Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 272: Tôi phải mang cô ấy trở về




Bạch Linh Ngọc mặt không cảm xúc nói: “Tôi dẫn cậu đi xem bia mộ của Ôn Ninh, cậu nhìn xong rồi thì lập tức cút đi khỏi đây, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt này của cậu nữa".

Lục Tấn Uyên nắm chặt bàn tay, vì dùng sức quá mạnh nên cánh tay hơi run lên: “Bia mộ?”

Bạch Linh Ngọc cười lạnh, đẩy xe lăn, cho Lục Tấn Uyên một địa chỉ, là một nghĩa trang xa xôi hẻo lánh.

Lục Tấn Uyên nhìn địa điểm trên mảnh giấy kia, anh muốn xé cái thứ chết tiệt này thành từng mảnh, anh đã đợi lâu như vậy, nhưng không phải là muốn đợi một tin tức thế này...

Ôn Ninh, làm sao có thể chết thật chứ?

“Thế nào? Không phải cậu nói muốn đi hay sao?"

Bạch Linh Ngọc thấy tay của Lục Tấn Uyên đang run lên, không hề thông cảm, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ.

Lục Tấn Uyên cắn răng: “Bác đang gạt con, bác không muốn con tìm được người nên cố ý lừa gạt con có phải không?"

“Có phải hay không? Chẳng phải cậu đi rồi thì sẽ biết à?"

Bạch Linh Ngọc không nói thêm gì nữa, Lục Tấn Uyên nắm chặt vô lăng, đạp chân ga thật mạnh, xe nhanh chóng đạt đến tốc độ cao nhất, chạy về phía đích.

Anh không tin đây là sự thật... Nhưng bộ dạng của Bạch Linh Ngọc, khiến lòng anh hoảng loạn.

Từ khi sinh ra cho đến nay, đây là lần đầu tiên Lục Tấn Uyên lái xe với tốc độ gần như tự tử thế này, chạy như bay đến địa điểm đó.

Nghĩa trang lọt vào tầm mắt anh, Lục Tấn Uyên đạp mạnh phanh.

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe không dừng lại ngay lập tức mà sau khi trượt thêm ba, bốn mét nữa mới thật sự dừng lại, bởi vì ma sát quá mạnh nên thậm chí bánh xe còn bốc ra khói.

Lục Tấn Uyên không hề ngừng lại, mở cửa xe, chạy như điên về phía nơi tràn ngập hơi thở chết chóc kia.

Đây là một nghĩa trang công cộng hết sức bình thường, bây giờ là thời gian làm việc nên không có ai đến cúng bái, vì vậy rất vắng vẻ, không có hơi thở của con người cho nên càng thêm hiu quạnh.

Người trông coi mộ thấy một chiếc xe hơi sang trọng chạy đến, có chút sợ hãi chào hỏi: “Xin hỏi, ngài là..."

“Ở đây có bia mộ của Ôn Ninh hay không?" Lục Tấn Uyên nắm lấy cổ áo người đàn ông kia, nghiến răng hỏi.

Người trông coi bị ánh mắt của Lục Tấn Uyên làm cho hoảng sợ, anh ta có ảo giác, nếu anh ta mà dám gật đầu thì người đàn ông này sẽ xé anh ta thành từng mảnh.

“Ôn Ninh... tôi.. tôi nhớ là có.." Chỉ là, anh ta cũng không dám nói dối, người đang đứng trước mặt này, vừa thấy là đã biết không thể đắc tội nổi.

Lục Tấn Uyên nghe được câu trả lời mà mình không muốn, tức giận ném người đàn ông xuống đất, lao vào nghĩa trang, kiểm tra khắp các bia mộ.

Phía trên là từng bức ảnh đen trắng, lạnh lẽo lại tĩnh mịch, khiến người ta chỉ nhìn thôi mà trong lòng cũng sinh ra sự áp lực.

Lục Tấn Uyên cảm thấy tim mình giống như bị chìm trong biển băng, khi những phần mộ lần lượt bị anh lướt qua, anh gần như không thể thở được.

Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Là một bức ảnh đen trắng của Ôn Ninh.

Lục Tấn Uyên nhìn tấm hình kia, cả người giống như bị sét đánh, không thể nhúc nhích.

Trên tấm hình đó, Ôn Ninh vẫn đang cười, hình như là ảnh hộ chiếu chụp khi còn là học sinh, chưa trải qua những hành hạ đau khổ kia, trong mắt còn vương chút ngây thơ.

Nụ cười xinh đẹp như vậy, giống như một đóa hoa bách hợp đang lặng lẽ nở rộ, nhưng một bức ảnh như thế lại được khắc trên bia mộ của cô.

Lục Tấn Uyên sững sờ, không nói lên được lời nào, thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, anh như đi vào cõi thần tiên, người trông coi sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên nhanh chóng đẩy Bạch Linh Ngọc qua.

Sau đó thì nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng kia đứng trước bia mộ, vô cảm như một bức tượng điêu khắc, vẫn không cử động.

Không ai biết anh đang suy nghĩ gì, cũng không có ai dám đến làm phiền anh.

Lục Tấn Uyên suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, anh vốn tưởng rằng, thời gian ở chung với Ôn Ninh không lâu, ký ức giữa hai người cũng sẽ không quá sâu đậm.

Nhưng bây giờ anh mới hiểu, anh đã quá sai rồi.

Hóa ra nhiều thứ khắc cốt ghi tâm, cũng không phải bởi vì thời gian mà là vì đúng người.

Bây giờ trong đầu anh đều là hình bóng của cô gái ấy, lần đầu khi cô nhìn thấy anh, lúc nào cũng luôn sợ hãi, giống như một con thỏ, hai mắt đỏ hoe.

Khi cô bị người khác ức hiếp, lúc nhìn thấy anh, cô cứ như thấy được anh hùng, loại ánh mắt bắt được cọng rơm cứu mạng.

Sau khi mang thai, cô luôn muốn làm cho anh tin tưởng cô, để anh nhận đứa con trong bụng cô, đáy mắt đầy sự hy vọng và khao khát.

Từng cái, từng cái một, cứ lặp lại rõ ràng trước mặt anh.

Còn có cả một việc lại một việc nhỏ trong cuộc sống, những điều nhỏ nhặt không quan trọng.

Hình ảnh cô nấu cơm cho anh, cô cẩn thận hôn lên khóe môi anh vào buổi sáng...

Không biết từ khi nào, anh đã bắt đầu để ý đến cô gái kia, để ý đến nỗi những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống cũng nhớ rõ như thế?

Thời gian từng chút một trôi qua, mặt trời lặn xuống núi.

Bạch Linh Ngọc đẩy xe lăn đi tới: “Cậu nhìn đi, Ôn Ninh đã bị cậu hại chết rồi, nếu cậu còn chút lương tâm thì hãy buông tha cho con bé đi, để con bé yên tĩnh ở đây thật tốt..."

“Tại sao lại chôn cất ở chỗ này?" Lục Tấn Uyên bị cắt đứt dòng suy nghĩ, hai mắt hắn đầy tia máu, giống như dã thú, được ăn cả ngã về không.

Ôn Ninh là người gốc Hoa, Bạch Linh Ngọc làm sao mà có thể không hiểu ý nghĩa việc lá rụng về cội cứ như vậy mà chôn cô ở đây?

"Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi có thể mang con bé trở về nước được hay sao?