Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 132: Khiến cho cô ta trả giá thật đắt




Lục Tấn Uyên trốn tránh không kịp, bị Mộ Yên Nhiên hôn ở khóe miệng một cái.

Nhưng là rất nhanh, anh liền vươn tay đem cô đẩy mạnh ra, Mộ Yên Nhiên không thể tin nhìn vào mắt anh.

Lục Tấn Uyên thế nhưng ngay cả bị cô hôn một chút cũng không nguyện ý, thậm chí còn dùng tay đẩy cô ra.

Tại sao anh lại có thể tuyệt tình như vậy?

Lục Tấn Uyên nhìn thấy ánh mắt như bị tổn thương của cô, động tác vừa lúc nãy của anh chính là xuất phát từ bản năng thuần túy.

"Yên Nhiên, anh không phải cố ý muốn đẩy em ra, bất quá... Về sau, loại chuyện này em vẫn là không nên làm."

Lục Tấn Uyên chưa bao giờ ra tay với phụ nữ, cho nên lần này anh đành phải xin lỗi.

Mộ Yên Nhiên hạ thấp tầm mắt, nhìn thấy sự áy náy của người đàn ông kia, cô giống như đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đã có lúc, cô thực sự nghĩ rằng trên thế giới này không có gì là không thể làm lại từ đầu, thế nhưng đến bây giờ mới hiểu được, lòng người có lẽ chính là thứ khó lường nhất.

Một người đàn ông đã từng nói sẽ chiều chuộng mình, yêu thương mình suốt cuộc đời, thế nhưng cũng sẽ có lúc chỉ vì né tránh nụ hôn của cô mà phản ứng lại.

Ánh mắt của Mộ Yên Nhiên dừng lại trên người Lục Tấn Uyên, lập tức, nhìn thấy một thứ gì đó khiến cho cô gần như phát điên.

Đó là một sợi tóc dài, vương lại trên ngực áo của Lục Tấn Uyên, giống như đang đắc ý trêu chọc cô tất cả chỉ là do bản thân tự mình nghĩ nhiều.

Tóc của Mộ Yên Nhiên được nhuộm thành một màu đỏ rượu, còn sợi tóc kia lại là màu đen.

Cho nên, nhất định là tóc của người phụ nữ khác lưu lại.

Cảm giác ghen tuông như trào lên từ lồng ngực, thậm chí như đang nuốt chửng lấy cô.

"Tấn Uyên, anh nói cho em biết, anh đẩy em ra là vì người phụ nữ khác có đúng không?"

Mộ Yên Nhiên không dấu vết lau sạch đi nước mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Lục Tấn Uyên không trốn tránh tầm nhìn của cô, việc đã đến nước này, anh cũng không cần phải úp mở không chịu thừa nhận.

"Chuyện là, Yên Nhiên, anh đã không còn yêu em nữa."

Mộ Yên Nhiên cười cười, bộ dạng của cô bình thường lúc nào cũng xinh đẹp động lẫy, vậy mà giờ phút này lại đang gượng cười dù đôi mắt đã đỏ hoe, thế nhưng vẫn nhìn ra được dáng vẻ của một người phụ nữ có nhan sắc động lòng người.

"Em biết rồi."

Mộ Yên Nhiên đứng dậy, "Em đi đây."

Lục Tấn Uyên nhìn thấy bóng dáng quyết tuyệt của cô, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu, anh nhìn ra được tâm lý của Mộ Yên Nhiên hiện tại đang trong trạng thái không ổn định.

Chính là đã đến nước này, anh thật sự cũng không có cách nào mở miệng an ủi hay giữ cô lại, dù sao, giờ phút này Mộ Yên Nhiên bị tổn thương cũng là do chính bản thân anh mà ra.

Lục Tấn Uyên đem điện thoại gọi cho Bạch Tân Vũ, bọn họ vẫn luôn thân thiết với nhau, anh tin rằng anh ta sẽ an ủi được Mộ Yên Nhiên phần nào.

Bạch Tân Vũ tìm được Mộ Yên Nhiên ở một quán bar.

Bình thường cô luôn một mực giữ hình tượng không hề động tới rượu, giờ phút này lại giống như toàn thân đều đã thay đổi, rượu vào từng ngụm từng ngụm nối tiếp nhau, thậm chí còn có vài gã đàn ông thấy cô ngồi một mình nên nổi lên ý đồ trêu chọc.

Bạch Tân Vũ đen mặt đem đám đàn ông kia đuổi đi, lại đến kéo Mộ Yên Nhiên đứng lên, "Yên Nhiên, em tỉnh táo lại một chút đi."

"Tỉnh táo, em không muốn tỉnh táo, tỉnh lại rồi , trái tim nhất định sẽ rất đau."

Mộ Yên Nhiên thấy có người tới, thì thào tự nói .

Cô hiện tại thầm nghĩ cứ uống rượu, tự chuốc say thôi miên chính mình, để không phải nghĩ đến thời điểm bị Lục Tấn Uyên cự tuyệt mà cảm thấy khổ sở không thôi.

"Anh biết không, anh ấy yêu người khác, vì người kia mà ngay cả em chăm sóc cho anh ấy cũng không bằng lòng, thậm chí còn vì một chút khó chịu mà đẩy em ra ngoài."

Bạch Tân Vũ nhìn thấy bộ dáng yếu ớt kia của Mộ Yên Nhiên, trong lòng một trận khổ sở, anh chưa từng gặp qua một Mộ Yên Nhiên sa sút tinh thần đến như vậy, làm cho anh cũng vô cùng đau khổ.

Thứ tình cảm vì áp lực xung quanh mà bấy lâu vẫn cứ chôn chặt trong lòng, giờ phút này lại cứ thế dâng lên như sắp trào ra ngoài.

Nhịn không được vươn tay đem cô kéo vào trong lồng ngực, anh thật cẩn thận nhẹ giọng an ủi, "Một khi đã như vậy rồi, em cứ quên anh ta đi, Yên Nhiên, có thể vẫn còn một người nào đó yêu em nhiều hơn như vậy."

Bạch Tân Vũ nói xong, ánh mắt vốn đã thâm tình nay lại càng thêm phần chính chắn.

Anh tuy rằng rất thích Mộ Yên Nhiên, thế nhưng luôn ý thức được chính mình tốt nhất vẫn lấy thân phận là bạn thân ở lại bên cạnh cô, sau đó liền lựa chọn đem phần tâm ý này chôn giấu thật sâu, vợ của bạn tất nhiên không thể đụng vào, anh tuyệt đối không thể đối với người phụ nữ của bạn bè mình có gì đó đi quá giới hạn.

Thời gian trôi qua, áp lực đè nén phần tình cảm này thật sự ngày càng nhiều, thậm chí, chính anh cũng đã đều thật nhanh bị bản thân mình thôi miên, tưởng chừng như đã quên đi đoạn tình cảm say đắm kia.

Thế nhưng, thời điểm nhìn thấy bộ dạng yếu ớt cần người che chở này của Mộ Yên Nhiên, cho dù có cố gắng bao nhiêu anh cũng không tài nào giữ nổi tình cảm đang ẩn giấu sâu thẳm.

Nhà họ Bạch tuy rằng so với nhà họ Lục vẫn là có chút chênh lệch, thế nhưng suy cho cùng vẫn đều là gia đình quyền quý, số lượng phụ nữ theo đuổi Bạch Tân Vũ cũng không phải là ít, tuy nhiên anh chưa bao giờ nhận lời, vẫn cứ như thế độc thân cho đến tận bây giờ.

Hiện tại, nếu Lục Tấn Uyên đã muốn kiên quyết cùng với Mộ Yên Nhiên tách ra, như vậy, có thể bản thân anh cũng sẽ có cơ hội.

"Chính là, em chỉ muốn một mình anh ấy, người em muốn là Lục Tấn Uyên."

Mộ Yên Nhiên cầm lấy tay của Bạch Tân Vũ, "Tân Vũ, anh giúp em đi có được không, em không muốn cùng anh ấy tách ra, em thật sự sai rồi, em..."

Mộ Yên Nhiên nói xong, do tác dụng hun nóng của cồn mà nước mắt cứ đều đặn chảy xuống dưới, đây là bộ dạng chưa từng gặp qua ở một người phụ nữ lúc nào cũng tỏ ra cứng cỏi hơn kẻ khác như cô.

Tim của Bạch Tân Vũ như bị đao chém ngang, hận người đang thống khổ hiện tại không phải là bản thân mình, anh làm sao có thể chịu được nhìn Mộ Yên Nhiên đau đớn đến mức này?

"Tân Vũ, anh giúp em đi, giúp em níu kéo anh ấy..."

Mộ Yên Nhiên giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, nắm thật chặt Bạch Tân Vũ, ép buộc anh chấp nhận lời thỉnh cầu của mình.

Đôi con ngươi của Bạch Tân Vũ tối sầm lại, đến cuối cùng, anh không tài nào chống cự nổi ánh mắt thiết tha như vậy của Mộ Yên Nhiên, "Anh sẽ giúp em, Yên Nhiên, anh nhất định sẽ giúp em."

"Thật tốt quá, em chỉ có một mình anh, anh chính là người bạn tốt nhất của em..."

Nghe thấy thế, Mộ Yên Nhiên nở một nụ cười, men rượu lập tức xông lên đại não làm cho cô từ từ mất đi ý thức, Bạch Tân Vũ đem cô ôm vào rồi đi ra ngoài, trong lòng trào lên chua xót đến cực điểm.

Anh hiểu rõ tính cách của Mộ Yên Nhiên, thứ mà cô đã quyết tâm chính là dù có mười con trâu cũng không kéo trở lại được, nếu thật sự cùng với Lục Tấn Uyên tách ra, nói không chừng cô sẽ bị đã kích đến bộ dạng gì cũng không biết.

Bạch Tân Vũ đốt một điếu thuốc, ở bên ngoài hút xong rồi mới gọi điện thoại cho một người buôn bán tin tức ngầm mà anh biết.

Vì Mộ Yên Nhiên, anh chỉ có thể xuống tay với Ôn Ninh, như vậy, nhất định anh phải biết rõ bản thân mình và cả đối thủ.

Chỉ chốc lát sau, tư liệu của Ôn Ninh được người gửi qua đây.

Bạch Tân Vũ mở ra nhìn thoáng qua, vốn khuôn mặt đã lạnh lùng giờ phút này lại càng căng chặt không nhìn ra biểu tình.

Ôn Ninh, thế nhưng lại chính là người đã gây chuyện đụng phải Lục Tấn Uyên, cô nhận án tù ba năm, là đích thân người nhà họ Lục nhúng tay vào.

Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Bạch Tân Vũ không tài nào hiểu hết được, nhưng nhìn đến Ôn Ninh chính là người đã gây ra tai nạn kia, anh không kìm được hung hăng dập tắt điếu thuốc trên tay.

Lúc trước, nếu không phải là do Lục Tấn Uyên bị tai nạn, bọn họ hai người xứng đôi vừa lưới sẽ không thể nào tách ra, cho nên, hết thảy ngọn nguồn sự việc chẳng phải đều do người phụ nữ Ôn Ninh này mà ra hay sao?

Mà cô ta, lại không biết đã dùng bùa mê gì, làm cho Lục Tấn Uyên vứt bỏ hết nghi ngờ lúc trước, còn buông bỏ luôn cả tình cảm nhiều năm như vậy với Mộ Yên Nhiên?

Bạch Tân Vũ cười lạnh một tiếng, người phụ nữ này, thoạt nhìn căn bản không giống như lần trước lại đơn giản như vậy, ngay cả anh cũng đã bị sự mềm yếu dối trá kia lừa gạt.

Nhìn thoáng qua Mộ Yên Nhiên được anh đặt ở hàng ghế sau vẫn đang ngủ say, Bạch Tân Vũ thật nhẹ nhàng mở miệng, "Yên tâm, Yên Nhiên, cái loại phụ nữ này tuyệt đối sẽ không trở thành người ngán đường em trong tương lai, là do cô ta không xứng, anh nhất định sẽ làm cho cô ta phải trả một cái giá thật đắt."