở ổn định, dựa vào cô thì rất khó giải quyết.

Thật ra Ôn Ninh cũng không biết, chung cư Royal City này là khu nhà cao cấp, hơn nữa được Lục thị xây dựng. Mỗi căn hộ ở đây, giá rẻ nhất cũng tốn mấy tỷ đến mấy chục tỷ mới có thể mua được.

Bảo vệ tuần tra trong chung cư, gần một nửa là quân nhân xuất ngũ, tiền lương của bọn họ cao hơn nhiều so với người lao động bình thường.

Lục Tấn Uyên cũng không nói sai, khu nhà cao cấp của Lục thị thật sự có thể vào ở miễn phí. Nhưng có yêu cầu là, những nhân viên cũ phải làm việc ở trụ sở chính của Lục thị tròn ba năm mới có tư cách vào ở.

"Cô Ninh, cần giúp gì không?" Một bảo vệ hỏi.