Ôn Ninh chỉ cảm thấy mình càng nghĩ càng loạn, cho nên dứt khoát dùng chăn che kín mặt lại, ngủ.
Còn về chuyện con mình, cứ để đó trước đã.
Bởi vì Ôn Ninh nhắn tin, nên hôm nay, tam trạng của Lục Tấn Uyên cũng không tệ lắm, ít nhất, cấp dưới có phạm sai lầm anh cũng không giận dữ.
Ngay cả An Thần cũng nhận ra điều này.
Xem ra, sự ảnh hưởng của cô Ôn với boss nhà mình, quả nhiên còn lơn hơn so với anh ta tưởng tượng.
"Boss, hôm nay bác sĩ nói cô Ôn có thể xuất viện rồi, ngài xem lúc nào thì nên hoàn tất thủ tục? Có cần tôi sai người đi đón không?"
Bởi vì từng xảy ra chuyện bắt cóc, nên hiện giờ, An Thần chịu trách nhiệm cả chuyện bảo vệ an toàn cho Ôn Ninh, phải lo nghĩ để tránh bất kỳ khả năng có nguy hiểm nào đó sảy ra.
Lục Tấn Uyên lắc đầu: "Không cần, tôi sẽ qua đó một chuyến."
Buổi sáng sau khi tan việc, Lục Tấn Uyên lái xe rời khỏi tập đoàn Lục thị, đi thẳng đến bệnh viện.
Ôn Ninh đang ngủ trong phòng bệnh, bởi vì mang thai nên hiện giờ cô rất thích ngủ, gần như lúc nào chỗ nào cũng có thể ngủ được.
Lục Tấn Uyên đi vào phòng bệnh thì trông thấy dáng vẻ đang ngủ của Ôn Ninh, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, hiện lên một vầng sáng mờ ảo, khiến cả người anh đều sinh ra cảm giác như lạc vào trong giấc mộng.
Người đàn ông không tự chủ khẽ nhẹ chân hơn, đi đến bên giường nhìn Ôn Ninh bằng ánh mắt đầy tình cảm mà chính bản thân anh cũng chưa từng nhận ra.
Ánh mắt của Lục Tấn Uyên di chuyển xuống dưới, rơi vào đôi môi đỏ tươi của Ôn Ninh, trên đôi môi đỏ ấy mang theo chút ánh sáng lấp lánh, giống như một viên thạch hấp dẫn người khác, người đàn ông không nhìn được cúi đầu xuống, ghé sát vào mặt Ôn Ninh, đang muốn đặt xuống một nụ hôn...
Đột nhiên, người chăm sóc từ bên ngoài bước vào: "Cô Ôn, dậy ăn cơm thôi..."
Lời cô ta còn chưa nói hết, đã bị hình ảnh trước mắt khiến cho hoảng sợ, không phải cô ta vừa quấy rầy chuyện tốt của người ta đấy chứ?
Lục Tấn Uyên lập tức đứng thẳng người dậy, trong lòng sinh ra sự buồn phiền không nói ra được.
Vừa rồi anh bị quỷ ám sao, thế mà lại muốn hôn cô?