Trong lúc nhất thời, Ôn Ninh không nói nên lời, từ hôm qua đến giờ cô vẫn luôn suy nghĩ những chuyện này. Nếu nói cô không quan tâm, thì chính là nói dối.
Cô... Thực sự đã từng cảm động vì những gì Lục Tấn Uyên đã làm cho mình, nhưng mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó.
Hai người họ chẳng còn quan hệ gì nữa, cô cũng không có tư cách gì để ghen, không phải sao?
"Không phải, chỉ là cảm thấy những lời nói này của anh có chút khôn thú vị. Nếu đã không phải chuyện công việc vậy thì tôi cúp máy đây.”
Ôn Ninh giả vờ bình tĩnh nói xong, Lục Tấn Uyên một hơi thật sâu : "Đúng là trước đây tôi và Mộ Yên Nhiên có hẹn hò, nhưng đã chia tay rồi, bây giờ không có quan hệ gì nữa.”
Nghe vậy Ôn Ninh có chút tự giễu, chẳng trách ngày hôm qua cô gái kia lại dùng giọng nói dịu dàng thân thuộc đến như vậy. Hóa ra là người mình yêu, dĩ nhiên là sẽ thân thiết hơn người thường rất nhiều.
Người đàn ông này, rõ ràng là vẫn luôn nhớ mãi không quên bạn gái cũ.
"Hôm qua cô ấy đột nhiên trở về Trung Quốc muốn tôi đến đón. Tôi cũng không thể để mặc một người con gái ở bên ngoài một mình. Còn về quần áo, vì thấy cô ta vừa trở về từ nước ngoài vẫn đang lạnh run nên tôi mới đưa quần áo của mình cho cô ta."
Lục Tấn Uyên cũng không biết tại sao mình lại phải giải thích như vậy. Nhưng khi nghe thấy giọng nói rầu rĩ của Ôn Ninh, anh vậy mà lại không tự chủ được mà nói ra.
“Ừ” Ôn Ninh nhẹ nhàng đáp lại, phải nói những lời này của Lục Tấn Uyên ít nhiều cũng khiến trong lòng cô bớt đi phiền muộn.
"Mấy ngày này cô ở nhà cố gắng nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Lục Tấn Uyên nghe Ôn Ninh thấp giọng trả lời, hàng lông mày cũng hơi nhíu lại cũng đã dãn ra một chút
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ninh dự tính ăn sáng xong sẽ đi mua sắm, còn Lục Tấn Uyên lại bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đang nhìn bản kế hoạch trong tay thì điện thoại di động lại vang lên, là Bạch Tân Vũ gọi tới.
"Này, cậu cũng thật không biết suy nghĩ, Yên Nhiên về nước cũng không báo cho bọn tôi một tiếng mà đã tự mình đi đón rồi."