Nói đến nước này, Lục Tấn Uyên mới liếc nhìn Ôn Ninh một cái, quả thực sắc mặt của cô trông không được vui vẻ cho lắm, kèm theo đó là có chút mệt mỏi.
Cuối cùng, anh vẫn không phản bác, mà cũng không nhìn cô nữa, anh quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, "Nếu em kiên trì như vậy, thế thì đi đi, anh phải ra ngoài, em ở đây nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Ôn Ninh khẽ ừ một tiếng, hai người cứ im lặng như vậy, không ai nói với ai một lời.
Khách sạn của Lục Tấn Uyên quả thực là rất gần đây, công ty đặt một phòng tổng thống, không chỉ có đầy đủ tiện nghi, mà cách đó không xa có một hồ bơi nhỏ.
"Em nghỉ ngơi ở đây, khi nào muốn trở về, thì gọi tài xế đến đón em."
Sau khi Lục Tấn Uyên đưa thẻ phòng cho Ôn Ninh, cũng không có ở lại mà quay người rời đi.
Ôn Ninh nhíu mày nhìn anh rời đi, cũng không giữ anh lại, nếu Lục Tấn Uyên có chuyện phải làm, thế thì cô cũng sẽ không kiên quyết giữ anh mãi được, cùng lắm thì, từ từ đợi ở đây.
Ôn Ninh đặt cà mên giữ nhiệt trong tay xuống, mở ra, một mùi thơm nồng đậm từ trong đó tỏa ra, cô mỉm cười, thứ này là do cô rất cẩn thận làm, nhưng Lục Tấn Uyên một ngụm cũng không ăn.
Đang suy nghĩ, Ôn Ninh có chút thất thần, đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, là cuộc gọi của Bạch Linh Ngọc.
Lúc Ôn Ninh đi, Bạch Linh Ngọc vẫn còn đang ngủ cho nên Ôn Ninh không có đánh thức bà, bây giờ bà nhìn thấy đứa con gái của mình không có ở đây, thì nhất định phải hỏi cô đang ở đâu.
"Mẹ không cần phải lo lắng, con bây giờ ..." Ôn Ninh vốn định nói rằng cô đến đây để tìm Lục Tấn Uyên, nhưng vừa nghĩ đến mẹ cô vẫn một mực chờ đợi cơ hội gặp anh, mà Lục Tấn Uyên lại chưa hẳn có thời gian để gặp mặt, liền kìm lòng, nhịn xuống, "Con hơi mệt rồi, con về nhà nghỉ ngơi rồi ạ."
Bạch Linh Ngọc sao lại không hiểu con gái của mình chứ, nghe được giọng nói ngập ngừng của cô, bà liền hiểu rằng mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy, "Sao thế, Ninh Ninh, có phải con gặp chuyện gì buồn phiền phải không? Nói ra đi để mẹ còn biết, nếu không mẹ sẽ rất lo lắng cho con? "
Ôn Ninh mỉm cười, "Thật sự là không có gì đâu mẹ, con vừa mới tỉnh ngủ, cho nên có chút lơ mơ, mẹ ở bệnh viện một mình không sao chứ?"
Sợ rằng Bạch Linh Ngọc sẽ thất vọng khi biết chuyện của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh quyết định vẫn tiếp tục giữ bí mật.
Thấy Ôn Ninh có vẻ không muốn nói, Bạch Linh Ngọc cũng thở dài một hơi, "Đứa trẻ này..."
"Được rồi, nếu con không muốn nói thì thôi, nếu như có chuyện gì không vui, nhất định phải nói với mẹ, còn nữa, Lục Tấn Uyên rốt cuộc lúc nào mới rảnh, cậu ta thế nào cũng phải đi cùng con, cũng sắp sinh rồi, cần có một người ở bên cạnh."
Bạch Linh Ngọc thực sự rất thương con gái của mình, thân phận của Lục Tấn Uyên như vậy, bà luôn cảm thấy có chút quá cao.
Bà không muốn Ôn Ninh bị xem thường.
"Dạ, con có thời gian sẽ nói chuyện với anh ấy." Ôn Ning thấy bà lại thúc giục muốn gặp Lục Tấn Uyên, sợ bị lộ tẩy, liền vội nói vài câu sau đó liền cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ninh lúc này mới phiền muộn đứng dậy, cô biết rõ suy nghĩ của mẹ, bà chỉ muốn nhìn xem Lục Tấn Uyên có đáng để giao phó cả đời hay không mà thôi, hi vọng cô được hạnh phúc.
Chỉ là....
Ôn Ninh vốn tràn đầy sự tự tin, lại bị hành động khó hiểu của Lục Tấn Uyên khiến cho cô cũng giảm bớt đi rất nhiều, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ.
Sắc trời đã từ từ tối sầm lại, Ôn Ninh cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, cô nằm xuống ghế sô pha, không chịu nổi nữa mà ngủ gà ngủ gật, mê man, chờ Lục Tấn Uyên trở về.
Giống như một người vợ đợi chồng trở về.
Lục Tấn Uyên ăn tối với một vài đối tác kinh doanh bên ngoài, lại cố tình đợi một lát, lúc này mới trở về khách sạn, khi thấy đèn đã tắt, anh thở dài một hơi.