Ôn Ninh kinh ngạc, sao An Thần sẽ...
Có điều cô giả vờ mình không thèm để ý: "Cũng không phải thế, chỉ hơi mệt một chút mà thôi."
An Thần có chút bất đắc dĩ, đang muốn giải thích, thì Ôn Ninh đã đuổi người: "Tôi mệt rồi muốn nghỉ ngơi, anh về trước đi."
Thấy cô cố chấp như vậy, An Thần cũng không có cách nào khác, anh ta ngẫm nghĩ một chút, loại chuyện này thật sự vẫn phải để người trong cuộc đến giải quyết thì mới thích hợp: "Vậy tôi không quấy rầy nữa."
Sau khi An Thần đi khỏi, thì đến tìm Lục Tấn Uyên, báo cáo tình hình của Ôn Ninh cho anh biết, sau đó, tự mình nói thêm vào một câu: "Có lẽ, cô Ôn vẫn còn khúc mắc vì chuyện trên mái nhà ngày hôm đó."
Lục Tấn Uyên nghe thấy thế, thì nhíu mày: "Cậu trở nên lắm lời như vậy từ bao giờ hả?"
An Thần bất đắc dĩ ra ngoài, cảm giác bị kẹp giữa hai người, đúng là mất lòng cả hai bên.
Lục Tấn Uyên xử lý xong thủ tục phía bên này cho Lưu Mộng Tuyết, nhìn cô ta lên xe chuyển viện, xong rồi ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ của Ôn Ninh.
Những ngày qua, hình như anh còn chưa từng qua đó thăm cô.
Nghe nói, cô lại ăn không ngon miệng.
Nghĩ đến lời bác sĩ nói, hình như cô còn bị thiếu dinh dưỡng, thì anh lại nhíu chặt mày lại, nhưng vẫn đi về phía đó.
Khi Lục Tấn Uyên đẩy cửa ra thì Ôn Ninh đang xem TV, bây giờ ở chỗ này cô cũng chẳng có việc gì để làm cả, cho nên, chỉ có thể làm vài việc nhàm chán như vậy để giết thời gian.
"Sức khỏe, thế nào rồi?" Mặc dù Lục Tấn Uyên đến thăm bệnh, nhưng vẫn tiếc chữ như vàng.
Ôn Ninh nghe thấy giọng điệu khô cắn giống như đang an ủi cấp dưới kia, thì trong lòng mỉa mai, không muốn nhìn thấy cô thì đừng đến, sao phải lạnh lùng như băng vậy, cô nghe mấy lời ấy chắc chắn sẽ không cảm thấy ấm lòng.
"Vẫn ổn, không chết được."
Lời Ôn Ninh nói cũng rất cứng rắn, nghe như có ý muốn cãi nhau.