Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 347: Bị đánh




Cuộc sống của chính mình năm năm trước, dường như không vui vẻ gì, cũng chẳng được bình yên.

Hiện giờ, cô đang suy nghĩ chuyện gì?

Không cần biết năm năm trước cô đã sống như thế nào, ít nhất, trong trí nhớ của cô, vào thời điểm năm năm trước, người đã đối xử tốt với cô, cho cô một cuộc sống mới chẳng phải chính là nhà họ Đinh, là Đinh Thiên Vũ hay sao?

Đinh Vô Ưu, làm người thì không thể ích kỷ như vậy được, chẳng lẽ bởi vì sự xuất hiện của Lục Tấn Uyên mà cô đã quên rằng nhà họ Đinh đã làm những gì cho cô rồi hay sao?

Cô giật mình, bình tĩnh lại, đột nhiên phát hiện, không biết từ bao giờ Đinh Thiên Vũ đã đứng trước mặt cô rồi.

Anh ta dịu dàng nắm lấy tay cô: "Vô Ưu, gả cho anh được không?" Vừa nói, anh ta vừa lấy nhẫn ra, nắm lấy tay phải của cô, vậy mà lại không đợi cô trả lời, anh ta đã chuẩn bị đeo nhẫn lên tay cô.

Giữa đám đông, vẻ mặt của Lục Tấn Uyên trở nên vô cùng u ám, lạnh lùng, vẻ mặt của Lục An Nhiên cũng trở nên căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn.

Đầu ngón tay Lục Tấn Uyên không biết từ lúc nào đã có thêm một lưỡi dao bạc nhỏ, cổ tay đã bắt đầu chuyển động, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ vô cùng tàn nhẫn, chỉ cần Đinh Thiên Vũ dám đeo chiếc nhẫn lên tay Đinh Vô Ưu, anh sẽ trực tiếp chặt tay anh ta xuống, xem thử làm sao anh ta có thể đeo nhẫn được nữa, hừ.

Đinh Vô Ưu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, trừng mắt nhìn chiếc nhẫn cách đầu ngón tay mình ngày càng gần, ngay lúc chiếc nhẫn sắp chạm đến tay cô, cô như giật mình bừng tỉnh lại, nhanh chóng rút tay về.

Tư thế của Đinh Thiên Vũ ngay lập tức trở nên cứng đờ.

Trong đám người, vốn dĩ ngay thời điểm mọi người đều nghĩ rằng hai người này sẽ thành một đôi, không ai có thể ngờ được mọi chuyện lại xảy ra theo hướng ngược lại, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Lục Tấn Uyên híp mắt, chậm rãi thu lại lưỡi dao.

Đinh Thiên Vũ không hề biết rằng, ngón tay của mình mới vừa thoát khỏi một kiếp nạn, trong lòng anh ta hiện tại chỉ ngập tràn sự giận dữ và bối rối.

Người phụ nữ đáng giận này, trước mặt nhiều người như vậy, vậy mà lại không chấp nhận lời cầu hôn của anh ta?

Thật là... Đáng chết, nhưng khổ nỗi anh ta lại không thể tỏ ra tức giận ngay lúc này. Đọc truyện hay trên truyen88.net

Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn giận sắp bộc phát xuống: "Đinh Vô Ưu, em..."

Còn chưa nói xong, vẻ mặt của Đinh Vô Ưu lại hiện lên vẻ bối rối, ngay lập tức nói:

"Em xin lỗi, Thiên Vũ, em, em còn chưa nghĩ kỹ, để em suy nghĩ thêm đã, em, em đi trước đây."

Cô nói xong, trực tiếp xoay người rời khỏi, thậm chí còn vội vàng chạy đi, giống như sợ Đinh Thiên Vũ sẽ như con mãnh thú đuổi theo cô vậy, điều này chắc chắn đã làm cho anh ta mất mặt thêm một lần nữa.

Hai cha con đứng trong đám người ngay lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lục An Nhiên vui cười hớn hở nói: "Con biết ngay mà, ánh mắt của mẹ làm sao có thể kém như vậy được chứ, làm sao có thể thích loại người này, hừ."

Lúc này, tâm trạng của Lục Tấn Uyên cũng khá tốt, tùy ý giơ tay lên ra hiệu, người âm thầm đi theo bảo vệ Đinh Vô Ưu ngay tức khắc chạy theo.

Không chỉ như vậy, anh còn ra hiệu cho cấp dưới ôm đứa con lên: "Tối nay tâm tình của mẹ con chắc chắn sẽ không tốt, con qua ở với mẹ một đêm đi, sáng mai ba sẽ gọi người đến đón con."

Người khác không biết rằng từ đầu đến cuối, Lục Tấn Uyên vẫn luôn thấy rất rõ vẻ mặt đầy bối rối của Đinh Vô Ưu, tránh cho cô nghĩ ngợi lung tung, anh không chút do dự để đứa con trai dễ thương này ở với cô một đêm.

Đối với việc có thể ngủ với Đinh Vô Ưu một đêm, bạn nhỏ Lục An Nhiên cảm thấy rất vui.

Về phần Lục Tấn Uyên, anh lại đứng yên tại chỗ, đợi mọi người đi gần hết, ngay lập tức chầm chậm đi theo phía sau Đinh Thiên Vũ, cách anh ta không xa không gần.

Sắc mặt của Đinh Thiên Vũ vô cùng u ám, nhưng anh ta không về nhà, mà lại đi đến một câu lạc bộ đêm rất nổi tiếng, hơn nữa không ngần ngại mà gọi mấy cô gái đến tiếp rượu anh ta.

Lúc này, anh ta cần phải giải tỏa cơn giận trong lòng mình, nếu không thì, lần sau anh ta mà gặp lại người phụ nữ đáng hận Đinh Vô Ưu, anh ta không dám chắc là mình có giận quá mà bóp chết cô hay không nữa.

Cửa phòng bao được mở ra, nhưng người bước vào không phải là một cô gái, mà là một người mặc quần áo của nhân viên tạp vụ: "Thưa anh, có người bảo tôi đưa vật này cho anh ạ." Đinh Thiên Vũ không kiên nhẫn, trực tiếp giật lấy cầm lên xem, ngay lập tức trở nên sững sờ, khuôn mặt lại không có biểu hiện gì, nghi hoặc bước ra ngoài, trực tiếp đi đến cửa sau của câu lạc bộ đêm.

Anh ta vừa mới ra đến nơi, nhìn thấy con đường phía sau này vắng vẻ, không một bóng người, vẻ mặt càng trở nên khó chịu, cảm thấy có phải có người đang cố tình chơi anh ta hay không?

Đột nhiên, có một vật gì đó lướt qua trước mặt anh ta, anh ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có vật gì đó đã được dán lên miệng anh ta khiến anh ta không thể nói được.

Không chỉ như vậy, hai tiếng răng rắc vang lên, hai tay anh ta ngay lập tức bị trật khớp, đau đến mức anh ta phải trực tiếp kêu lên hai tiếng á, á, nhưng trả lời lại anh ta lại là một chiếc túi vải đen đang được trùm lên đầu anh ta, sau đó có người đạp anh ta. Đinh Thiên Vũ nằm trên mặt đất trông vô cùng thảm hại.

Anh ta kêu to, nằm trên mặt đất không ngừng vùng vẫy, giãy dụa, bởi vì hai tay bị trật khớp nên không có lực, cho nên, anh ta không có cách nào có thể lấy chiếc túi đen ra khỏi đầu mình cũng không có cách nào gỡ băng dính trên miệng xuống.

Trong bóng đêm, soàn soạt, có bốn người đàn ông xuất hiện, đứng trước mặt anh ta, một người đàn ông cao to trong đó bước đến gần anh ta, người ấy chính là Lục Tấn Uyên.

Anh vẫn đội mũ như trước, hai tay đút túi quần, nhìn thấy Đinh Thiên Vũ giống như con sâu đang nằm trên mặt đất không ngừng giãy dụa, khóe miệng anh cong lên, ánh mắt chợt hiện lên vẻ nguy hiểm, tùy ý phất tay. Đọc truyện hay trên truyen88.net

Bốn người đàn ông vừa rồi còn đang yên tĩnh đứng ở một bên ngay lập tức hành động, mạnh mẽ tiến lên phía trước tay đấm chân đá Đinh Thiên Vũ.

Xem sức mạnh của bốn người đàn ông này, có đá chết người thì cũng là chuyện bình thường, nhưng mà, Đinh Thiên Vũ vẫn chưa thể chết được, vì vậy, những người này đều khống chế sức lực của mình, nhưng nếu vẫn tiếp tục như vậy, Đinh Thiên Vũ, người vẫn còn đang mắc kẹt trong chiếc túi vải đen, có lẽ cũng muốn chết đi cho rồi mất.

Đau, vô cùng đau, toàn thân chỗ nào cũng đau.

Nước mắt nước mũi của anh ta đã giàn dụa, hơn nữa còn không thể kêu thành tiếng, đúng thật là muốn làm chết người mà, thậm chí, anh ta còn nghĩ rằng có lẽ mình sẽ bị đánh chết mất.

Cùng với vô số những suy đoán đáng sợ xuất hiện trong đầu anh ta và một tiếng kêu lên đầy đau đớn, anh ta ngay lập tức ngất xỉu.

Hôm sau.

Đinh Vô Ưu đã trải qua một đêm vui vẻ cùng với Lục An Nhiên, tâm trạng cũng dần tốt lên, sau khi cô tới công ty, trong lòng lại thấp thỏm không yên, luôn cầm điện thoại lên xem.

Không vì điều gì khác, hiện giờ cô rất sợ Đinh Thiên Vũ sẽ gọi cho cô, hỏi