Sau khi Bạch Tân Vũ biết công ty của Hạ An Bình xảy ra chuyện trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Trận sóng gió này đến quá bất ngờ, không lẽ....Lục Tấn Uyên đã phát hiện ra điều gì? Vậy là kế hoạch của bọn họ thành công rồi sao?
Bạch Tân Vũ lập tức liên hệ với Hạ An Bình.
Hạ An Bình đang ngủ say, Jennifer ngồi bên cạnh giường, tay khẽ vuốt ve khuôn mặt anh, trong ánh mắt đầy sự mê luyến thậm chí còn có chút bệnh hoạn.
Vừa nãy sau khi cô đã ngăn cản ý nghĩ đi tìm Ôn Ninh của Hạ An Bình, cô đã hạ thuốc anh khiến anh tiến vào giấc ngủ sâu.
Chỉ có như vậy cô mới có thể an tâm, chỉ có như vậy cô mới bảo vệ được cơ nghiệp mà bọn họ đã vất vả cùng nhau gầy dựng.
Điện thoại của Bạch Tân Vũ gọi tới, cô đứng dậy tiếp điện thoại. Bên kia vừa dứt lời, cô khẽ nhấc khoé môi: “Chào anh, tôi không biết anh là ai. Nhưng mà tôi biết anh trốn ở đằng sau An Bình muốn tính kế đối phó An Bình. Anh tính kế cũng giỏi lắm. Hiện tại tôi có trách nhiệm nói cho anh biết điều này, Ôn Ninh đã được Lục Tấn Uyên đưa về nhà rồi, từ giờ chúng tôi sẽ không tham gia vào chuyện này thêm nữa. Phiền anh sau này đừng làm phiền An Bình."
Nói xong, Jennifer lập tức cúp điện thoại.
Bạch Tân Vũ tức giận đến muốn đập cả điện thoại trên tay, muốn mượn việc để Hạ An Bình đem Ôn Ninh đi, sau đó Mộ Yên Nhiên với Lục Tấn Uyên sẽ có một tương lai bừng sáng. Thật không ngờ, kế hoạch lại thất bại....
Người đàn bà kia quan trọng với Lục Tấn Uyên đến mức như vậy sao?
Mộ Yên Nhiên từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Bạch Tân Vũ, nhíu nhíu mày: “Sao vậy Tân Vũ, không lẽ chuyện kia.... không thuận lợi sao?"
Lúc trước vì muốn trấn an Mộ Yên Nhiên nên Bạch Tân Vũ đã nói toàn bộ chuyện này cho cô biết. Bây giờ chuyện này có chút không thuận lợi sắc mặt cô lập tức không vui, tay giữ trên ngực, hít thở từng hơi dài để lấy lại tâm trạng.
Cô không thể tức giận, không thể tức giận. Không biết có phải do cô mắc bệnh tâm lý hay không, hiện giừo chỉ cần cô tức giận hoặc bị kích động thì cơ thể lập tức thấy không thoải mái.
"Tân Vũ, chuyện này hãy để em giải quyết. Chuyện này anh đừng ra mặt, để tránh giữa anh và Lục Tấn Uyên xảy ra hiềm khích."
Mộ Yên Nhiên điều chỉnh lại tâm trạng, Bạch Tân Vũ và Lục Tấn Uyên lại là bạn bè thân thiết, nhưng giữa bọn họ lại bởi vì Ôn Ninh mà tan vỡ. Cô gái kia còn tiếp tục ở bên cạnh Lục Tấn Uyên thì mọi chuyện sẽ càng khó khăn hơn.
Cho nên Mộ Yên Nhiên sẽ không yêu cầu Bạch Tân Vũ vì mình mà làm điều gì nữa.
Trái lại muốn tìm tới Diệp Uyển Tĩnh.
Diệp Uyển Tĩnh đang ở spa, thấy điện thoại của Mộ Yên Nhiên thì lập tức bắt máy, "Yên Nhiên, làm sao vậy? Hiện giờ bác đang ở spa, con có muốn đi cùng bác không?"
"Bác gái, con làm phiền bác rồi. Nhưng mà.... con thật sự rất lo lång."
Giọng nói của Mộ Yên Nhiên có chút mơ hồ đáng thương, khiến Diệp Uyển Tĩnh nhất thời mất đi cảnh giác. "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Con... hình như con đã nhìn thấy Ôn Ninh. Tấn Uyên, anh ấy không đưa cô ấy rời đi mà... giữ cô ấy ở lại Hà Nội. Giữ cô ấy ở một nơi mà chúng ta không hề biết đến cũng không thể tìm được. Có lẽ, anh ấy thật lòng với Ôn Ninh. Nếu là như vậy, co.nguyện ý giúp anh ấy thành toàn."
Mộ Yên Nhiên nói xong bỗng khàn khàn nức nở, giọng nói như vậy giống như một người không hề muốn từ bỏ nhưng lại không thể không buông tay, nhịn đau lòng mà thành toàn cho người mình yêu đến với một người phụ nữ khác.
"Cái gì?" Diệp Uyển Tĩnh nghe xong lời này, tâm trạng đều hỏng bét hết, Lục Tấn Uyên không những không đưa cô ta đi mà còn đón cô ta trở về giữ lại bên cạnh mình, nó điên rồi ư?
"Con chắc chắn mình không nhìn nhầm đấy chứ?"
Diệp Uyển Tĩnh hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân.
"Không hề, con sẽ không nhớ nhầm đâu. Với lại hình như bọn họ ở trong căn biệt thự mà nhà họ Lục đã lâu không dùng đến."
Nghe Mộ Yên Nhiên nói một cách chắc nịch như vậy, Diệp Uyển Tĩnh cũng không hoài nghi gì nữa, bà ta siết chặt tay lại nói với Mộ Yên Nhiên: "Yên Nhiên, chuyện này con đừng nghĩ ngợi gì cả, bác sẽ cho con một câu trả lời xác đáng."
Nói xong, Diệp Uyển Tĩnh nhanh chóng rời đi. Hiện giờ bà ta chỉ muốn tìm được Lục Tấn Uyên sau đó bắt anh giải quyết chuyện này thật ổn thoả.
Lục Tấn Uyên đi đến công ty, tiếp tục một ngày làm việc bận rộn. Chỉ là đám nhân viên cấp dưới của anh đã nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng của sếp không khác hôm trước là bao, vô cùng xấu.
Cả một tập đoàn Lục Thị lớn như vậy lại bị một bầu không khí tràn đầy áp lực bao phủ.
Khi Diệp Uyển Tĩnh tìm đến công ty thì Lục Tấn Uyên đang trong phòng họp. Nhưng bà ta lúc này không còn sự nhẫn nại, trực tiếp bước vào yêu cầu cuộc họp dừng lại.
Lục Tấn Uyên nhíu mày, nhưng vẫn cho dừng lại cuộc họp rồi theo Diệp Uyển Tĩnh trở về phòng làm việc. "Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao?"
Lời nói vừa dứt, Diệp Uyển Tĩnh liền cho anh một cái bạt tai.
Lục Tấn Uyên bất ngờ không kịp né đi, hứng trọn cái đánh này của Diệp Uyển Tĩnh. Diệp Uyển Tĩnh thở gấp, đây là lần đầu tiên bà ra tay đánh Lục Tấn Uyên, chứ đừng nói đến đánh trong tình huống như này.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Tấn Uyên đều rất ngoan ngoãn, không làm bà phải lo lắng về điều gì. Chỉ từ khi người phụ nữ Ôn Ninh kia xuất hiện bên cạnh anh, anh đã làm nhiều chuyện khiến bà rất thất vọng.
"Tấn Uyên, con làm ta quá thất vọng." Tay Diệp Uyển Tĩnh run rẩy, “Vì sao không để Ôn Ninh rời đi? Vì sao còn giữ cô ta ở lại? Con không muốn đính hôn cùng với Yên Nhiên, có phải cũng là vì con bé Ôn Ninh kia không?"
Lục Tấn Uyên nhíu mày, anh cũng không phản bác lại. Mà sự im lặng này lại khiến cho Diệp Uyển Tĩnh cảm thấy lòng ngực có từng cơn đau thắt ập đến.
Bà đã đặt kỳ vọng rất cao vào đứa con trai này, niềm hy vọng cả đời này của bà đã bị người phụ nữ tên Ôn Ninh kia phá hoại rồi. Bà rất muốn quay về lúc trước khi Ôn Ninh bước chân vào cửa nhà họ Lục, bà sẽ khiến cho cô ta biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới của Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên nhìn thấy dáng vẻ kích động của mẹ liền vội vàng đi tới trấn an bà, "Mẹ đừng kích động, con..."
Nhưng anh lại không biết làm sao để giải thích cho mẹ chuyện này, vì tất cả những điều bà nói đều là sự thật.
Mặc dù anh không dám thừa nhận trước mặt Ôn Ninh nhưng anh biết sự ảnh hưởng của cô đối với anh vô cùng lớn. Ngoại trừ cô, anh không muốn hay chấp nhận bất kỳ người phụ nữ nào khác.
"Tấn Uyên, con thật sự"
Không nhận được lời giải thích của Lục Tấn Uyên, trong lòng Diệp Uyển Tĩnh càng ngày càng lạnh, từng cơn đau kéo đến lồng ngực của bà, khiến cho sắc mặt bà trong chốc lát mất đi huyết sắc.
Lục Tấn Uyên lúc này mới chú ý đến có điều gì đó không ổn, anh nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Diệp Uyển Tĩnh lấy tay ôm ngực, không còn chút sức lực mà lắc đầu, một cơn khó thở và đau đớn ập đến,
Diệp Uyển Tĩnh nắm lấy quần áo của Lục Tấn Uyên, "Tấn Uyên, đây là những gì con muốn sao?"
Từng câu từng chữ của Diệp Uyển Tĩnh giống như hòn đá đập thẳng vào trái tim anh. Anh gọi người rồi lập tức đưa bà tới bệnh viện. Nhưng những lời nói của bà vẫn luôn quanh quẩn trong đầu của anh như không hề có ý định biến mất.
Nếu như mẹ có mệnh hệ gì thì anh phải làm sao đây?
Lục Tấn Uyên đi tới đi lui trước cánh cửa phòng cấp cứu. Lần đầu tiên trong đời anh đánh mất đi sự chừng mực, không biết phải làm như thế nào mới là tốt. Đã từng là một người hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm nay đứng trước sinh mạng con người lại bất lực chẳng thể làm gì.
Ông nội Lục nghe tin cũng vội vã chạy tới bệnh viện. Đến nơi việc đầu tiên ông làm là cho Lục Tấn Uyên một cái bạt tai. "Anh là một kẻ bất hiếu! Sao anh có thể khiến mẹ anh thành bộ dạng như thế này chứ? Cha anh mất sớm, bà ấy khi đó mặc dù còn rất trẻ nhưng vì anh mà thủ tiết không tái giá. Tuổi còn trẻ đã ra sức trông nom nhà họ Lục, nuôi dưỡng anh không lớn. Hiện tại anh lại làm ra như vậy, anh có cảm thấy chút đau đớn nào không?"
Lục Tấn Uyên như chết lặng đi, cái đánh kia của ông nội khiến mặt anh tê dại, cả người cảm thấy đau đớn. Nhưng hiện tại sự đau đớn về thể xác này giống như một phương thuốc, một sự giải toả, chí ít nó sẽ khiến anh cảm thấy vơi đi sự tội lỗi trong lòng.