Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 186: Cách hạ nhiệt




Ôn Ninh không nghĩ ra tại sao anh ta lại tới mà người đàn ông này chắc chắn cũng sẽ không nói với cô lý do.

Thế là cô lùi lại một chút “Thật ngại quá, nãy tôi ngủ mơ không biết gì."

Nghe những lời bằng giọng mũi này của Ôn Ninh hình như cô vẫn muốn tạo ra ranh giới của hai người, Lục Tấn Uyên đột nhiên cảm thấy lúc ngủ trông cô đáng yêu hơn, ít nhất không như bây giờ cứ muốn đối đầu với anh.

Chỉ là, giờ cô vẫn đang mang bệnh nên anh không nói gì chỉ hỏi nhỏ nhẹ “Tại sao lại ốm thế này?"

Ôn Ninh không muốn trả lời, mấy ngày hôm nay cứ chốc chốc cô lại đi loanh quanh, nghĩ xem có ai thấy được lời cầu cứu của mình không nhưng kết quả luôn làm cô thất vọng.

Nhiều lần như vậy nên tâm trạng cũng bị ảnh hưởng, cơ thể cũng vì thế mà sinh bệnh.

Người mà làm cô ra như này mà còn hỏi cô tại sao ư...

Ôn Ninh cũng không có lời nào muốn nói nữa chỉ đứng dậy bật đèn "Tôi không sao, anh đi đi."

Lục Tấn Uyên lúc đầu còn bình tĩnh giờ lại bị cô chọc cho nổi đóa lên “Mới tỉnh dậy đã muốn đuổi tôi đi, quên là lúc nãy ai bám lấy tôi mãi không buôn ra sao?"

Ôn Ninh đỏ mặt rồi, “Vừa nãy...Là trong vô thức vả lại tôi cũng không biết đó là anh.."

"Không phải tôi, thế em mong là ai cơ?" Lục Tấn Uyên không thích cách nói này của cô, lẽ nào cả trong mơ cô cũng nghĩ về người đàn ông khác?

To gan thật đấy.

Người trong mộng của Ôn Ninh chắc chắn là Lục Tấn Uyên, chỉ là trong giấc mơ thì là một Lục Tấn Uyên khác, người trong mơ tin lời cô nói, anh cùng cô sống hạnh phúc tới già, không cãi nhau và cũng không nghi ngờ nhau.

Nhưng mà hiện tại thì...

Còn cách quá xa.

“Tôi không có nghĩ nhiều đến thế, có lẽ là do mệt rồi mới vậy, anh bận công việc cơ mà, sao không đi nhanh đi, đừng vì tôi mà phí thời gian ở đây."

Ôn Ninh cũng không còn sức cãi nhau với Lục Tấn Uyên nữa, giờ cô cảm thấy không khỏe, vừa mới ngủ được một giấc đã đơn hơn được chút nhưng vì mấy ngày nay bụng dạ không tốt nên cũng không ăn uống được nhiều, giờ cô vẫn thấy đầu óc choáng váng.

Lục Tấn Uyên thấy cô đột nhiên ôm đầu “Em uống thuốc xong thì tôi đi."

Ôn Ninh bỏ tay xuống, bật cười, cô thật sự không hiểu Lục Tấn Uyên đang nghĩ cái gì.

Mỗi lần cô cho rằng anh ghét cô, Lục Tấn Uyên đều sẽ làm ra những chuyện làm cô hiểu lầm, nhìn vào giống như là rất quan tâm tới cô.

Đến khi cô tin rồi thì anh ta đột nhiên đổi khác quay ra nghi ngờ cô. Đây đều là những chuyện thường xảy ra nhưng cô đã chịu đủ rồi.

"Không cần đâu, tôi tự uống được, tôi cũng không giả bệnh để gây áp lực với anh, không cần anh lo lắm làm gì."

Sự quan tâm của Lục Tấn Uyên như là uống nước độc để giải khát vậy, cô không muốn tin không muốn mình bị lừa một lần nào nữa, thà rằng từ chối ngay từ đầu.

Lục Tấn Uyên sắp điên lên rồi, anh không thể không thừa nhận là cô rất giỏi trong việc chọc tức anh.

“Ôn Ninh, lời tôi nói không cần em dạy tôi làm, em chỉ cần nghe theo thôi.”

Nói xong, Lục Tấn Uyên nhấc người dậy “Một lúc nữa tôi sẽ kêu người mang thuốc tới, em hãy ngoan ngoãn mà uống đi, đừng có mà làm loạn nữa."

Nói xong anh liền rời đi.

Ôn Ninh nhìn theo bóng anh nhưng không nói ra lời nào.

Một lúc sau Lục Tấn Uyên đem thuốc quay lại, vì Ôn Ninh đang mang thai, hoàn cảnh đặc biệt nên những loại thuốc uống được rất ít, bác sĩ nói chỉ có thể hạ nhiệt bằng cách vật lí, nên anh cũng chỉ cầm tới vài viên vitamin.

Ôn Ninh nhìn thấy thế, liền lấy hướng dẫn sử dụng ra xem kĩ, phải chắn chắn không có chất làm ảnh hưởng đến thai nhi thì cô mới uống.

Lục Tấn Uyên thấy hành động cẩn thận này của cô thì càng thêm bực bội, thế này là gì kia chứ, lo rằng anh sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi này để hại đứa con trong bụng cô sao?

"Ôn Ninh à em không cần phải nghĩ nhiều như thế, tôi nói là làm, lúc đứa trẻ này còn ở trong bụng em tôi sẽ không động tới nó, em không cần làm những việc thừa thãi như này đâu."

Cô vô thức bóp chặt viên thuốc. Giờ cách với lúc dự sinh cũng là khoảng năm tháng, mà tới lúc sinh con ra rồi, cô sẽ tăng cân người nặng trịch, hơn nữa còn có thể mang thai tiếp bất cứ lúc nào, thế này cô càng không thể thoát được...

Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nghĩ tiếp, cô bỏ thuốc vào miệng uống một hơi trôi toàn bộ số thuốc.

Lúc sau mới nhìn Lục Tấn Uyên "Tôi uống rồi, giờ được chưa?"

Giờ cô chỉ muốn ở một mình nghĩ cách xem tiếp theo sẽ làm thế nào.

Lục Tấn Uyên thấy cô muốn đuổi anh đi thì càng không muốn đi, tại sao anh lại phải chiều ý cô cơ chứ, một mình trong phòng là lại nhớ đến ai?

"Không, bác sĩ nói rồi, phải hạ nhiệt bằng cách vật lí”

Lục Tấn Uyên lắc lư đồ vật trong tay “Nằm xuống, ngoan nào."

Ôn Ninh trợn mắt nhìn anh ta "Không cần, tự tôi vẫn làm được hoặc là nhờ người giúp."

Lục Tấn Uyên vẫn chăm chú nhìn cô "Em nghĩ để ai giúp em được cơ chứ? Hạ nhiệt bằng cách vật lí em biết sẽ làm như nào không?"

Lúc trước bác sĩ bảo rồi, cách hạ nhiệt nhanh nhất là dùng nước ấm lau khắp người, nước sẽ hấp và toát nhiệt để cho cơ thể hạ nhiệt nhanh chóng.

Cô còn muốn cởi quần áo cho ai xem?

"Gì cơ?"

Ôn Ninh chưa bao giờ nghĩ đến điều này, không phải chỉ cần đắp lên trán là được hay sao?

“Em còn thiếu nhiều kiến thức xã hội lắm." Lục Tấn Uyên nhìn vào bộ dạng bất ngờ của Ôn Ninh, cười mỉm "Cởi đồ ra rồi tôi lau người cho em”

Ôn Ninh đỏ mặt lên “Không cần...”

Cô không có cần Lục Tấn Uyên chăm sóc cô như thế vả lại làm như vậy trước mặt anh cô cảm thấy rất ngại.

Đặc biệt là lúc này cô còn tỉnh táo nếu mà làm như thế cô sẽ phải đào cái hố mà chui xuống mất.

"Tôi tự mình lau được, không cần anh phải giúp."

Lục Tấn Uyên thấy vẻ ngượng ngùng của cô đã xua đi bao bực tức hồi nãy của anh, anh cười nhìn cô "Trên người em còn chỗ nào mà tôi chưa nhìn qua sao?"

Ôn Ninh càng ngượng, cô lùi lại hai bước, Lục Tấn Uyên thấy cô như con sói bị bắt nạt dồn vào chân tường vậy, đôi mắt đỏ lên giống như một chú thỏ đáng thương anh cảm thấy rất kích thích.

Cũng không biết tại sao mà mỗi khi anh thấy cô gái này trong lòng anh đều bị kích động mạnh, dù cho bình thường có bao người con gái khác chủ động tới tán tỉnh anh, anh đều anh rất lý trí nhưng đối với Ôn Ninh lại không như vậy.

Ánh mắt của anh ngày càng nguy hiểm...