Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 174: Đau, là đúng rồi




Đứa bé trong bụng Ôn Ninh là của Lục Tấn Uyên, điều này Hạ An Bình hoàn toàn tin tưởng cô.

Nhưng nếu Lục Tấn Uyên đã không tình nguyện thừa nhận điều đó, còn một hai lấy chuyện này để công kích, làm tổn thương Ôn Ninh và đứa bé trong bụng cô, thì tại sao anh lại phải nhượng bộ chứ?

Hạ An Bình trước giờ cũng chẳng phải là thánh nhân, đối mặt với tình huống như thế này, anh cũng chỉ chớp lấy cơ hội dành lấy những thứ có lợi về cho mình.

"Anh có thể đừng ngậm máu phun người như thế không?" Ôn Ninh thật sự không nghe nổi những lời như thế.

Cô đã hoàn toàn bất lực với sự cố chấp này của Lục Tấn Uyên rồi, anh không tin cô thì đã đành, lại sống chết muốn dán cái danh ba ruột đứa bé lên người của Hạ An Bình sao?

Cái này được xem là gì chứ?

"Chột dạ rồi đúng không?" Lục Tấn Uyên nhìn bộ dạng giận dữ của Ôn Ninh, chỉ nghĩ cô bởi vì bị người ta phát hiện ra quỷ kế mà thẹn quá hóa giận mà thôi, “Đáng lẽ lúc đầu tôi không nên nhân từ, có thể để cho đứa con hoang trong bụng cô lớn đến bây giờ!”

Lục Tấn Uyên nhìn chiếc bụng của Ôn Ninh, lúc này bụng của cô đã lộ ra rất rõ rồi, mà bây giờ mỗi lần nhìn thấy chiếc bụng nhỏ của cô, anh đều thấy thật chướng mắt!

Trong đó là kết tinh tình yêu của cô và một người đàn ông khác, không chỉ có thể, cô con muốn dùng đứa con hoang đó để báo thù anh.

"Đừng có mở miệng ra là một câu con hoang hai câu con hoang khó nghe như thế!” Hạ An Bình cau mày, nhưng, lời này của anh cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn khiến cho Lục Tấn Uyên càng thêm tin tưởng đứa con này là của Hạ An Bình.

Ôn Ninh nhìn dáng vẻ đầy thuốc súng của hai người đàn ông càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, trong lòng chỉ thấy mệt mỏi, nếu Lục Tấn Uyên đã không tin cô vậy tại sao lại phải đến tìm cô? Là vì muốn đổ cho cô một tội danh, muốn lăng nhục cô sao?

“Thôi đi, đừng ầm ĩ nữa, em muốn về nghỉ ngơi."

Ôn Ninh kéo lấy góc áo của Hạ An Bình, cô nghĩ nếu cứ để hai người đàn ông này ở dưới đây chắc chắn họ sẽ đánh nhau một trận cho mà xem.

Lục Tân Uyên nhìn thấy động tác của Ôn Ninh, thậm chí cô không thèm liếc mắt nhìn anh lấy một cái, còn kéo góc áo của Hạ An Bình nữa chứ.

Thế này có nghĩa là bọn họ không muốn tiếp tục che giấu nữa rồi đúng không?

Muốn bày ra dáng vẻ tình chàng ý thiếp trước mặt anh sao? Nằm mơ đi!

“Ôn Ninh, đi đến đây!"

Lục Tấn Uyên nguy hiểm híp mắt lại, lạnh giọng ra lệnh.

Ôn Ninh run lên, giọng điệu này vô cùng quen thuộc, chỉ khi Lục Tấn Uyên tức giận mới dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với cô.

Cơ thể mảnh mai của cô run rẩy, Ôn Ninh qua, “Lục Tấn Uyên, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, tôi cũng không muốn lại làm phiền đến thời gian quý báu của anh đâu, loại đàn bà như tôi cũng chẳng xứng được với anh đâu, anh sẽ tìm được một người phụ nữ tuyệt vời hơn, anh hãy buông tha cho tôi đi, sau khi tôi tìm thấy tung tích của mẹ, điều tra xong rõ ràng tất cả mọi việc rồi, tôi sẽ rời khỏi nơi này, như thế hai người chúng ta không ai nợ ai nữa, cũng không dính dáng gì đến nhau nữa."

Ôn Ninh nói từng câu từng chữ vô cùng rành mạch. Tuy trong lòng cô rất đau khổ, nhưng lại không biểu hiện chút gì ra bên ngoài.

Dù sao thì Lục Tấn Uyên đã hòa hợp lại với Mộ Yên Nhiên rồi, bọn họ trở về với nhau cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, thứ cô có thể làm chính là rời khỏi nơi này, xóa sạch mọi dấu vết.

Lục Tấn Uyên nghe xong những lời này, gắt gao nắm chặt tay lại, lúc cô muốn tìm lại chân tướng sự việc năm đó không hề nhắc đến chuyện muốn rời khỏi anh, mấy lần triền miên cùng anh, cũng không thấy cô nhắc đến hai người nợ nần gì nhau, nếu như hôm nay âm mưu của cô không bị bại lộ, thì cô vẫn muốn chạy thoát khỏi anh sao?

Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?

“Ôn Ninh, không có ai sau khi lừa dối tôi lại có thể trở về toàn thây cả đâu, tôi cho cô thời gian một phút, mau qua đây!"

Hạ An Bình nghe thấy cuối cùng Ôn Ninh muốn đoạn tuyệt quan hệ với Lục Tấn Uyên thì trong lòng liền trở nên vui mừng, vòng tay đến sau lưng Ôn Ninh giữ chặt lấy tay cô, “Đừng sợ, có anh ở đây, em chỉ cần làm theo những gì em muốn là được!"

Tay của Hạ An Bình vững chắc vô cùng, tay của Ôn Ninh bị anh nắm cũng không thể động đậy, luồng nhiệt nóng bỏng như thế, dường như có thể khiến da cô trở nên bỏng rát.

Không thể rút tay mình ra, Ôn Ninh chỉ đành từ bỏ, nhìn qua Lục Tấn Uyên, “Không cần phải nghĩ gì nữa, tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ rời khỏi đây, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh nữa, làm như thế, đối với cả anh và tôi, hoặc là với nhà họ Lục cũng đều là chuyện tốt."

Cuối cùng, Lục Tấn Uyên cũng không thể kiềm chế được cơn giận trong lòng mình được nữa rồi, anh nhìn hai người trước mặt đang nắm chặt tay nhau, đúng là quá trắng trợn, dưới mí mắt anh mà có thể diễn được vở kịch lôi lôi kéo kéo như thế được, vậy thì ở chỗ anh không thể nhìn thấy, bọn họ còn có thể làm ra những chuyện thân mật đến đâu nữa?

Chỉ tưởng tượng đến cảnh cơ thể mềm mại của Ôn Ninh khéo léo nằm dưới thân thể của Hạ An Bình, làm ra những chuyện để có thể mang thai đứa con hoang đó trong bụng, Lục Tấn Uyên liền đi nhanh lên phía trước, kéo tay của hai người ra, “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đi với tôi mau!”

Nói xong, anh giật lấy tay của Ôn Ninh, định kéo cô rời khỏi đây.

Ôn Ninh giãy giụa, nhưng Lục Tấn Uyên lại không có ý muốn buông cô ra, cánh tay cứng cáp như sắt thép, cầm chặt lấy tay cô, thậm chí Ôn Ninh còn cảm nhận được , nếu cô không thuận theo anh, anh sẽ lập tức bẻ gãy xương mình!

“Anh buông ra, tôi không muốn đi theo anh! Tôi nói, tôi không muốn.."

"Anh không nghe thấy cô ấy nói gì sao, mau buông tay ra!”

Hạ Bình An thấy thế, cũng bước đến, nhưng cuối cùng lại không thể nhẫn tâm khiến Ôn Ninh chịu đau giống Lục Tấn Uyên được, nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của Ôn Ninh, anh không dám dùng sức gỡ tay của Lục Tấn Uyên ra, chỉ có thể ngăn cản anh ấy, không cho Lục Tấn Uyên làm đau Ôn Ninh thêm nữa.

Ôn Ninh giãy giụa, Lục Tấn Uyên cảm giác được cô không tình nguyện, liền xoay người, “Ôn Ninh, là cô ép tôi đấy!”

Nói xong, một tiếng "răng rắc" vang lên, cổ tay của Ôn Ninh bị bẻ gập xuống dưới.

Tiếng xương cốt vang lên thật sự khiến cho người ta sợ hãi, Ôn Ninh hét lên một tiếng, đau quá, cổ tay như đã bị Lục Tấn Uyên bẻ gãy, một cơn đau thấu cả tim gan bất ngờ ập đến, lan ra khắp cơ thể cô, nháy mắt khiến cho sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, thậm chí không còn sức lực để nói chuyện.

"Anh điện rồi sao?"

Hạ Bình An không nghĩ đến anh sẽ làm ra chuyện điên cuồng như thế, Ôn Ninh còn đang mang thai, nếu bị thương cũng không thể dùng thuốc, sẽ đau đớn chết mất, huống chi nếu không được chữa trị cẩn thận, sẽ có nguy cơ lưu lại hậu quả về sau.

“Tránh ra!”

Lục Tấn Uyên nghe thấy lời mà Hạ An Bình nói, anh điên rồi, đúng không? Có lẽ là thế thật, nhưng anh là bị hai người này bức điên!

Nếu Ôn Ninh đã không muốn đi cùng anh, vậy anh sẽ bẻ gãy cánh của cô, lúc nào cũng phải để cô ở cạnh mình.

Ôn Ninh không giãy giụa nữa, loại đau đớn kịch liệt vì xương khớp trật ra khỏi vị trí ban đầu khiến cả người cô không ngừng chảy mồ hôi lạnh, quần áo cũng bị thấm ướt một mảng lớn.

Cô không dám giãy giụa thêm nữa, bởi vì cô không biết nếu cứ tiếp tục như thế thì Lục Tấn Uyên sẽ làm ra những điều điên rồ gì nữa.

Ôn Ninh nhắm mắt đi theo sau người đàn ông kia, Lục Tấn Uyên không nghĩ cho cảm nhận của cô, cho dù cô đang chật vật thất thểu từng bước để đuổi kịp theo bước chân anh thì anh cũng chỉ bước anh về trước mà thôi.

Sắc mặt của Hạ An Bình vô cùng khó coi, muốn đi ngăn bọn họ lại nhưng bị ánh mắt hung ác nham hiểm của Lục Tấn Uyên cản lại, “Hạ An Bình, nếu cậu tiến gần đến đây thêm một bước, tôi không chắc là mình có thể giữ bình tĩnh để bảo đảm an toàn cho cái tay còn lại của cô ấy đâu!"

Bước chân của Hạ An Binh lập tức dừng lại, Lục Tấn Uyên lại lấy Ôn Ninh ra uy hiếp anh, “Cái đồ điên này, cô ấy còn đang mang thai, anh muốn cô ấy đau đến chết sao?"

"Đau?" Lục Tấn Uyên cười lạnh một tiếng, mắt nhìn qua Ôn Ninh đã đau đớn muốn ngất, sắc mặt cô bây giờ trắng bệch như một tờ giấy, đôi môi trước giờ luôn đỏ bừng cũng như không còn một giọt máu nào, nhìn qua dáng vẻ cô thật tiều tụy như một người đã mắc bệnh nặng lâu năm vậy, “Đau, là đúng rồi, đây là bài học mà tôi muốn dạy cho cô ấy đấy!”